Tôn Minh Ngọc trầm tư khá lâu, mới lắc đầu than thở:
- Con không thể bắt ba con hổ nhà họ Mã, không phải vì con sợ ba con hổ nhà họ Mã, ba con hổ nhà họ Mã là một đám người có thế lực, mà đứng đầu là Chu Phú Đức, Mã Vân Tiền, Mã, đám người nhà họ mã ở thị trấn Mã Hồ Tử tạo thành một mối quan hệ rộng lớn, phức tạp.
Nếu lúc ấy người nhà họ Mã thật sự muốn gây chuyện thì thật không dám nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra, cho dù là Công an huyện cũng khó mà dẹp yên.
Đến lúc náo loạn không thể dẹp yên được, lãnh đạo địa khu chắc chắn sẽ rất tức giận.
Con sẽ chọn cách thông qua so sánh để lấy ra, mời Chu Phú Đức làm chủ, đương nhiên, phải hi sinh một tý lợi ích của người dân xã Kim Đào.
Tuy nhiên, con sẽ không hoàn toàn không để ý đến họ. Tương đối mà nói, con sẽ hướng về phía nhà họ Mã một chút. Dù sao đây cũng là tình thế bức bách, là lợi ích của dân chúng, có lúc cũng là một sự lựa chọn bất đắc dĩ.
- Đây chính là nguyên nhân khiến con chỉ có thể làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, còn Diệp Phàm lại là một Chủ tịch huyện. Với tư cách là một Chủ tịch huyện, biết cân nhắc cái nào quan trọng cái nào không quan trọng để bỏ đi là điều cốt yếu, không có những quyết định cứng rắn, thậm chí là nếu không có một chút mạo hiểm thì khó mà làm được chuyện lớn.
Đôi khi, mối quan hệ ở chốn quan trường cũng như là một cuộc đánh cược uy danh, nếu thành công, có thể đứng ở vị trí cao nhất.
Đương nhiên, cũng có thể có những kết cục khác, nếu thất bại thì đường hoạn lộ xem như bị cắt đứt, thậm chí là bị vào tù.
Nhưng Minh Ngọc con à, con không thể vì sợ sệt mà vứt bỏ, những lúc cần đánh cược thì phải dũng cảm, có thua cũng không có gì đáng nuối tiếc.
Tất nhiên, trong giới quan chức có rất nhiều người coi trong chứ " vững", không mong tạo dựng thành tích gì lớn lao, nhưng mong có thể tại vị một cách yên ổn, đối với loại người này, cũng khó mà tạo dựng được gốc rễ bền chặt, đối với loại quan này chỉ thêm lãng phí thời gian, và cũng chẳng có cơ hội nào.
Trên thực tế không phải ông trời không cho bọn họ một cơ hội, mà là chính bọn họ không biết nắm bắt cơ hội. Ngoài ra, tính chất của việc đánh cược này không đơn giản chỉ là lúc nào muốn đánh cược cũng được.
Con thấy đấy, cách Chủ tịch Diệp xử lý vụ việc của phòng Tài chính tại phòng Công an huyện trông thì có vẻ lỗ mãng, nhưng thật ra cậu ta đã suy tính rất kỹ.
Hãy xem khi Mã Bình ngông cuồng tuyên bố sẽ xử Chủ tịch Diệp. Lúc đó, nếu là người bình thường ắt hẳn sẽ rất tức giận mà kêu công an ngay lập tức bắt Mã Bình.
Nhưng Chủ tịch Diệp lại xử sự theo cách khác, bởi vì lúc đó thời cơ chưa đến, Mã Vân Tiên còn đang ở một bên như hổ rình mồi, Trưởng phòng Ngô Đồng chưa được phục chức.
Sau đó gió vừa đổi hướng, Diệp Phàm đã lợi dụng cơ hội Chu Phú Đức không có mặt tại hiện trường, lấy lí do Mã Vân Tiên làm giả chỉ thị, nhanh chóng, quyết đoán phục chức cho Ngô Đồng, nắm lấy quyền chủ động.
Sau đó, sử sụng chiêu sách thu sau tính sổ, lập tức vin vào cớ dám miệt thị, âm mưu giết hại Chủ tịch huyện để ra lệnh cho Ngô Đồng lập tức bắt ba con hổ nhà họ Mã.
Cái mũ âm mưu giết hại Chủ tịch tỉnh thật quá rộng, đây chính là nhờ Diệp Phàm giỏi lợi dụng, nắm được điểm yếu của Mã Bình, tội này bị gán vào, đến Mã Vân Tiền cũng khó mà trở tay, không cách gì phản bác được, chỉ có cách đứng nhìn ba con hổ nhà họ Mã bị bắt.
Hơn nữa, những người nhà họ Mã khác khi biết tội danh này rất nặng thì đương nhiên sẽ tự tản ra….
Tôn Quốc Đống giống như một công an dày dặn kinh nghiệm đang phân tích vụ án, thảo luận mối quan hệ giữa lợi và hại, được và mất với con trai.
- Cha à, rốt cuộc thế lực của Chu Phú Đức mạnh đến cỡ nào? Hình như lúc ấy Diệp Phàm có ý định đối chất trực tiếp với Chu Phú Đức mà không dám.
Tôn Minh Ngọc lo lắng hỏi.
- Đối chất, không không đâu, Diệp Phàm sẽ không chọn cách đối chất trực tiếp với Chu Phú Đức đâu. Có lẽ bây giờ Diệp Phàm chưa nhúng tay vào việc nhân sự của huyện đâu.
Nhưng khi cậu ta đang phát triển về lĩnh vực kinh tế mà chịu sự hạn chế vể quyền nhân sự, có thể cậu ta sẽ từng bước dẹp bỏ các hòn đá đang chắn đường.
Ví dụ điển hình là Phan mặt rỗ ở xã Kim Đào, có thể sẽ là hòn đá chắn đường đầu tiên bị Diệp Phàm vứt đi.
Hôm đó, tại hội nghị thường ủy huyện, nghe nói đột nhiên Phương Hồng Quốc quấy rối, Chu Phú Đức vì mục đích làm thân với vị Chủ tịch mới này đã phải bỏ rơi Phan mặt rỗ, ngượng ngùng thừa nhận Diệp Phàm đã xử lý rất thỏa đáng vụ việc lúc đó.
Hy vọng sau này sẽ còn gặp những việc tương tự thế, Diệp Phàm là một lãnh đạo có tài.
Tôn Quốc Đống mắt nhìn xa xăm, dường như hiểu rất rõ bản chất của tất cả các vấn đề.
- Cha à, nghe nói chẳng phải Chu Phú Đức không về được sao?
Tôn Minh Ngọc mở miệng hỏi.
- Chưa về được, tạm thời chưa về được, nhưng còn sau này ai mà biết được.
Tôn Quốc Đống lắc đầu, đối với những dư luận ở địa khu, ông ta cũng không chắc được gió sẽ theo chiều nào.
Gần đây người nhà Chủ tịch huyện Hồng Sa Châu Quách Tân Bình cũng rất hung hãn, Quách gia cũng có vài lãnh đạo ra tay.
Chính xác là muốn ép Địa ủy Đức Bình xử lý Chu Phú Đức, ví dụ như Quách Thế Danh anh họ của Quách Tân Bình, người đang đảm nhiệm chức Trưởng phòng Kiểm toán Tài vụ ở sở Giao thông tỉnh.
Người này đã gọi điện gặp trực tiếp chuyên viên địa khi Vương Triều Trung, lên giọng nếu Địa ủy Đức Bình không làm cho Quách gia hài lòng thì dự án lớn nhất ở phòng Giao thông tỉnh của địa khu Đức Bình- Đường La Thủy sẽ không được thông qua
Quách Thế Danh tuy là một trưởng phòng, xét về cấp bậc thì thua Chủ tịch Vương nhiều, nhưng lại rất có thế lực.
Hơn nữa, việc này lại trùng hợp với việc triển khai dự án quốc lộ La Thủy ở địa khu Đức Bình, nếu ông ta không cho phép thì không thể thông qua, dự án quốc lộ La Thủy lớn như vậy sẽ biến thành trò cười của Đức Bình.
Chủ tịch địa khu Vương nghe thế đã rất hoang mang, bởi vì, nói thẳng ra dự án quốc lộ La Thủy này cũng là một công trình thể hiện bộ mặt mà Chủ tịch Vương làm.
Bí thư Trương Thế Thành chắc hẳn cũng lấy làm khó chịu, không biết từ đâu mà trong lòng của những lãnh đạo địa khu này đều có những toan tính riêng.
Lấy vị thế của Chu Phú Đức so với quốc lộ La Thủy, thì kém xa. Trương Thế Thành vốn không có ý kiến gì nhiều, dù sao Chu Phú Đức là do Chủ tịch Vương cất nhắc, mang tiếng là thân tín của Chủ tịch Vương.
Tuy nhiên, cũng bởi Chu Phú Đức cùng phe với huyện Hồng Sa Châu, nên đã khiến cho việc này trở nên bất thường.
Chí ít Chu Phú Đức cũng có ít nhiều ảnh hưởng đối với sự phát triển kinh tế của huyện Ma Xuyên, hành động này là vì lợi ích cỏn con của tiểu tập đoàn đáng bị phê bình, không có tầm nhìn xa, không có lợi cho đại cục.
Nhưng ở một khía cạnh khác thì có thể thấy Chu Phú Đức vẫn muốn đưa nền kinh tế của huyện ma Xuyên đi lên.
Điều này xuất phát từ sự khác biệt của huyện Ma Xuyên do Chu Phú Đức chỉ đạo, không ở vị trí đó thì không bàn chính sự. Lãnh đạo địa khu đứng về phía đại cục của địa khu Đức Bình để nhìn nhận vấn đề, còn Chu Phú Đức chỉ nhìn thấy địa bàn huyện Ma Xuyên, đứng ở độ cao và tầm quan sát khác nhau thì tất nhiên phạm vi quan sát cũng không giống nhau.
Nếu tiếp tục để Chu Phú Đức ở huyện Ma Xuyên, chắc rằng ông ta sẽ cùng với Diệp Phàm đưa nền kinh tế của Ma Xuyên đi lên.
Bởi vì Chu Phú Đức là một con người hiếu thắng, muốn đuổi kịp và vượt qua Hồng Sa Châu, đấy chính là bằng chứng để ông ta lấy lại thể diện.
Cho nên tâm trạng của Trang Thế Thành rất phức tạp, vốn dĩ không có gì lại trở nên thay đổi.
Hơn nữa, Trang Thế Thành cũng có những toan tính khác, Diệp Phàm bây giờ mới vừa lên chức Chủ tịch huyện, nếu loại trừ được Chu Phú Đức, thì Diệp Phàm cũng không thể ngồi vào vị trí Bí thư.
Để vị trí đó cho Chủ tịch Vương, rồi đưa người khác lên, chi bằng để cho Chu Phú Đức tiếp tục ngồi.
Chờ khoảng hai năm nữa, khi Diệp Phàm đã dày dặn kinh nghiệm, đủ lông đủ cánh, kinh tế huyện Ma Xuyên cũng đã đi lên, có được thành tích đáng kể, đến lúc đó điều động Chu Phú Đức, thì Diệp Phàm có thể ngồi vào vị trí đó một cách danh chính ngôn thuận. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trước mắt thời cơ chưa chín muồi, bởi vì tại hội nghị thường vụ địa khu, Trang Thế Thành vẫn chưa thể nào nắm chắc được toàn cục.
Diệp Phàm là do mình cất nhắc, nếu Chu Phú Đức bị điều đi, vị trí đó cũng phải sắp xếp tay chân thân tín của mình thay thế, chắc rằng những kẻ như Lôi Minh Hoài, Vương Triều Trung sẽ tức tối lắm.
Mặt khác, Trang Thế Thành còn dự tính rằng hãy tạm gác lại việc này, tốt nhất là nên để Chu Phú Đức nằm viện thêm một năm, ở Địa ủy sẽ không điều thêm người đến Ma Xuyên, vị trí Bí thư đó cứ để trống vậy, Diệp Phàm sẽ thêm rộng cánh.
Nếu để Diệp Phàm thay thế Chu Phú Đức lãnh đạo tổ chức Đảng ở huyện Ma Xuyên, chắc chắn sẽ bị Vương Triều Trung phản đối.
Nếu dùng cách khác, để cho Vi Bất Lý Bí thư Đảng Quần chúng huyện Ma Xuyên lãnh đạo công tác Đảng ủy của huyện Ma Xuyên, điều đó sẽ rất có lợi cho Diệp Phàm.
Chí ít là Vi Bất Lý danh không chính, ngôn không thuận tạm thời ngồi vào ghế Bí thư sẽ không có được quyền lực lớn như Chu Phú Đức.
Diệp Phàm là một Chủ tịch huyện, quyền hạn sẽ cao hơn, có thể âm thầm gây dựng thế lực, giành lấy chính quyền ở Ma Xuyên.
Đương nhiên, sự việc có phát triển theo dự tính của mình hay không, điều này Trang Thế Thành cùng không thể hoàn toàn nắm chắc.
Ông trời có nắng mưa thất thương, người thì họa phúc liền kề, giống như việc sắp xếp chức vụ Bí thư của một huyện sẽ liên quan đến rất nhiều cai khác như lợi ích của địa khu, tỉnh, các tập đoàn…
Đặc biệt là khi Trang Thế Thành vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay hội nghi thường vụ địa khu, chưa nắm chắc được hội nghị Bí thư địa ủy thì sự thay đổi lại càng khó lường.
- Hừ, lại để cho thằng nhóc đó tránh được một kiếp nạn.
Bí thư Đảng quần chúng Vi Bất Lý mặt mày ủ dột, liếc nhìn Phó viện trưởng viện Kiểm sát huyện Chu Lai Hoài đang ngồi đối diện.
- Anh Vi, đừng nóng vội, việc này vẫn chưa đến hồi kết đâu.
Chu Lai Hoài cười nhạt.
- Vâng, đúng thế, hôm nay tuy thằng nhóc đó giành chiến thắng trước Mã Vân tiên, nhưng ba con hổ nhà họ Mã không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Người nhà họ Mã chắc chắn sẽ gây chuyện, nếu là xã hội cũ thì đã sớm xảy ra chém giết rồi, nhớ lại thời gian trước giải phóng, Mã Hồ Tử của Mã gia đã dám dẫn một đám người họ Ma đánh lại quân giải phóng.
Cho nên, trong vòng mấy ngày này, tôi lo sẽ xảy ra chuyện lớn, chúng ta hãy chờ đấy, sẽ có kịch hay mà xem.
Ngồi đối diện với Chu Lại Hoài là Trần Tử Quyền, trên đầu có vài sợi tóc vàng lưa thưa, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện, những người trong huyện thường gọi là tên tạp chủng.
- Không thể chỉ ngồi nhìn được, cần phải hành động mới được, chúng ta phải thúc giục để cho bùng nổ mới được, tốt nhất là thế, hừ..
Vi Bất Lý hừ một tiếng, đưa tay ra làm một động tác chém ngang, nói với Chu Lai Hoài:
- Anh Chu, anh có thấy những hành động của phòng Công an huyện hôm nay không ổn chút nào không. Việc phá án của phòng Công an huyện là việc riêng, hơn nữa, Mã Vân Tiền rõ ràng là cấp trên, Chủ tịch Diệp dựa vào đâu mà trực tiếp xen vào, có phải là hơi lạm quyền quá không.