Chẳng lẽ y không vui khi thấy vậy sao? Người dân Ma Xuyên giàu có, địa khu cũng bỏ được gánh nặng, tổng chỉ tiêu của kinh tế địa khu cũng có thể nói nước lên thì thuyền lên, chẳng lẽ bên trong có cái gì đó... Chu Phú Đức nhất thời không hiểu được, không nghĩ tới mảng Trang Thế Thành với y có sự cạnh tranh.
Hơn nữa, giờ phút này Chu Phú Đức đã sớm bị Hồng Sa Châu quần ẩu đánh cho đỏ mắt, làm sao có thể đi bận tâm về phương diện kia.
Phỏng chừng là mặc dù có thể cảm nhận được ý tứ của Chủ tịch Địa khu Vương thì cũng sẽ không làm theo. Chu Phú Đức là loại nhân tài bá chủ, rất cứng đầu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nói đến ân đền oán trả, nhiều rối rắm khiến y không rõ, nhưng không có nghĩa là y ngu, chỉ có điều y nhất thời chưa rõ mà thôi.
- Chủ tịch Địa khu Vương, cái này tôi cũng hiểu được. Huyện Ma Xuyên sẽ toàn lực khống chế, tuyệt không cho Diệp Phàm ngóc đầu lên.
Hắn muốn phát triển kinh tế tôi toàn lực ủng hộ, vì làm ra thành tích, tôi với thân phận Bí thư huyện ủy, không phải công to thuộc về tay mình sao.
Hy vọng anh có thể ủng hộ tôi, Diệp Phàm xin được 600 ngàn, anh có thể cấp thêm chút ít hay không ủng hộ núi Thiên Xa sửa đường.
Tin rằng Chủ tịch Địa khu Vương cũng không muốn nhìn thấy người dân Ma Xuyên gặp cảnh khốn cùng. Mặc kệ nói như thế nào, cùng Quách Tân Bình có ân oán ra sao, Ma Xuyên, phải đuổi kịp và vượt qua Hồng Sa Châu.
Chu Phú Đức lại biểu lộ thái độ, hơn nữa giọng điệu càng kiên quyết hơn.
"Chu Phú Đức ơi Chu Phú Đức, thằng ranh này đầu óc bị lợn ăn rồi có phải hay không? Thật muốn làm hỏng đại sự của tao sao? Bên trong sự tình trùng trùng, sao mày hiểu hết?
Không riêng gì một Ma Xuyên và Hồng Sa Châu, mà liên quan đến bố mày cùng Trang Thế Thành, cả hai đang đối đầu.
Ai mạnh thì có thể vững bước khống chế thế cục Đức Bình. Trang Thế Thành hiện tại bị bố mày đè nặng, Bí thư Địa ủy thì sao bằng bố mày đây, Chủ tịch Địa khu, y chẳng lẽ không muốn…mày đúng là ngu ngốc, sao có thể hiểu được.
Ánh mắt nhỏ hơn cả lỗ kim, chỉ nhìn chằm chằm cái huyện rách Ma Xuyên, nhìn chằm chằm vào chút ân oán với Quách Tân Bình. Chủ tịch Địa khu Vương nghĩ thầm trong lòng, hừ lạnh một tiếng, không hề phản ứng gì với Chu Phú Đức, cứ thế ngắt điện thoại.
Thằng nhãi này ở trong phòng làm việc đi qua đi lại, thật lâu sau, một quyền đấm lên mặt bàn, thì thào lẩm bẩm: Chu Phú Đức, nếu mày vẫn khăng khăng một mực như vậy, thì đừng trách bố mày không nể tình. Mày nếu quyết tâm ủng hộ Diệp Phàm, chính là đối nghịch cùng bố mày, vậy thì mày phải chuyển địa bàn rồi. Tuy nhiên, Ma Xuyên là địa phương đặc thù, phỏng chừng Trang Thế Thành phái Diệp Phàm đi cũng là có thâm ý sâu sắc. Nếu chuyển Chu Phú Đức đi rồi, người kế nhiệm của hắn lại là một vấn đề càng phiền toái hơn..."
Chủ tịch Địa khu Vương đang suy xét chuyện này.
Lại châm thêm một điếu thuốc, đầu óc như tỉnh táo ra, Chủ tịch Địa khu Vương vội vàng dụi điếu thuốc trên tay.
Thằng nhãi này miệng lẩm bẩm nói: Ngô Bạch Khai lần này biểu hiện có chút khác thường, nếu Quách Tân Bình đã đánh tiếng trước với y, phỏng chừng cũng cho y một chút ích lợi.
Vì sao nói phản bội là phản bội, chẳng lẽ việc Chu Phú Đức cùng Hồng Sa Châu quần ẩu khiến cho Ngô Bạch Khai lương tâm cắn rứt cho nên phản bội, bằng không, sao bỏ 600 ngàn ra cấp cho Diệp Phàm.
Cái này không có khả năng, Ngô Bạch Khai nếu là người có lương tâm thì trên đời này sẽ không có người không có lương tâm.
Người này thích đàn bà, chắc không phải là Diệp Phàm hắn nắm được điểm này rồi chứ? Rốt cuộc là vì cái gì mà khiến cho lão Ngô đồng ý xuất ra khoản tiền nhiều như vậy cho tiểu tử họ Diệp.
Đưa tiền cho hắn, Diệp Phàm không có khả năng lấy được. Sẽ không phải do lão Ngô động tâm chứ, muốn đầu quân cho Trang Thế Thành bên kia, cái này hẳn là không có khả năng... Chủ tịch Địa khu Vương như muốn bể não khi đưa ra đủ mọi giả thuyết.
Nghiền ngẫm hồi lâu cũng không ra. Tuy nhiên, chí ít có một điểm, đó là ở trong lòng Chủ tịch Địa khu Vương, quan hệ giữa y và Ngô Bạch Khai đã có một vết nứt.
Chủ tịch Địa khu Vương khi biết Ngô Bạch Khai cấp cho Diệp Phàm 600 ngàn thì cũng là lúc mối giao tình nhiều năm giữa ông ta và Ngô Bạch Khai xem như có sự rạn nứt.
Ngô Bạch Khai tất nhiên là không thể tưởng được chỉ bởi vì mình nhất thời bị Diệp Phàm giả vờ không cẩn thận cho nhìn thấy tấm danh thiếp của Tống Sơ Kiệt, khiến bản thân rộng rãi cấp cho hắn một khoản tiền, khoản tiền này lại khiến cho quan hệ giữa Chủ tịch Địa khu Vương với y nảy sinh rạn nứt, nếu biết thì Ngô Bạch Khai thật sự đã suy xét tới mức độ nặng nhẹ rồi.
Tuy nhiên, lão Ngô tuyệt đối sẽ quan sát Diệp Phàm trước một thời gian, đợi đến khi có thể chứng minh Diệp Phàm đích xác có quan hệ với Trưởng ban Tống ở tỉnh thì lão Ngô mới có thể vứt bỏ Chủ tịch Địa khu Vương chuyển sang nịnh nọt Diệp Phàm.
Buổi sáng lão Ngô nhất thời đầu óc có chút lâng lâng, hiệu quả của tấm danh thiếp kia vẫn chưa tan, thêm nữa là quà đặc biệt mà Diệp Phàm tặng.
Cả hai phương diện kết hợp lại, không thể không khiến cho Ngô Bạch Khai trong nháy mắt ra quyết định, cấp gấp cho Diệp Phàm một khoản tiền.
Trong nhà khách Lan quế phường.
- Chủ tịch huyện Diệp, đây là do Hầu tổng bảo tôi đưa tới. Nói là tuy quen biết Chủ tịch huyện Diệp không lâu, nhưng cảm thấy khá thân thiết, muốn cùng Chủ tịch huyện Diệp kết giao bằng hữu, tin tưởng rằng Chủ tịch huyện Diệp nhất định sẽ không ngại thêm một bằng hữu nữa chứ?
Triệu Phi Hoa đến với bộ trang phục màu xanh nhạt trên người nhìn có vẻ rất đoan trang, mềm mại.
- Vô công không dám nhận lộc, con người của Hầu tổng khá tốt, rất hay nói, cũng rất hài hước, kết giao bằng hữu rất tốt, lễ này tôi không thể nhận.
Diệp Phàm bật cười ha hả, mắt liếc nhìn chiếc bình tinh xảo kia, cười nói.
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi không có ý gì khác, Hầu tổng nói chỉ muốn kết giao bằng hữu. Hơn nữa, chiếc bình Ngọc Tịnh bằng ngọc lưu ly này cũng bình thường thôi, ngoại hình hơi đẹp mặt chút thôi.
Triệu Phi Hoa cũng đánh tâm lý nói.
- Ôi, thật không, tôi muốn tìm hiểu một chút. Chiếc bình truyền thuyết trong tay của Quan Âm Bồ Tát chính là cái này.
Diệp Phàm vẻ mặt vờ kinh ngạc, giống như rất có hứng thú vậy.
- Vậy được rồi, tôi thuận tiện sẽ giới thiệu một chút về nó cho Chủ tịch huyện Diệp biết.
Triệu Phi Hoa cười, nhẹ nhàng mở hộp quà tặng ra.
Hình dạng chiếc bình không khác gì cái trong tay của Quan Âm Bồ Tát, chỉ có điều đây là bình sứ, trên thân bình hoa văn tinh xảo, không một chút tỳ vết nào, toàn bộ mặt sứ trơn bóng. Trên thân bình còn có một con rồng xanh cùng một con phụng xanh...
Diệp Phàm mở đôi mắt ưng, cẩn thận quan sát, trước kia ở chỗ Phí lão cũng có học được chút kiến thức về đồ cổ.
Đương nhiên, cái học được vẫn còn kém lắm, kỳ thật, thằng nhãi này căn bản là không hiểu hết được giá trị của món quà này, nhưng bằng trực giác, cảm nhận được thứ này tuyệt đối là có giá trị xa xỉ, không được một trăm ngàn thì cũng bảy tám mươi ngàn.
Hơn nữa, Hầu Kim An muốn tìm mình lân la làm quen, nếu là thứ không có chút giá trị thì y cũng không dám đưa ra. Tuy nhiên, nếu chỉ trị giá có bảy tám mươi ngàn thì Diệp Phàm không có mấy hứng thú.
Chợt, thằng nhãi này cố ý cười nói:
- Quả nhiên đẹp, tuy nhiên, bản nhân lại không cảm thấy có hứng thú, những thứ bình như Ngọc Tịnh lưu ly này bình thường giới nhân sĩ bên Phật giáo mới thích sưu tầm. Bản nhân trong nhà cũng không ai tụng kinh ăn chay, giữ lại trong nhà cũng không có nơi cất. Hay là mời Trưởng ban Triệu lấy về đi, quá lãng phí.
Triệu Phi Hoa thấy người này không nhận, có chút nóng vội. Đưa tay ra nhẹ nhàng gõ chiếc bình, cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, cái bình này nghe nói có thể là đồ cổ. Lúc ấy Hầu tổng mua từ một người họ Trương ở nông thôn. Tuy nhiên, rốt cuộc gốc gác ra sao Hầu tổng cũng không rõ ràng lắm, chỉ có điều nhớ lại vào năm trước có một đại sư danh xưng Phí Lăng Trần có đến công ty chúng tôi, trong lúc vô tình thấy được nó ở văn phòng Hầu tổng, nên rất thích, vuốt ve chiếc bình mà miệng khen không dứt. Tuy nhiên, Hầu tổng không nhượng lại.
- Đến Sứ Vương Phí Lăng Trần cũng thích, cho thấy giá trị không phải chỉ có bảy tám mươi ngàn, có lẽ phải đến mấy trăm ngàn.
Diệp Phàm giật mình nảy ra ý hay, cứ như nhìn thấy cả xấp tiền mặt.
Tuy nhiên, thằng nhãi này vẫn giả vờ chối từ nói:
- Hầu tổng đến đại sư kia cũng không chịu nhượng lại, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà nhận của Hầu tổng?
- Không có việc gì, Hầu tổng nói là được kết giao bằng hữu với Chủ tịch huyện Diệp rất đáng giá, của ít lòng nhiều. Hơn nữa, đây cũng là nhiệm vụ mà Hầu tổng giao cho tôi, nếu Chủ tịch huyện Diệp cố ý không nhận, tôi phỏng chừng trở về không biết ăn nói sao, mất việc như chơi. Đã thế tôi còn gì mà ngóng trông, chi bằng đập bể chiếc bình sứ này cho rồi...
Triệu Phi Hoa từng bước ép tới, trong mắt đầy vẻ khổ sở đáng thương, chớp chớp vài cái.
- Ôi, tôi là người hay mềm lòng, không thể để người đẹp khó xử, thế, tôi sẽ nhận, bằng không sẽ hại cô mất việc thì ta thấy mình có lỗi rất lớn, ha hả...
Diệp Phàm cười, tiện tay lấy ra hộp trà Long Tỉnh mà Ngô Bạch Khai ở cục Giao thông vừa tặng, đưa qua, cười nói:
- Nghe nói loại trà này trước kia được dùng làm cống phẩm, phiền cô giao cho Hầu tổng, xem như có qua có lại, thay tôi cảm ơn Hầu tổng.