Quan Thuật

Chương 898: Người lành nghề ra tay

Một tiếng động truyền đến, tiếng gió vù vù, cú đá của Câu Cửu Muội bị Tề Thiên bắt được, hai tay xoay tròn, thân mình Câu Cửu Muội cũng xoay tròn như gió vút trên trời cao. Tề Thiên hung hăng dùng lực đẩy về phía trước, một tiếng đập mạnh vang lên.

Câu Cửu Muội bị anh ta hung hăng xoay tròn nện xuống đất, như một mảnh lá héo úa. Đất cát cỏ cây bắn tung tóe lên, khiến cho toàn thân, một nửa rơi vào trong đất, nhúc nhích vài cái, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Cuối cùng Tề Thiên cũng một đòn bỏ ra toàn bộ kình lực, thân mình bị phản lực lại giống như uống rượu, lui lại đến mười bước. Thân mình cũng không ổn định, một tiếng "rầm" ngã trên mặt cỏ, tuy nhiên, Tề Thiên ngọ nguậy vẫn còn có thể đứng lên. Trận này, thắng bại xem như đã rõ.

- Cửu Muội, không có sao chứ?

Câu Ngũ Tỷ vội vàng tiến lên trước tiên hỏi, cô chủ yếu là lo lắng Câu Cửu Muội có bị thương hay không, không dám xê dịch thân thể của cô.

- Vẫn được, chỉ là toàn thân không có lực, chị đỡ em đứng lên

Câu Cửu Muội hung tính lập tức đều bị đánh tan, miệng giật giật, nhờ Câu Ngũ Tỷ giúp đỡ ngồi xuống ghế, cặp mắt kia tóe lửa hướng về phía Tề Thiên.

- Trận thứ nhất phía Thượng Thiên Đồ thắng.

Vạn Đông Tuyền và La Mại đứng lên tuyên bố. Âm Gia Sơn kia nét mặt tự nhiên nhục nhã, liếc mặt nhìn Câu Ngũ Tỷ một cái, ký thác toàn bộ hy vọng trên người cô.

Câu Ngũ Tỷ nghe nói là cao thủ tứ đẳng, Thượng Thiên Đồ mời người đến hẳn là không có khả năng như vậy. Chỉ cần cô có thể thắng hai trận, như vậy xem như là thắng lợi.

Câu Ngũ Tỷ kiểm tra em gái một chút xem có bị thương nặng không, sau đó tinh thần mới ổn định lại.

Đứng lên trước ký xoạt xoạt vài cái vào ước định, sau đó bình thản bước tới giữa đám cỏ, thản nhiên cười nói:

- Đến đây đi.

- Tôi đến giúp cô luyện mấy bài.

Lô Vĩ nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, thấy hắn gật gật đầu, cũng đến ký ước định, tiến lên vài bước nghênh chiến.

Lô Vĩ hai tay đánh ra một chưởng như kiểu Thái Cực, nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, không làm ra một chút gió nào. Chỉ có Diệp Phàm biết đây là Lô thị Thủy Châu, tương đối sát thương. Truyền thuyết là tổ tông họ Lô cải tổ từ Thái Cực của Trương Tam Phong đại sư, có vẻ như hơi giống đẩy tay trong Thái Cực.

Trong lồng ngực cuồn cuộn khí, toàn bộ ngưng tụ vào hai chưởng, xuất ra nhẹ nhàng, đợi khi đối phương khinh địch thì hai chưởng đón chào, khi phát hiện thì đã bị một đòn nghiêm trọng

Câu Ngũ Tỷ liếc mắt khinh thường Lô Vĩ một cái, quả nhiên không phát hiện sự lợi hại trong đó. Cặp tay trơn mềm như nước trực diện đánh đến, một trận sóng dữ dội bám vào, hung hăng hướng về phía Lô Vĩ.

Bốn chưởng chạm nhau cũng không có nhiều thanh âm vang lên, kỳ quái chính là không ngờ bốn tay hai người thân mật như tình nhân thường làm. Mà biến hóa rõ ràng nhất chính là bốn chân của hai người đều vùi lấp xuống dưới mặt cỏ.

Mọi người chứng kiến toàn bộ mắt trợn tròn. Đông Tuyền và La Mại trong lòng ngạc nhiên, thầm nhủ, sao va chạm nhẹ nhàng, nhìn như không có kình lực gì, kỳ thật toàn bộ lực dồn xuống trên hai chân kia. Đây mới chính là cao thủ, so với các đòn mạnh mẽ đẹp mắt kia thì lợi hại hơn nhiều lắm.

Câu Ngũ Tỷ đột nhiên cảm thấy có một lực trong tay mạnh mẽ đánh lên, làm bốn chưởng cùng một chỗ lập tức như bị sét đánh, cơ thể hoảng loạn, may mắn công lực của Câu Ngũ Tỷ rất cao, cứng rắn đem lực dồn vào hai chân dưới.

Cho nên, hai chân Câu Ngũ Tỷ lại vùi xuống càng sâu thêm, một mùi máu tươi từ trong truyền đến, vọt tới yết hầu thì bị cô cứng rắn mà nuốt vào trong bụng, tự nhiên là bị thua ngầm rất lớn.

"Người này quá mạnh, hai chưởng bình thường như Thái Sơn, quá nặng. Chẳng lẽ là người nhà Lô thị Thủy Châu?" Câu Ngũ Tỷ giật mình, hai chân xuất lực mạnh mẽ, đem toàn bộ lực dồn vào hai chưởng đánh tới.

" Mẹ nó, người đàn bà này nội lực so với mình rất thâm hậu, khó xơi đây". Lô Vĩ cảm thấy đối phương một trận đè ép như lăng ưng khiếu đè đến từ khoảng không, thân mình lung lay mãi mới ổn định lại được. Mà không, hai chân lại chôn sâu xuống bùn cỏ vài phân, hình như sâu hơn hai chân của Câu Ngũ Tỷ.

"Xem ra Vĩ Tử thua rồi. Ôi.. Đẳng cấp kém nhiều lắm, cô này phỏng chừng là tầng thứ ba trong tứ đẳng, Vĩ Tử thua là vì nội lực không thâm hậu bằng cô ta". Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ.

Lô Vĩ âm thầm kêu khổ, muốn thoát ra khỏi hai chưởng của Câu Ngũ Tỷ. Tuy nhiên giờ phút này Câu Ngũ Tỷ đương nhiên không để y rời tay.

Từng làn sóng nội lực mạnh mẽ theo bàn tay truyền vào áp chế cơ thể, đương nhiên, bọn họ đều không có khả năng phun ra nội lực, bởi vì, đó là cao thủ cửu đẳng mới có quyền này. Ngay cả Diệp Phàm, trước mắt cũng chỉ có thể buộc một tia nội lực phát ra, dùng nội lực trực tiếp tấn công địch không có nhiều hiệu quả. Nếu Lô Vĩ mạo hiểm thoát ra, phỏng chừng sẽ bị thương nặng. Đành phải kiên trì giằng co đến cùng.

Vài phút trôi qua.

Mặt Lô Vĩ đã bắt đầu hiện lên một màu tái nhợt, đặc biệt là đùi phải, đã bị vùi lấp xuống khoảng chừng mười phân.

Tuy nhiên anh chàng này liều mình mà chống lại, mắt thấy chân mình còn đang lún xuống, trong lòng giận khôn tả, đột nhiên, hai mắt lóe lên một tia nhìn lạnh băng.

Hét lớn một tiếng nói,

- Khai bi nhất xuất thiên hạ kinh.

Song chưởng đột nhiên lấy lực lớn giằng ra hướng vào phía sườn trái đánh tới.

- Lai đắc hảo hải lưu phiên cổn năng thôn hải

Câu Ngũ Tỷ nhợt nhạt cười, hai chân đột nhiên dồn lực, đá lên không trung, hai chưởng lớn đè ép xuống.

Binh!

Lô Vĩ bị áp chế làm hai chân lún vào mặt cỏ tới gần đầu gối, cả người giống như thấp đi một nửa..

- Đánh!

Lô Vĩ hét lên một tiếng lớn, dùng lực đá lên.

Một tiếng va chạm lớn vang lên.

Bốn chưởng tách ra, tuy nhiên, một thân Câu Ngũ Tỷ bay lên không trung, rơi xuống đất một cách tự nhiên, trái lại Lô Vĩ không được như vậy, cả người ngồi trên mặt cỏ, sắc mặt chỉ một màu vàng nhợt.

- Tôi… nhận… thua.

Lô Vĩ chua xót hộc ra vài chữ này, dòng máu tươi cố nuốt lại trong họng.

- Không sao!

Diệp Phàm đến trước mặt Lô Vĩ, nhẹ nhàng nói một tiếng, hai tay nhẹ nhàng đưa đến, nội lực như dòng chảy nhỏ giọt tràn ra, truyền đến lập tức làm dịu đau đớn của Lô Vĩ, cảm giác rất thoải mái.

- Cảm ơn đại ca!

Lô Vĩ rốt cuộc khống chế được tình cảm. Liếc mắt nhìn Câu Ngũ Tỷ một cái, nói:

- Cô là người gia tộc Câu thị Hải Nam?

- Đúng vậy, công tử phỏng chừng là người nhà Lô thị Thủy Châu?

Câu Ngũ Tỷ lạnh như băng hừ nói, coi như là khách khí. Dù sao, Lô thị cũng là gia tộc lớn.

- Đúng vậy!

Lô Vĩ gật gật đầu, đến ngồi lại trên ghế.

Vạn Đông Tuyền và La Mại cùng đám người Âm Gia Sơn kia sắc mặt lập tức khó coi. Đặc biệt là Vạn Đông Tuyền và La Mại, đột nhiên cảm giác mông kia như ngồi trên lửa, đã không ngồi yên rồi.

Phải biết rằng Câu gia Hải Nam ở Trung Quốc này cũng nổi tiếng như sấm bên tai, tuy nói đám người Vạn Đông Tuyền còn không hiểu được danh tiếng "Nam Hải Nhất Thần Cước" của Câu Trần Âm Quỳ, đó là bởi vì bọn họ còn chưa đạt tới trình độ đó.

Nhưng bởi vì Câu gia quan hệ tốt với Phượng gia Thủy Châu, cho nên có khi cũng đã đến Thủy Châu. Mà Lô thị Thủy Châu cũng là đại thủ lĩnh chân chính ở vùng Giang Nam, hai bên hắc bạch gặp nhau, lại cùng là những nhà nổi tiếng, một con rồng trong giới giang hồ.

Đương nhiên tự mình không thể địch nổi các gia tộc đó. Bình thường ngay cả muốn đi phân giao đều cũng không có cửa. Không thể tưởng tượng hôm nay chính mắt được nhìn đám người nổi tiếng như thế, cao thủ ngồi bên cạnh, sâu róm mình còn dám ngồi ở vị trí trung ương, thực sự có chút không biết điều.

Giống cá sấu lớn trên đường, một cước giẫm chết chính mình cũng không khác đám người giẫm chết sâu róm là mấy. Nếu luận tiền thì người ta có thể xếp thành núi, luận thế thì càng không thể so sánh.

Âm Gia Sơn nhè nhẹ hối hận, liếc mắt nhìn Thượng Thiên Đồ một cái, thầm nhủ lão Thượng làm thế nào mà biết cây đại thụ Lô gia này. Sau này có một ngày y bay cao hơn, phỏng chừng chắc làm người khác càng thót tim.

- Thất lễ, không thể ngờ là Lô công tử, Câu Tỷ tiểu thư.

Vạn Đông Tuyền và La Mại đi về phía trước thi lễ.

- Ha ha, không sao, luận võ tranh đấu, phải công bằng, thắng thua là bình thường.

Lô Vĩ khoát tay áo cười nói, nhưng thật ra khiến đám người Âm Gia Sơn trong lòng bình ổn một chút. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Không biết còn muốn tiếp tục hay không?

Vạn Đông Tuyền hỏi

- Không tiếp tục cũng được, chỉ cần bọn họ đồng ý nhận thua, khấu lạy bà cô tôi ba cái, gọi một tiếng Cửu tỷ là được, hừ.

Câu Cửu Muội đột nhiên nói ra một câu độc địa, tự nhiên cho rằng phía mình là thắng.

Bởi vì, cô nhìn ra trong mắt đám người Vạn Đông Tuyền có vẻ kính sợ gia tộc Câu thị ở Nam Hải, nhất thời có phần đắc ý.

Câu Ngũ Tỷ không hé răng, đương nhiên là thừa nhận.

- Ha ha, cô em, giọng điệu không cần lớn như vậy, nơi này là Nam Phúc, không phải Nam Hải các cô.

Tề Thiên không nhịn được phản bác nói.

- Nam Phúc không phải là lãnh thổ Trung Hoa sao? Hừ, gia tộc Câu Trần, không cần nói ở Nam Phúc, mà ở toàn bộ Trung Hoa, chỉ cần dậm chân một cái đã khiến người ta run rẩy.

Câu Cửu Muội dù sao còn trẻ tuổi, cơ bản không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu.

Nói xong câu kia, ngay cả Vạn Đông Tuyền và La Mại đều nhíu mày. Âm Gia Sơn trong lòng chửi thầm "hỏng bét", bởi vì câu này sẽ làm nhiều người tức giận. Chính bản thân Âm Gia Sơn mà nói, đối với Câu Cửu Muội càn rỡ cũng có chút không ưng thì càng đừng nói đám người Lô Vĩ.

- Ha ha, Nam Phúc hình như chưa có động đất, bởi vì, Nam Phúc có tứ gia Thủy Châu, hừ.

Lô Vĩ lạnh giọng nói hừ, lâp tức lôi danh hiệu bốn gia tộc lâu đời Thủy Châu là Phượng gia, Lô gia, Tôn gia, Diệp gia liên kết lại để áp chế.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, các người không chịu nhận thua?

Lúc này, Câu Ngũ Tỷ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói.

Cô ta đương nhiên hiểu được, đừng thấy Lô Vĩ thế khí rất mạnh, phỏng chừng còn phải nghe lời Diệp đại ca thần bí này, hắn mới là chủ của hai người kia.

Người ta không rên một tiếng, bất hiện sơn, bất lộ thủy, người tài giỏi như thế mới là cao nhân, phong cách thực sự quý phái. Đương nhiên, Câu Ngũ Tỷ chính là muốn áp chế khí thế của Diệp Phàm, bằng không lúc trước Diệp Phàm nói ra "Thần chân" cũng làm cô quá tức giận rồi.

- Cô em Câu gia còn muốn so nữa sao?

Diệp Phàm thản nhiên nói, hai mắt mở một nửa, trong mắt vô thần, vẻ mặt cũng lãnh đạm, nhìn làm người ta thấy tức chết, dường như cơ bản không để đám người đó vào trong mắt.

-Hừ!

Câu Ngũ Tỷ đứng lên, một trận gió lớn thổi qua, áo choàng bay lên, giống như tiên nữ ánh mắt tóe lửa đứng ở giữa mặt cỏ. Ý tứ không cần nói cũng biết, tôi chính là đang chờ anh ra tay.

Diệp Phàm thản nhiên đứng lên, đi về phía Câu Ngũ Tỷ.