Hơn nữa đúng là gia thế Tề Thiên là đứng đầu, điều này giải thích, giống như Tề Chấn Đào ở tỉnh Nam Phúc có thể hô mưa gọi gió còn không thể can thiệp vào bí mật của tổ đặc nhiệm A.
Cho thấy hễ là bí mật được giấu kín kiểu này, hẳn là gia thế kia cũng khá đáng sợ và giật gân. Ít nhất cũng phải thuộc cấp Bộ trưởng ở thủ đô.
- Haha, cô bé Viên Viên ở thủ đô cũng chỉ mới 22 tuổi, chỉ hơn cậu một tuổi. Hai người cũng khá xứng đôi đấy chứ.
Thật hiếm thấy, nhân vật phong vân trong giới quân sự suốt ngày chỉ biết quát tháo như Trấn Đông Hải tự nhiên lại muốn làm bà mối. Diệp Phàm ngạc nhiên đến mức suýt rơi tròng mắt xuống đất.
- Haha, về chuyện này, tôi còn…, sau này hãy bàn đi.
Diệp Phàm vội từ chối. Cái cô Kiều Viên Viên này trông thế nào, chính mình cũng không rõ. Đến hôm đó, cô ấy lại vác một khuôn mặt xấu xí đến gặp mình, coi là không phải dung mạo vốn có.
Thật ra, ý đồ trong chuyện này rất sâu xa, liên quan đến sự tranh giành quyền lực chính trị của những nhân vật hàng đầu trung ương. Gia thế của Kiều Kiều Viên thì rõ ràng là rất hoành tráng. Xem chừng là một trong những nhân vật của tập đoàn mà Trấn Đông Hải đang dựa dẫm.
Mà đương nhiên là Trấn Đông Hải đang dựa vào tập đoàn của chủ tịch nước Trấn Sơn Hà đó rồi. Những người nằm trong vòng tròn chính trị của nhà nước được gọi là: Hải phái.
Mà hệ thống của Triệu Bảo Cương thì lại dựa vào tập đoàn của Triệu Bảo Cương, được gọi là "Kinh phái". Thật ra đứng ở góc độ Kinh Phái mà nói, cũng không phải chỉ có mỗi hệ thống của Triệu Bảo Cương, hệ thống này chỉ được gọi là: "Kinh phái bắc viên hệ"
Còn Kinh Phái do Chủ nhiệm bộ tổng chính trị, thượng tướng Tào Mộng Đức và tư lệnh quân khu Thẩm Dương, Cố Long Thiên đứng đầu thì được gọi là " Kinh phái Nam Viên hệ". Ngoài ra những phái này ra, có "Tân phái" của cựu phó chủ tịch nước Thiên Diêu, hay còn có Lỗ Dự Khởi…
Ngoài ra, còn có vài phái ở địa phương do người bản địa kết hợp lại. Đặc thù của phái bản địa là chỉ hoạt động trong phạm vi của tỉnh đó, lớn nhất cũng chỉ mở rộng sang hai ba tỉnh.
Tập đoàn bản địa là do những người cùng trong tỉnh tổ chức thành, giống như liên minh do Chủ tịch Chu và Tề Chấn Đào hợp thành ở tỉnh Nam Phúc, liền được gọi là Phúc phái bản địa.
Có lúc, một tỉnh nào đó có nhiều quan chức trong hệ thống của trung ương, tỉnh đó nổi tiếng liền. Có những phái đặt theo tên của tỉnh, ví dụ như Lỗ phái chính là tỉnh nào đó.
Thật ra, tình hình nội bộ giữa các hệ thống trong những đảng phái này cũng rất phức tạp và thiên biến vạn hóa. Ví dụ lần này, Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm muốn nâng đỡ Hứa Vạn Sơn lên chức phó bí thư Tỉnh ủy, nên liền để Tề Chấn Đào sang một bên.
Vậy mới khiến Tề Chấn Đào hết sức phẫn nộ, liên minh giữa bọn họ khó tránh xảy ra rạn nứt.
Khiến cho Tề Chấn Đào đành phải tìm kiếm sự ủng hộ từ những quan lớn của các phái khác ở thủ đô. Ví như Diệp Phàm đã để lộ mối quan hệ thân thiết giữa bí thư địa ủy Đức Bình và Phượng Thiên Diêu.
Mà Phượng Thiên Diêu lại là một trong những nhân vật tai to mặt lớn thuộc " Tân phái". Nếu Tề Chấn Đào thật sự có thể dựa vào, nếu chức phó bí thư tỉnh Nam Phúc rơi vào tay ông ta, trên trán đương nhiên sẽ đóng dấu của Tân phái.
Đương nhiên, tư tưởng chính trị của mỗi phái đều không giống nhau, nhưng thực ra lại giống như một đám người tụ tập lại với nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Nói trắng ra là, dùng dân gian tố ngữ cũng chính là đám bạn bè hư hỏng thường nói. Có điếu khác ở đây là bọn họ là những người có chức vụ cao thôi, chứ điểm gốc tạo thành cơ bản của họ cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng có cùng một mục đích, vẫn là vì xử lý tốt công việc của đất nước, có phương hướng lớn lao, mục tiêu to tát, những điều này thì không thay đổi rồi. Đứng trước lợi ích quốc gia, mọi người đều gắng hết sức mình cả.
Con người vốn rất khó để tìm được tiếng nói chung, mỗi người một tư tưởng, chủ kiến, rất khó để làm được việc thống nhất tư tưởng nhận thức của người dân cả nước.
Tuy nhiên làm như vậy cũng có nhiều cái lợi. Ít nhất cũng khiến cho các phe phái chính trị trong nội bộ cơ sở của một đảng chuyên chính dò xét lẫn nhau. Ví như khi kinh phái xuất hiện một vết nứt, hải phái có thể nhân cơ hội xuống tay. Nếu Tân phái có vấn đề gì, kinh phái cũng sẽ không nương tay.
Dò xét lẫn nhau, đảm bảo dân chủ. Vì thế cũng có tác dụng cho việc thúc đẩy sự phát triển của cả nước. Tuy nhiên vẫn phải giữ vững đoàn kết.
Nếu Triệu Bảo Cương đã ngấm ngầm đưa ra một miếng mồi cho Diệp Phàm là cháu gái Triệu Tứ của mình, thì Trấn Đông Hải cũng sẽ không ngồi xem. Chỉ chớp mắt đã nghĩ ra cách, đưa ra cả một Kiều Viên Viên.
Đương nhiên, sức ảnh hưởng của Diệp Phàm lúc này cũng là tương đối lớn. Chỉ là do giữa hai vị lãnh đạo này có cuộc cạnh tranh ngấm ngầm. Cũng chưa đến mức là cuộc cạnh tranh giữa hải phái và kinh phái. Thậm chí, còn mang tính chất một cuộc cạnh tranh dũng đấu.
Triệu Bảo Cương đã 70 tuổi rồi, Trấn Đông Hải cũng hơn 60, đều là những người sắp phải lùi về tuyến sau. Tuy nhiên hai lão già này hình như ngầm ngầm đấu đã đã vài năm nay, thắng bại mỗi người mỗi vẻ.
Đừng tưởng họ đã già, hay nghĩ chức vụ họ cao, thực ra cũng chẳng qua là trò chơi giữa con trẻ. Dù sao bọn họ cũng là người mà thôi. Cũng có một phần thích thú kiểu trẻ con, chỉ là trò chơi vô hại mà thôi.
Trò chơi cấp cao đối với bọn họ mà nói cũng như việc trong nhà thôi. Tuy nhiên đối với chính đàn phía dưới thì ảnh hưởng cũng không kém sống thần cuồng phong.
- Trấn…Trấn tướng quân.
Sau khi được cho phép vào, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một cô y tá toàn thân trắng tinh bước vào.
Sai rồi, không phải là y tá.
Là một cô gái mặc toàn đồ trắng, vẻ đẹp có thể khiến tiên nữ cũng phải thẹn thùng.
Đúng là vẻ đẹp đoan trang của phụ nữ. Đương nhiên không phải là kiểu quyền lực mà là vẻ đẹp về khí khái dung mạo.
Cô gái này da dẻ mịn màng, trắng nõn, mềm mại như da em bé, có vẻ đẹp của một loại ngọc tự nhiên, chất sáng bóng. Khuôn mặt trái xoan hoàn mĩ. Nói một cách khoa trương, bộ ngực núng nính kia luôn làm cánh đàn ông phải mềm lòng.
Bởi vì trong phòng có điều hòa nên cô không mặc đồ dày.
Cặp chân thon dài trắng nõn, nhỏ nhắn như ngó sen, một chân giơ thẳng xuống kết hợp với cặp đùi đẫy đà tạo thành một một hình tam giác với góc độ rất nhỏ. Phía dưới váy nổi lên sắc nhàn nhạt của quần lót và cặp mông khiến người ta mê mẩn, hơi cong cong giống hình parabol. Dưới con mắt cú vọ của Diệp Phàm, có thể thấy rõ sự kết hợp của một màu trắng nõn xen với màu xám nhạt nổi bật. Cái cảm giác mê đắm tim đập mạnh.
- Viên Viên tới rồi hả, vậy hai người nói chuyện đi. Haha.
Trấn Đông Hải biết ý, cười mờ ám, thân mật vỗ vai Diệp Phàm, cuối cùng để lại một không gian riêng cho hai người, rồi đi.
- Diệp…
Kiều Viên Viên há miệng thở dốc, không biết nên xưng hô thế nào. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng. Bởi vì bây giờ không phải là trên chiến trường.
- Gọi anh Diệp là được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm thản nhiên cười, vừa mở miệng đã tùy tiện bảo người ta như vậy.
- Nghe nói, anh… Nhưng so với tôi còn…
Kiều Viên Viên nhìn Diệp Phàm có chút bất mãn, từ " anh Diệp" có vẻ như khó để nói thành lời.
- Không muốn ư?
Diệp Phàm cố ý kéo dài giọng, đương nhiên là trêu cô gái. Cảm giác như trước mặt mình là một đóa sen trắng đang hé nở, định trêu chọc một phen nhưng lại không nỡ, đắn đo cân nhắc.
- Anh Diệp
Kiều Viên Viên lập tức ngọt ngào cười, nhẹ nhàng đến, cúi mình xuống, rất tự nhiên giơ bàn tay ra giúp Diệp Phàm đắp cái chăn trắng, giống như một người vợ dịu dàng, hiểu biết.
Làn cổ trắng nõn giờ lại mang chút màu hồng phấn nhạt. Ở giữa đeo dây lưng màu đen, phía dưới mang cái gì mà đôi mắt cú vọ của Diệp Phàm cũng không nhìn rõ. Chỉ thấy dưới cổ là một vùng trắng như tuyết, xuống thêm chút nữa, thằng nhãi này nới rộng đôi mặt ưng, chỉ nhìn thấy một đường tròn trịa ngượng ngùng khiến Diệp Phàm động lòng. Hông vừa khẽ động, cảm giác đó lại đến. Cái kiểu nửa kín nửa hở này của phụ nữ thật mới là quyến rũ khiến người ta mê mẩn nhất, đến cả những người vĩ đại cũng phải nghĩ ngợi này kia.
- ừ. Em Kiều, em thế này anh thấy ngại quá.
Diệp Phàm uể oải nhìn Kiều Viên Viên, cười nói.
- không có gì đâu, là em tự nguyện mà.
Hơn nữa, anh còn là ân nhân cứu mạng, chăm sóc anh mấy ngày cũng là chuyện bình thường, nhưng anh cũng đừng hiểu lầm…
Kiều Viên Viên cười nhạt, như một đóa hoa sen đang hé nở, thật khiến người ta phải chiêm ngưỡng.
- Anh vốn đâu có suy nghĩ gì, không hiểu lầm gì đâu…
Diệp Phàm trong lòng thầm hừ một câu.
- Viên Viên, em làm công tác gì vậy?
Diệp Phàm không kìm nổi hỏi.
- Em…chính thức thì là làm về âm nhạc, chuyên nghiệp ca hát. Dạo vừa rồi định đến công ty đĩa nhạc thử giọng. Nếu được khong chừng còn có thể sáng tác vài bài, anh Diệp, đến lúc đó anh cũng có thể giúp đẩy mạnh tiêu thụ vài bộ phim. Nếu không, chẳng bán được bộ nào, thì em mất mặt lắm…
Kiểu Viên Viên vui vẻ cười mỉm, là kiểu cười không hở răng của thục nữ có giáo dục.
- Được. Nữ hoàng ca nhạc Kiều Viên Viên của chúng ta đã nói, anh đây, dùng tiền lương nửa năm để đầu tư.
- Tiền lương nửa năm thì nhiều quá…
Kiều Viên Viên thật thà lắc đầu.
- Em thật là hiểu chuyện, biết được một Chủ tịch huyện nghèo như anh làm gì có tiền…
Diệp Phàm trong lòng nghĩ thầm: "vậy em bảo anh phải bỏ ra mấy tháng lương."
- Một tháng cũng không phải bỏ. Chỉ cần bỏ ra toàn bộ số tiền thưởng anh được nhận lần nảy, mua đĩa nhạc em sắp phát hành là được…
Kiều Viên Viên đột nhiên mỉm cười, nụ cười lần này so với nụ cười mỉm lần trước trông có vẻ gian xảo hơn.
Chủ tịch Diệp tự nhiên nhăn nhó, thầm nghĩ: "thật cao tay. Mình đem cả mạng sống ra vì nhiệm vụ này, tiền thưởng hẳn không dưới hai trăm nghìn.
Em Kiều này xem chừng không phải loại gian xảo bình thường. Ngoài mặt thì thơ ngây như Bạch Tuyết, thật ra lợi hại như vậy. Đúng là nhìn người phải nhìn bản chất, tuy nhiên, minh cũng không phải tay vừa…
Kiều Viên Viên chăm chú nhìn Diệp Phàm chằm chằm. Như đang đợi Chủ tịch Diệp chê cười. Đương nhiên cô không hiểu được gia thế của Diệp Phàm cũng không phải là giàu có bình thường, hẳn là sẽ thất vọng, chỉ nhìn thấy Diệp Phàm cười nhạt, gật đầu nói:
- Nên như vậy mà, anh còn nghĩ không đủ đâu, thêm nửa năm tiền lương nữa, Viên Viên của chúng anh ra đĩa nhạc, làm sao lại không đầu tư được.
Con nghé này tự nhiên muốn ra vẻ. Dám nói cả " Viên Viên của anh", miệng ba hoa đương nhiên cũng không phải tâm tư tốt đẹp gì.