Hạ Hải Vĩ sau khi nghe Diệp Phàm tường thuật lại cũng biểu lộ không kém, trong lòng ngay lập tức trầm xuống, thầm mắng nói:
"Mình thật là đen đủi, thời gian trước Chu Phú Đức đánh nhau với Quách Tân Bình, bây giờ lại mạo muội đến một người còn lợi hại hơn nữa.
Không ngờ lại có thể trêu chọc đến cháu gái của Bí thư Tỉnh ủy, hơn nữa, còn đạp nhân vật số một của Tỉnh ủy một đạp. Cơn giận của Bí thư Quách, ở Nam Phúc này, ai có thể gánh chịu được đây?
Nếu như vì việc này mà trách tội lên đầu tôi, thì cái mũ quan này coi như bay tiêu mất rồi. Việc trị an của Ma Xuyên, không thể không chỉnh đốn lại.
Lâm Thiên, không hạ xuống là không được rồi, nếu lại không hạ xuống, Hạ Hải Vĩ tôi lại phải ra tay như thế nào? Nếu bên ngoài không nghe sai khiến, chức Bí thư của tôi chỉ là cách bày trí, trên không dựa vào Bí thư, bên dưới công – kiểm – pháp người ta có người chống, không nghe sai khiến, thì tôi chỉ là một mảng lục bình không rễ."
Tâm trạng của ba người đầu sỏ rất phức tạp, tóm lại, là không ổn tí nào rồi.
Việc của Ma Xuyên ngay làm liên lụy cả đến khu này, Bí thư Tỉnh ủy sẽ phát ra những trận giận dữ kinh thiên gì đây, trong lòng ba tên đầu sỏ này đều chưa thấu rõ. Ngồi trong xe, tim họ nhưng nhảy lên nhảy xuống không yên.
Chỉ có thằng nhãi Diệp Phàm là không lo chút nào cả, dù sao thì lần này Mã Vân Tiền không mất chức là không được rồi.
Phỏng chừng, lần này Mã Vân Tiền không thể thoát được tai ương lao ngục rồi. Giậu đổ bìm leo, tội mà anh ta phạm thì cũng đủ người ta đứng ra vạch trần rồi.
- Phương Viên, chuẩn bị đầy đủ những tài liệu hồ sơ phạm tội của Mã Vân Tiên, lần này, nhất định phải đưa được hắn vào nhà lao ăn cơm tù.
Diệp Phàm hừ nói.
- Nhanh như vậy, không phải nói là đợi tìm được chúng cớ quan trọng mới ra tay sao?
Phương Viên đương nhiên không rõ, nói:
- Chứng cứ mà tôi thu thập còn chưa đủ để đẩy hắn vào chỗ chết.
Đủ rồi, bên phía Ngô Đồng cũng có một ít rồi, cùng lúc tiến hành. Diệp Phàm hừ nói.
Đến cơ quan Huyện, Diệp Phàm rất cẩn thận đón Quách Phác Dương vào trong phòng khách của mình. Đi ra lập tức gọi Ngô Đồng đến bên, hỏi:
- Trưởng phòng Ngô, nghe nói Mã Vân Tiền ở Ma Xuyên làm những việc khiến cho mọi người oán hờn, làm ra rất nhiều việc mất nhân cách, ông là một trưởng phòng Công an, không lẽ không biết một chút gì về việc này?
Đương nhiên, đây chính là cái lúc Diệp Phàm đưa ra quyết đoán rồi, nếu như Ngô Đồng nghe lời, thì vị trí chủ nhiệm Ủy ban Chính trị này mình sẽ giúp hắn một phen.
Hôm nay, vừa hay có thể mượn ngọn gió đông của Bí thư Tỉnh ủy Quách đi một chuyến, lúc đó Trang Thế Thành và Vương Triều Trung, Hạ Hải Vĩ vừa đến, nhất định sẽ hỏi Mã Vân Tiền người thích hợp chọn cho cái vị trí đó.
Vì vậy muốn xem thái độ của Ngô Đồng biểu hiện như thế nào. Ngô Đồng là một trưởng phòng Công an, không có thể nào chưa nghe qua việc của Mã Vân Tiền.
Tên này vừa nghe, trong đầu đã nổi lên những ý nghĩ.
Lập tức trả lời:
- Tôi sớm đã nghe qua rồi, tuy nhiên, nói thật, trước đây ông ta có người nâng đỡ, huyện cục chúng ta vẫn thuộc cấp dưới của ông ta, nên chúng tôi cũng khó ra tay. Tuy nhiên, tôi sớm đã chú ý những điều này rồi, chỉ là chứng cớ của hồ sơ nàyđã có hơn ba, còn chưa điều tra rõ phỏng chừng không thấp hơn con số này.
Ngô Đồng đã khai ra một góc sự thật.
- Thế ông nhìn nhận sự việc này như thế nào?
Diệp Phàm cố ý, thản nhiên hỏi.
- Tôi nghe Chủ tịch vậy.
Bản thân Ngô Đồng rất thẳng thắng, cũng biết cơ hội đã đến rồi, nên trả lời tương đối khôn khéo.
- Ha ha, nhà anh, ừ chỉnh lý lại một chút, khi cần dùng thì tung ra.
Ừ Diệp Phàm nói.
- Vâng.
Ngô Đồng trả lời rất rõ ràng, vang dội.
- Chủ nhiệm Liễu, lập tức thông báo cho toàn thể Ủy viên thường vụ của Huyện ủy chuẩn bị họp, trước 9 giờ tối phải đến cơ quan huyện đúng giờ.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, giao phó nói.
- Có phải là Bí thư Chu giao phó không?
Liễu Mi Phương hỏi.
- Không phải.
Diệp Phàm nói rất dứt khoác, thầm nói mẹ khỉ cái tên Liễu Mi Phương này chỉ xem trọng tên Chu Phú Đức thôi, lời nói của mình hình như không đủ mạnh.
Tuy nhiên, việc này cũng bình thường thôi, triệu tập cuộc họp Ủy ban thường vụ huyện đương nhiên phải được sự đồng ý của người chủ chốt rồi, huống hồ, bây giờ tại khu vực này còn chưa giao phó là ai sẽ thay thế Bí thư Huyện ủy này. Mình quả thật có chút danh bất chính ngôn bất thuận.
Tuy nhiên, trong lúc này cũng có thể thấy được vị trí của mình trong lòng Liễu Mi Phương vẫn còn quá nhẹ. Áp lực, uy phong mà Chu Phú Đức có được, không thể một sớm một chiều có thể hóa giải được.
- Thế thì ….bảo tôi làm sao nói với các vị Ủy viên thường vụ khác …
Liễu Mi Phương làm ra bộ khó xử.
- Bí thư Trang, Chuyên viên Vương lập tức đến rồi, anh nói thử cần phải nói như thế nào?
Diệp Phàm có chút tức giận, trừng mắt liếc nhìn Liễu Mi Phương, thầm nói cái cô này không biết điều quá rồi, cô giả bộ ngốc nghếch không hiểu thì không được, muốn tìm một cái cớ, đây không phải là cố ý làm khó dễ, mình dù gì thì cũng là một Phó bí thư Huyện ủy?
- Tôi sẽ đi...
Vẻ mặt Liễu Mi Phương thay đổi trong chốc khắc, quay đầu đi.
Hầu hạ Quách Phác Dương ăn cơm tối xong.
- Xem ra giao thông ở Huyện Ma Xuyên này phải cải thiện đi một chút, từ Đức Bình đến Ma Xuyên mà đi mấy tiếng?
Quách Phác Dương thản nhiên hỏi.
Thủ phủ Đức Bình đến huyện Quy Nguyên khoảng hai giờ đi xe, nhưng từ huyện Quy Nguyên bắt đầu men theo đường núi lên, vòng qua đường núi xuống đến Ma Xuyên chúng ta lại mất đến khoảng 4 tiếng.
Hơn nữa, con đường đó, chắc hẳn ngài đã thấy qua rồi, hẹp như ruột dê. Mỗi năm, người Ma Xuyên đều cần phải tế sống cho con đường đó mười mấy tính mạng.
Cái này, cũng là thúc ép tôi dưới tình hình kinh tế toàn huyện quẫn bách như thế này phải đả thông quốc lộ Thiên Tường trước.
Tính mạng, so với cái gì cũng đều đáng giá hơn cả, dù sao thì tính mạng chỉ có một lần, không có cách nào tái sinh lại. Tuy rằng khu vực này đã làm cho tôi trong hai năm này mất đi chỉ tiêu về kinh tế trong toàn tỉnh, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng, so với tính mạng, thì còn phải lần chi lần nữa.
Diệp Phàm cẩn thận trả lời.
- Ừm tính mạng của con người là quan trọng nhất. Con đường này, không sửa là không được rồi. Tuy nhiên, đồng chí tiểu Diệp, cậu đừng có hy vọng vào tôi sẽ cho cậu ưu đãi gì, cần tiền, tự bản thân nghĩ cách đi.
Quách Phác Dương mỉm cười đáp.
- Bá phụ, cái mà bá cho cháunhiều rồi, cháu không dám cầu cái gì khác hơn nữa. Cháu nghĩ, tuyến đó của Tống Tướng quân nếu như có thể chạy xuống, ắt hẳn có thể sửa được con đường đó.
Diệp Phàm lộ vẻ mặt có chút hơi cảm động.
- Ừm trước mắt, rất nhiều cán bộ, vừa nhìn thấy tôi thì liền kể khổ cần tiền cần giúp đỡ cần chính sách, kỳ thật, rất nhiều việc, vốn có đường để đi, chính là những cán bộ dó đợi, nhờ, cần, lấy thành quen rồi. Không động não để nghĩ, dùng mắt để phát hiện, dùng chân để mà chạy, đi điều tra. Hỳ thực, con đường, ngay dưới chân.
Quách Phác Dương đập nhè nhẹ xuống bàn.
- Cháu nhớ kỹ rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu. Liếc nhìn Chu Phác Dương, thấy sắc mặt ông cũng dịu đi rất nhiều, chỉ chép miệng vài cái, chẳng nói lời nào.
Hành động của Chủ tịch huyện Diệp Quách Phác Dương đương nhiên thu hết vào tầm mắt, nhíu nhíu mày, khẽ nói:
- Có chuyện nói đi tôi không phải là loại hôn quan phách lối, lẽ nào không để cho các cậu nói chuyện sao? Đảng chúng ta, từ trước đến giờ đều nói về dân chủ, đoàn kết. Không độc đoán.
- Con đường bên này tôi không dám cầu xin cái gì, chỉ là, vừa rồi trà ngài uống cảm thấy có được không?
Lời của Diệp Phàm làm cho Quách Phác Dương chẳng hiểu ra làm sao, thầm nghĩ tên nhóc này sao lại bẻ qua chuyện trà làm gì chứ? Lẽ nào loại trà này chính là Võ Di Đại Hồng Bào gì đó?
Lập tức dụng tâm thưởng thức một chút, cảm thấy quả thực có chút không giống mùi vị trà bình thường, chợt hỏi:
- Trà này sản xuất ngay trên đất của các cậu à?
- Vâng ngài xem xem cái này?
Tên nhóc Diệp Phàm này tự nhiên tùy vào gậy tre mà lên, đem hồ sơ trà Thanh Vụ mà Nông Âm Vận muốn làm trình lên.
Sau khi Quách Phác Dương tiếp nhận lẳng lặng lật xem, thật lau sau, gật đầu nói:
- Ý tưởng này của cậu rất tốt, phát triển nông nghiệp đặc sắc, trà được xem như một hạng mục trong đó rồi. Nếu trà Thanh Vụ đã có đặc điểm như vậy, thế thì các cậu phải gia tăng độ mạnh của chính sách phù trợ, làm cho nhiều người đến thưởng thức hơn. Nếu thật có thể thành công, đây lại có thể là cách giúp tăng nguồn thu nhập cho nông dân. Bởi vì, các cậu có điều kiện này.
- Tôi sớm đã chuẩn bị rồi, ngay tại một giờ trước, ông Thượng Thiên Đồ Chủ tịch của Tập đoàn Hoành Xương Thủy Châu đã cùng với Chủ tịch Xã Chức Nữ đạt được hiệp nghị bước đầu, xây dựng một Công ty trà Thanh Vụ tại Chức Nữ. Giai đoạn trước đầu từ đạt đến 5 triệu tệ, mà Huyện chúng ta, cũng thành lập một Ủy ban phát triển trà Thanh Vụ. Chủ tịch Thượng cũng đã nói rồi, nếu như hạng mục ủng hộ nông nghiệp của sở Nông nghiệp tỉnh có thể lấy được nắm lấy được, ông ta sẽ lập tức thêm vào khoản tiền 5 triệu tệ cùng với huyện chúng ta, xây dựng ra một Tập đoàn trà Thanh vụ. Muốn làm thì phải làm lớn một chút, làm lớn mạnh đặc sắc nông nghiệp quê hương, làm ra thương hiệu, có lẽ Ma Xuyên chúng ta cũng có thể cho ra đời loại trà Tây Hồ Long Tỉnh thứ hai.
Giọng điệu của Diệp Phàm rất bình tĩnh, nói.
- Cậu còn có lời chưa nói hết đó?
Quách Phác Dương nháy mắt nhìn Diệp Phàm một cái, sớm đã đoán trúng được tâm tư của tên nhóc này, không khỏi bật cười.
- Tôi không dám nói, nếu nói ra ngài lại phê bình tôi là đợi, nhờ, cần rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm nói giọng nhỏ nhẹ.
- Đợi, nhờ, cần những tư tưởng này quả thực không tốt, mọi việc đều có hai mặt của nó, đều không phải là y hệt như cũ không thay đổi được, phép biện chứng không phải đã từng nói qua, sự vật đều là tương đối cả, không phải là tĩnh tại hình thành bất biến. Tuy nhiên...
Quách Phác Dương sau khi nói đến đó thì đột nhiên ngừng lại, gấp đến nỗi Diệp Phàm như có chút ngồi không yên vậy.
Tên nhóc này đảo mắt mấy vòng, lại liếc nhìn vè phương án trà Thanh Vụ đặt phía trước mặt Quách Phác Dương, trong lòng lập tức có chủ ý, cười nói:
- Bí thư Quách, ngài hiếm khi đến Ma Xuyên một chuyến. Nếu như đã thưởng thức qua trà Thanh Vụ của Ma Xuyên chúng tôi rồi, nhất định đã có chút cảm nhận gì rồi phải không? Có thể mời ngài trên phương án đối với trà Thanh Vụ đưa ra vài ý kiến, bình luận một chút, Ủy ban Huyện ủy Ma Xuyên chúng tôi cũng sẽ dựa vào chỉ tiêu ngài đưa ra làm tốt công tác liên quan đến trà Thanh Vụ. Điều tra cái cải tiến thì cải tiến, cần mở rộng thì mở rộng, cần giúp đỡ thì giúp đỡ.
- Ha ha ha, được.
Quách Phác Dương cứ thầm mắng tên tiểu quỷ xảo quyệt này, chợt, rút bút máy ra, trên phương án cặn bã viết một mạch.
Sau khi Diệp Phàm cầm lấy lướt nhìn, lập tức...
10 giờ tối.
Trong phòng hội nghị Huyện ủy Ma Xuyên, một bầu không khí nghiêm túc làm cho các ủy viên như Vi Bất Lý, Phương Hồng Quốc như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than vậy.
Đột nhiên có cảm giác như chiếc ghế chuyên dụng của các ủy viên đại diện cho quyền lực hôm nay giống như mọc lông vậy, làm cho phía dưới mông của người ta đau lâm râm.
Mấy vị Ủy viên thường vụ ngấm ngầm liếc nhìn cái ghế trống của Mã Vân Tiền, biết tên nhóc này coi như xong đời rồi, còn muốn xoay người, trừ khi Tôn hầu tử có thể đem phật Như Lai xử lý xong còn được.
- Đáng đời chọc ghẹo gái chọc ghẹo gái, trong chốc lát lại chết dưới tay phụ nữ. Mẹ nó con rùa nhà anh muốn chọc ghẹo gái cũng không dẫn lão tử theo, như thế này phỏng chừng cũng suýt soát lắm rồi, ngay cả ông đây cũng đều làm đệm lót cho Mã Vân Tiền anh,...
Giờ phút này, Chu Phú Đức nằm trên giường bệnh một hơi đem bình dịch đang truyền đập nát tương, trong lòng như là một mảnh tro tàn.