- Quan hệ của bọn họ rất thân, tôi hiểu được, lần đó ở sân golf, Đoàn trưởng Thiết đối với vị huynh đệ này của ông ta vô cùng tốt. Khi ấy con trai Hứa Thông của Bí thư Hứa Vạn Thông Tỉnh thành cùng với con trai Mâu Cương của Chủ nhiệm Mâu phòng Giám sát Tỉnh ủy cùng độ bóng với Diệp Phàm, kết quả là bị thua. Mâu Cương muốn khóc lóc đòi quỵt, kết quả là bị Đoàn trưởng Thiết tác một cái mạnh đến nỗi lăn ra ngoài mấy mét, răng cửa bị gãy mất một cái. Đáng đời.
Quách Thu Thiên đắc ý cười.
- Ày, nghé con mà muốn đấu với lão hổ, việc gì mà phải vậy.
Quách Phác Dương than thở nói.
- Đại bá, Đoàn trưởng Thiết đó thật lợi hại thế sao? Khi ấy ngay cả Tư lệnh Thị trấn Quân khu cũng vô cùng thân thiết với ông ta.
Quách Thu Thiên vẻ mặt khó hiểu.
- Lợi hại hay không, người ta cũng là lãnh đạo của anh cháu. Hơn nữa, anh cháu luôn muốn trở về Báo Săn.
Quách Phác Dương nói những lời đó, liếc mắt nhìn cháu gái, nói một cách cẩn trọng:
- Xem ra việc của anh cháu phải nhờ đến vị Chủ tịch Diệp Phàm này rồi, cháu bỏ ra một chút công sức, có lẽ sẽ thành công.
- Bỏ công sức ra, đại bá, bảo cháu làm sao bỏ công sức ra chứ, khó nghe chết đi được.
Quách Thu Thiên chút suýt nữa nhảy cẳng lên, lời của Quách Phác Dương nghe ra có chút ý như muốn đem mình dâng lên. Ý đó, quá mờ ám rồi.
- Ha ha, các cháu không phải vừa lại bạn học lại là bạn bè nữa hay sao?
Quách Phác Dương biết cháu gái hiểu nhầm ý của mình, cười nói.
- Đại bá tốt nhất nên thăng quan cho anh ta, có lẽ Đoàn trưởng Thiết vui vẻ, anh cháu có thể trở về Báo Săn rồi.
Quách Thu Thiên nói một cách xảo quyệt.
- Thăng quan, tên đó thăng quan như vậy còn chưa đủ nhanh hay sao? Chủ tịch huyện 20 tuổi, đừng có nói là ở Nam Phúc chúng ta, ngay cả trên cả nước, cũng khó mà tìm ra. Bá bá cảm thấy cái tên Bí thư Trang Thế Thành này có phải là đã phát sốt não rồi không nữa, rõ ràng là không hợp với những nguyên tắc tổ chức ông ta cũng dám đề lên.
Vẻ mặt Quách Phác Dương rất nghiêm túc, hừ nói.
- Nếu không thăng quan thì đưa tiền thì được rồi, bá bá lập tức cấp hai chục triệu tệ, còn đường Thiên Tường khi tu sửa lại, một Chủ tịch huyện như anh ấy cũng có thành tích, vừa cảm kích, thế thì không phải anh cháu có hy vọng rồi sao?
Quách Thu Thiên lại vòng vo qua đường khác, nhắc đến tiền.
- Không cần nói nữa, việc sửa đường cứ định như thế đi. Chỉ cần anh ta có thể chạy thông đến Sở giao thông Tỉnh, thì bác không có lời nào để nói, sẽ cấp 2 mươi triệu tệ. Chạy không thông chứng tỏ cậu ta chẳng có bản lĩnh gì, một người không có bản lĩnh thì đại bá không có hứng thú.
Quách Phác Dương khoác tay một cái, khí khái của Bí thư Tỉnh ủy rõ như ban ngày, chỉ có chút sợ người. Quách Thu Thiên tuy rằng bình thường khi nói đùa còn được, thật sự đợi đại bá ra uy rồi thì cô ta có chút sợ sệt, lúc này, đương nhiên không dám hé răng nữa rồi, biết được việc mà đại bá quyết định thì mình không thể thay đổi được, hơn nữa, đại bá nói cũng có lý lẽ. Một tên vô dụng, giúp anh ta làm gì chứ?
- Đại bá, cháu nghe lời bá bá vậy, việc lập dự án với Sở giao thông cháu quyết sẽ không nhúng tay vào đâu.
Quách Thu Thiên thận trọng gật gật đầu, nhưng lại có chút quỷ quyệt, cười nói:
- Tuy nhiên, cháu không thể ra tay, anh cháu muốn ra tay thì không có liên quan gì đến cháu, ha ha...
- Cái đồ láu cá, nói không lại cháu rồi.
Quách Phác Dương mắng yêu nói, trong đôi mắt kia lại ánh lên sự yêu thương triều mến với cô cháu gái, thế khí thế của Bí thư Tỉnh ủy kia, một lão nông bình thường thôi.
Không lâu sau, Diệp Phàm trở về, trên tay cầm một con cá lớn với đường vân đầy màu sắc, phỏng chừng cũng có đến gần 10 cân.
- Nhìn thấy chưa Thu Thiên, công phu bắt cá của tôi cũng được đấy chứ, ha ha ha...
Diệp Phàm cười rạng rỡ, lộ vẻ đắc ý.
Kỳ thực, việc này đối với Diệp Phàm mà nói thì không là gì hết, nhảy vào đáy đầm, phi đao vừa bay ra, thì con cá nào có thể chạy thoát được ma chưởng hắn chứ.
- Anh....không phải là mua về đấy chứ? Vẻ mặt Quách Thu Thiên thoảng thốt, trong ánh mắt hiện lên câu muốn nói là tôi không tin.
Cần phải biết trong tay Diệp Phàm không có cái gì để bắt cá, ví dụ như dùng dụng cụ túi lưới linh tinh gì đó, lại không có lưới cá, dựa vào cái gì có thể bắt được cá lớn như vậy chứ?
- Tôi nói rồi Quách đại tiểu thư, cô cũng quá coi thường tôi rồi đấy. Khi còn nhỏ vì để kiếm chút tiền mua tiểu thuyết, tôi thật là cao thủ bắt cá.
Diệp Phàm tự nhiên như là đang nói dối, nhẹ nhàng nói với Phách Phú Dương:
- Đại bá, có muốn xem cháu trổ tài nghệ nướng cá không, bảo đảm bá bá nhìn thấy sẽ có cảm giác mới mẻ.
- Chỉ khoác lát thôi.
Quách Thu Thiên vẻ mặt tỏ ra khinh thường.
- Ha ha, xem xem cũng được, tuy nhiên, tên nhóc nhà anh, người giết cá tôi đã xem qua nhiều rồi, đợi chút nếu không có cảm giác mới mẻ tôi sợ Thu Thiên lại càu nhàu mãi, cậu đợi đấy mà nhét lỗ tai lại đi là được.
Quách Phác Dương vẻ mặt hiền hòa cười.
Diệp Phàm đương nhiên cũng không sợ, bởi vì hắn không biết lão nông này là Quách Phác Dương một Bí thư Tỉnh ủy. Nếu như mà niết rồi, cho dù là tố chất tâm lý của Diệp Phàm có cao đến mấy, phỏng chừng cũng có mà tỏ ra được vẻ tự nhiên phóng khoáng như thế này được.
- Ha ha, không có ba phần ba, thì không dám lên Lương Sơn. Cứ lấy con đường Thiên Tường Ma Xuyên chúng ta mà nói, trước đây, con đường đó gọi là Thiên Tường, ngày tôi lên chức đã nói qua, trời muốn cản tôi tôi phá trời. Bây giờ, chính là thời cơ phá bỏ sự ngăn cách Thiên Tường đó rồi.
Diệp Phàm vừa giết cá, vừa thuận miệng nói chuyện về con đường Thiên Tường.
Tên nhãi này đương nhiên là có mục đích rồi, cảm thấy Nhị bá của Quách Thu Thiên có chút không tầm thường, vì vậy, cũng muốn thăm dò một chút.
Cho dù Nhị bá cô ấy có thật sự chỉ là một lão nông, thế cũng không sao cả, chỉ xem như là nói chuyện vậy thôi. Nếu như Nhị bá cô ấy thật sự có lai lịch, mình lại nói ra ý đồ của mình, có lẽ còn có thể nhận được sự giúp đỡ của ông ấy.
- Chàng trai, nắm chắc như vậy. Núi Thiên Xa kia lại là núi cao nhất Đức Bình, nếu dễ phá như vậy, phỏng chừng sớm đã được phá mười mấy năm trước rồi.
Quách Phác Dương đương nhiên là cố ý nói bình thường nhu thế, cũng muốn nghe xem cao kiến từ miệng chàng trai trẻ này.
- Mổ bụng, rửa sạch, nạp thuốc, dùng nội công, gói vào trong lá, chôn xuống đất...
Một loạt những động tác nói ra, tuy nhiên Quách Thu Thiên xem ra trố mắt đứng nhìn, ngay cả một ông già như Quách Phác Dương cũng cảm thấy mới mẻ và lại lẫm.
- Ôi, đại bá nói cũng đúng. Tuy nhiên, cháu nghĩ, lời thế do người nói ra. Thiên Tường tuy rằng khó phá, nhưng chỉ cần có thế hệ như cháu có tinh thần Ngu Công dời núi, mở rộng dòng suy nghĩ, tìm nhiều cách xoay xở vốn, Thiên Tường, chỉ cần một ngày phá bay. Tuy nhiên, Ma Xuyên cũng bị bức đến nơi đầu sóng ngọn gió, cháu đã đến bước quyết trận sống mái rồi, không phá không được rồi, không phá thì kinh tế không lên được, thì cái mũ ô sa trên đầu cháu cũng phải bay mất thôi. Hề hề...
Diệp Phàm cười nói, từng lời rất thẳng thắn thành khẩn.
Người mê làm quan.
Quách Thu Thiên đứng bên vẫn không quên đả kích một người nào đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Tôi muốn làm quan, tôi muốn leo lên trên thì có gì sai nào? Là người làm quan, đương nhiên là đều muốn chiếc mũ quan trên đầu càng ngày càng cao lên rồi.
Đây là sự theo đuổi một đời của tôi, nhưng, tôi không phải là vì muốn làm quan mà làm quan. Chức quan lớn rồi, những việc có thể làm thì càng nhiều lên, tầm nhìn cũng trở nên rộng mở hơn.
Nhìn thấy bách tính dưới sự cai trị của mình có cuộc sống tốt, trong lòng cũng dễ chịu vô cùng, nhìn thấy ý đồ của mình trở thành thành phố xây dựng, trở thành khu kinh tế mỡ, trở thành những tòa nhà cao ốc cao tầng, làm cho Trung Quốc chúng ta đứng vững trên thế giới không bị người khác bắt nạt, bị người khác coi thường...đó chính là cảm giác thành tựu, tôi cũng có đủ cả. Khí phách đó trên người Diệp Phàm hiện rõ lên, Quách Thu Thiên đứng bên cặp mắt tròn ve đó như lồi ra chớp giật liên hồi.
Ngay cả Quách Phác Dương cũng khẽ gật đầu, khen nói:
- Chàng trai, khí phách của cậu cũng không nhỏ thật không biết muốn biến những cách nghĩ trong đầu thành hiện thực, có phải cậu có cách và lòng can đảm hiểu biết rồi? Lý luận suông, nói bốc nói phét, hiện thực và lý luận luôn luôn tồn tại sự khác biệt rất lớn. Lấy Ma Xuyên các cậu mà nói nhé, tình hình kinh tế cũng là không tốt lắm. Cậu làm chủ tịch một huyện, có cách nào tốt có thể cải thiện tình hình Ma Xuyên, thậm chí đi lên nhanh nữa không?
- Ha ha, đại bá, kinh tế Ma Xuyên không phải là không tốt, là có chút xuôi xẻo không sợ mất mặt rồi, Huyện chúng tôi, kinh tế được xếp đầu toàn huyện. Vì vậy, những việc cần làm trong hai năm nay tôi gọi là công trình ngã mũ. Lúc đó Bí thư Trang của khu vực nghe rồi còn cười nói:
- Làm quan sợ nhất là tháo mũ quan rồi, cậu thật tốt, làm được công trình ngã mũ này rồi. Tuy nhiên, người này tốt, hy vọng cậu có thể dẫn dắt được người dân Ma Xuyên thoát khỏi cái mũ chụp của toàn tỉnh.
Vì vậy, tôi đến Ma Xuyên vẫn chưa đến 20 ngày, chạy vạy trên dưới, hôm nay đi quyên tặng được số tiền 21 triệu tệ chính là thành quả của tôi những ngày qua.
Muốn tiền, xin tiền, khi ở Mặc Hưng, mọi người gọi tôi là đại sư hóa duyên. Tôi cảm thấy cái danh này không hề sỉ nhục, đối với những nơi mà kinh tế không phát triển, trước tiên phải làm cho kinh tế phát triển lên, không có tiền, ngay cả phát động cũng không cách nào phát động, thì kinh tế sao đi lên nhanh được.
Đương nhiên, không thể đem ánh mắt trông chờ vào sự đi quyên góp đó, đi quyên góp cũng chỉ là cái cách ban đầu, dùng tiền quyên góp phát triển kinh tế.
Một đồng biến thành mười đồng, thậm chí là một trăm đồng mới là mục đích cuối cùng đi quyên góp...
Diệp Phàm nói rất lưu loát, nói hết ra những cách nghĩ của mình. Đương nhiên là muốn gây sự chú ý của lão Bán rôi.
- Đúng vậy, đi quyên góp chỉ là cách, phát triển mới là đạo lý cứng rắn. Chúng ta bây giờ, có một số đồng chí chỉ chuyên chú vào việc đi quyên góp.
Dùng hết những đồng tiền quyên góp xong lại bắt đầu đợt quyên góp thứ hai thậm chí là thứ mười mấy. Miệng ăn núi lở, một đạo lý dễ hiểu như vậy bọn họ ắt hẳn phải hiểu.
Chính là không động não lên để phát triển, bởi vì, đưa tay xin tiền thì rất là nhanh, hơn nữa lại không tốn sức.
-Tôi phản đối việc đến bất cứ nơi nào xin tiền, nhưng cần chú ý dùng số tiền có có đúng mục đích có kết quả mới được.
Miệng lưỡi của Quách Phác Dương không lộ ra vẻ gì là đạo lý lớn, hơn nữa lại rất thật thà, ngược lại, còn cười nói:
- Chàng trai, con đường Thiên Tường cậu đã có cách phá bỏ chân chính rồi sao?
- Tuyệt đối có thể tuy rằng thực hiện phương án thứ hai có chút khuyết điểm lớn ề nguồn vốn, nhưng vừa rồi tôi cũng đã nói qua, trời muôn cản tôi thì tôi phá trời.
Diệp Phàm tràn ngập niềm tin.
- Lớp trưởng Diệp, có thể nói cụ thể chút không? Ví dụ như nói con đường Thiên Tường.
Quách Thu Thiên bỗng nhiên có hứng thú, kỳ thực là muốn giúp đỡ Diệp Phàm, muốn anh ta có thể biểu hiện một lần trước mặt đại bá Quách Phác Dương.
- Con đường Thiên Tường từ Huyện Quy Vân chúng ta đến cổng thành Huyện Ma Xuyên tổng cộng 140km, khu vực đến lúc đó vì làm...
Diệp Phàm nói rõ cụ thể một lượt về tình trạng của con đường Thiên Tường.
- Ừm, phương án thứ hai đích thực khả thi, có thể rút ngắn lộ trình gần 40km. Làm cho khoảng cách từ Ma Xuyên đến Đức Bình rút ngắn lại không ít.
Hơn nữa xe lại dễ chạy, tốc độ càng nhanh, kinh tế Ma Xuyên của các vị dưới sự trợ giúp của con đường này khẳng định là sẽ phát triển vượt bậc.
Quan trọng là, nếu thật sự có thể làm thông suốt Tỉnh Giang Đô và Tỉnh An Đông, mà cho Ma Xuyên các vị trở thành điểm mấu chốt của hai tỉnh đó đi vào Nam Phúc chúng ta, dưới lực kéo đó, quả thực không dám tưởng tượng.
Chàng trai này, ý tưởng này của cậu quả thật là lớn mật, tuy nhiên, hôm nay cậu cũng chỉ mới kiếm được khoảng 21 triệu tệ mà thôi.
Còn thiếu hụt đến gần 40 triệu tệ, con số này thực là không nhỏ, không có nguồn vốn khổng lồ này, phương án thứ hai của cậu có cách nào thực hiện được không?
Quách Phác Thiên bắt đầu cùng Diệp Phàm thảo luận về con đường Thiên Tường.