- Vậy là tốt rồi, tôi về thôn xử lý trước một số việc.
Diệp Phàm gật gật đầu, không hề để ý thằng nhãi này, trong lòng mắng thầm.
Lão già này, hôm nay rõ ràng muốn xem tôi bị chê cười, gã râu rậm vừa rồi phải tóm về điều tra, khẳng định là cố ý phá rối. Lời đồn rốt cuộc là ai truyền ra, nhất định phải điều tra, tra ra mới thôi. Đồ khốn khiếp, chuyên môn không có việc cũng cố tìm cho ra việc. Phỏng chừng là có người không muốn những cây đào tồn tại, xem ra bên trong không ít khúc mắc.
Nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ chiều, lúc này có cảm giác toàn thân rã rời, mỏi mệt không chịu nổi, gió vừa thổi qua, cảm giác phía sau lưng có chút lạnh cả người.
Lúc này mới biết được đồ lót bị mồ hôi lạnh ra ướt đẫm. Vừa rồi tình huống rất nguy cấp, may mắn là xử lý kịp, bằng không, xảy ra chuyện lớn thì phiền toái.
Diệp Phàm chân toan bước đi, hướng đến xã Kim Đào, phía sau Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức thẳng đến Đức Bình mà bước. Bởi vì y cho rằng đối với khách quý như Aoi, mình phải tự mình đi nghênh đón mới có thể thể hiện ra hết thành ý.
Chu Phú Đức tuy nói có chút hống hách, thích che đậy khuyết điểm nhưng với dân Ma Xuyên đúng là có chút tình cảm chân thành tha thiết, bởi vì, y cũng sinh ra và trưởng thành ở Ma Xuyên. Chu Phú Đức mạnh mẽ, cứng rắn, tất nhiên là vì thể hiện quyền lực, nhưng lấy quyền lực ra làm gì? Dù sao cũng phải vì dân chúng làm việc có phải hay không?
Chu Phú Đức cho xe chạy đến núi Thiên Xa, khi đến Lão Hổ Khẩu thì điện thoại vang lên, địa danh Lão Hổ Khẩu này bởi vì núi cao, trên núi có xây dựng một cơ trạm di động hoàn bị, cái đó tất nhiên là địa khu ra tiền tự làm. Vùng phủ sóng khá rộng, bởi vì sóng điện cao dễ dàng truyền tản hơn.
- Bí thư Chu, không ổn rồi.
Trong điện thoại truyền đến giọng của Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương đầy lo lắng, hình như vừa nói vừa run.
- Chuyện gì, gì mà hoảng lên thế?
Chu Phú Đức một chút thể diện cũng không chừa cho Liễu Mi Phương, tức giận hừ nói. Kỳ thật, đó vốn là bản tính của Chu Phú Đức, trên huyện các cán bộ trên cơ bản đều hiểu được, cũng không ai cảm thấy gì, vì đã quen.
Cái này, tất nhiên là biểu hiện của Chu Phú Đức khi gặp chuyện trầm ổn, kỳ thật, Chu Phú Đức tính cách vốn thế, trời có sụp xuống y cũng thế. Nhưng thật buồn cười, cho người ngoài cảm giác người ta là Bí thư huyện ủy rất oai.
- Vừa rồi chúng tôi đuổi tới Đức Hồng đại tửu lầu, mới biết được Aoi tiên sinh đã bị một đám người của Chủ tịch Quách huyện Hồng Sa Châu nửa đường dẫn đi rồi, nói là đã đi được mấy giờ rồi. Phỏng chừng thời điểm đó chúng ta còn đang ở núi Thiên Xa.
Chủ nhiệm Liễu căm giận báo cáo nói.
- Đầu đất, các người là lũ bất tài? Cho xe chạy nhanh lên cũng không biết? Rì rì thế này chạy đến tối còn chưa tới.
Chu Phú Đức không nhịn được, trực tiếp chửi thề.
- Chúng tôi cũng muốn nhanh, nhưng hôm nay núi Thiên Xa bị kẹt xe. Thật khó mà len lỏi qua được, người đã bỏ đi rồi.
Chủ nhiệm Liễu cảm thấy có chút oan ức.
- Được rồi, nói những thứ này thì được gì, đi Hồng Sa Châu.
Chu Phú Đức hét, sau khi buông điện thoại xuống, mắng:
- Chó Nhật Quách Tân Bình, dám chơi xỏ bố mày, xem huyện Ma Xuyên không ra gì cả.
Dứt lời chợt quát tiếp:
- Lái xe, chạy thẳng đến Hồng Sa Châu, bố mày muốn nhìn gã họ Quách kia có thể làm được gì.
- Bí thư Chu, có cần nói một tiếng với Chủ tịch huyện Diệp không?
Trưởng ban thư ký Chu Kiện nhỏ giọng hỏi.
- Không cần, hắn ở bên kia cũng rất bận, đừng làm phiền thêm, hơn nữa, một Quách Tân Bình, bố mày không tin mình không dẹp được đám chó chết này, đi.
Chu Phú Đức đằng đằng sát khí, nhắm thẳng huyện Hồng Sa Châu mà đi.
Huyện Hồng Sa Châu cách huyện Quy Nguyên dưới núi Thiên Xa không xa, Chu Phú Đức tăng hết tốc, đuổi tới huyện Hồng Sa Châu thì trời cũng đã tối, lúc đó khoảng 9 giờ.
Thông qua hỏi thăm người quen, biết đêm nay Bí thư huyện ủy Lý Chiêm Cường, Chủ tịch huyện Quách Tân Bình chiêu đãi khách Nhật Bản là Aoi tiên sinh ở Hồng Sa tửu lầu.
Chỉ mong còn kịp Chu Phú Đức xông thẳng đến Hồng Sa tửu lầu. Vừa xuống xe mặt liền hầm hầm bước lên trên lầu, bên trên có một phòng riêng rất lớn, có thể chứa được hai bàn tiệc lớn, Chu Phú Đức từng công tác ở huyện Hồng Sa Châu, Hồng Sa tửu lầu được xây dựng khi y đã chuyển đi, nhưng năm ngoái y có dùng cơm ở đây một lần rồi nên cũng khá quen thuộc.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong thật đúng là náo nhiệt, hai bàn lớn người ngồi đầy cả, phỏng chừng có khoảng hai mươi người, cười nói rất náo nhiệt.
- Ơ, là lão Chu, vừa lúc, mau ngồi đi, uống vài chén. Ha ha ha...
Bí thư Lý Chiêm Cường của Hồng Sa Châu hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đứng lên, khuôn mặt tươi cười tiếp đón.
Quách Tân Bình không hé răng, biết người đến không có ý tốt. Thằng nhãi này vờ như đang húp canh, đến một câu chào hỏi cũng không nói.
Các cán bộ của Hồng Sa Châu thấy Chu Phú Đức, cả đám trong lòng đều đánh dấu chấm hỏi to chảng.
Đương nhiên, các cán bộ đó không biết được khách Nhật Bản là do Quách đại Chủ tịch huyện giành từ huyện Ma Xuyên, cho nên, tất cả đều đến chào hỏi Bí thư Chu, dù sao trong số đó vẫn có người quen cũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Lão Lý, ông lợi hại thật, dám lôi kéo khách của Ma Xuyên, ha hả...
Chu Phú Đức không ngờ cười nhạt, tuy nhiên, tiếng cười rất quái dị, Chủ tịch huyện Quách Tân Bình tất nhiên biết thằng nhãi này sắp bộc phát.
- Ha hả, lão Chu, nói gì mà tôi không rõ?
Lý Chiêm Cường không ngờ giả bộ ngốc ngết.
- Không rõ, vậy mời Chủ tịch huyện Quách giải thích cho mọi người một chút, là sẽ hiểu được.
Chu Phú Đức quét nhìn Quách Tân Bình liếc mắt một cái, thuận tay kéo ghế, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Quách Tân Bình.
Aoi đang chăm chú nghe nữ thư ký áp tai nói thầm gì đó, thằng nhãi này trên ánh mắt hiện lên có chút phức tạp, lắc lắc đầu, ra vẻ không liên quan, ngồi một bên xem náo nhiệt.
Kỳ thật, thằng nhãi này cũng có tính toán riêng, lúc trước, sau khi nhận được lời mời nhiệt tình từ Quách Chủ tịch huyện thằng nhãi này đã nhận lời đến Hồng Sa Châu trước.
Tất nhiên là để cho lãnh đạo huyện Ma Xuyên xem, ý là cho họ biết tre trúc này ở huyện Hồng Sa Châu người ta cũng có khá nhiều.
Nếu huyện Ma Xuyên không làm tôi vừa lòng với điều kiện tôi đưa ra thì tôi đành phải từ bỏ. Đó cũng là những lời mà Aoi Ichiro về sau khi đàm phán cùng Diệp Phàm có đề cập đến.
Tất nhiên, Aoi Ichiro cũng không thể đến Hồng Sa Châu đầu tư, bởi vì mục tiêu chủ yếu của y chính là Xuân Cung Hoàn của Diệp Phàm.
Thứ đó dùng trị liệu chứng bệnh liệt dương nhẹ của y, Hồng Sa Châu lấy đâu ra thứ đó. Về phần đầu tư, chỉ là một mánh lới mà thôi.
Cũng có thể nói như vậy, thằng nhãi này căn bản là không tính sẽ đem tiền đầu tư vào Đức Bình. Đến khảo sát, đơn giản chỉ là giả vờ giả vịt, đương nhiên, nếu thực sự có hạng mục tốt, đầu tư chút tiền cũng có khả năng.
Mặc dù là khẳng định phải đầu tư vào Ma Xuyên, Aoi đi Hồng Sa Châu dạo một vòng với y mà nói chỉ có lợi mà không có hại. Có cạnh tranh thì sẽ có hiệu lực, có cạnh tranh tất sẽ có thể tăng thêm ưu thế.
Hiện tại quả nhiên thu được hiệu quả tốt, vừa rồi nữ thư ký biết tiếng phổ thông của Aoi nghe ngóng, biết được ngưởi vừa rồi xông vào chính là bí thư Chu Phú Đức của huyện Ma Xuyên.
Cô này lập tức đem mọi việc nói cho Aoi biết. Aoi trong lòng cao hứng, hiện tại chính là ngồi xem hai bên đấu nhau, thầm nghĩ: Cắn nhau đi, các người đấu càng hung thì bố mày đương nhiên càng có lợi, đấu đi người Trung Hoa, hình như rất thích nội chiến, không đoàn kết chút nào.
- Bí thư Chu, nói vậy có ý gì? Không ngờ Hồng Sa Châu mời khách quý Nhật Bản tới, huyện Ma Xuyên muốn tới gây rối. Họ là khách của huyện Ma Xuyên khi nào thế? Trên mặt có khắc dấu hiệu sao? Không biết xấu hổ, đúng là chưa thấy qua người không biết xấu hổ như thế.
Quách Tân Bình điềm tĩnh, vì có thân thích ở tỉnh chống lưng, dũng khí ngất trời. Hơn nữa, Chu Phú Đức mày cũng không phải ủy viên thường vụ địa khu, bố mày tốt xấu cũng là Chủ tịch huyện, sợ gì mày.
Bí thư Lý Chiêm Cường âm thầm kêu khổ, thầm trách Quách Tân Bình sao không hiểu chuyện mà nói năng như vậy.
Đã giành khách của người khác, nói chuyện cũng phải nhún nhường một chút, cứ giả mù sa mưa, Chu Phú Đức có thể làm khó dễ được sao.
Không thể tưởng được Quách Tân Bình lại nói chuyện như thế, Chu Phú Đức chẳng phải là đèn cạn dầu. Người này hung hăng như thổ phỉ, ở địa khu này các lãnh đạo đều có chút nể sợ.
- Phải không Quách Tân Bình, chúng ta giáp mặt hỏi Aoi tiên sinh, bọn họ rốt cuộc là do ai mời đến? Làm tiểu nhân cũng phải làm cho ra trò, lũ khốn khiếp, ông đi đâu làm trò này cũng được nhưng đừng làm ở Ma Xuyên.
Quách Tân Bình nói câu Không biết xấu hổ khiến Chu Phú Đức kia phát hỏa thật sự, bắt đầu mắng lại.
- Ông, con mẹ nó, là cái thá gì, dám ở trước mặt Hồng Sa Châu chúng tôi đùa bỡn, nơi này, không phải là cái ổ rách Ma Xuyên. Một bí thư huyện quèn, khoe khoang cái gì?
Quách Tân Bình cũng nổi giận, khá xem trọng chuyện mặt mũi, Chu Phú Đức không nể tình, ta cũng không khách khí.
- Đúng vậy, Quách Chủ tịch huyện, Chu Phú Đức, có gì giỏi. Ma Xuyên đứng nhất toàn tỉnh đếm ngược từ dưới lên, không ngờ dám kêu gào là sẽ đuổi kịp và vượt qua Hồng Sa Châu chúng ta, nằm mơ, Ma Xuyên sao có thể vượt qua Hồng Sa Châu chúng ta, nếu làm được, bố mày cắt trứng xuống cho mày làm đạn.
Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Đinh Nhất Bình là người hầu trung thành của Quách Tân Bình, tất nhiên không chịu thiệt, lập tức đứng lên, cổ động mọi người, ở trên địa bàn Hồng Sa Châu này Chu Phú Đức không là cái đinh gì.
- Thình thịch.
Một tiếng giòn vang, khiến Aoi sợ tới mức run lẩy bẩy, thiếu chút nữa té xuống dưới chân bàn.
Chu Phú Đức tùy tay quơ mâm đồ ăn, hất lên đầu Đinh Nhất Bình, lập tức khiến y đầu cổ toàn là thức ăn.
- xxx, bố mày… xxx mày.
Đinh Nhất Bình rốt cuộc không kìm nổi, tùy tay nắm lấy bình rượu trên bàn đập vào người Chu Phú Đức.
- Chậm đã lão Đinh.
Quách Tân Bình và Lý Chiêm Cường hoảng quá kêu to. Tay Đinh Nhất Bình lúc này cũng bị Quách Tân Bình chụp lại.
Tuy nhiên, không biết là cố ý hay vô ý, bình rượu do Quách Tân Bình và Đinh Nhất Bình giằng co không ngờ lại nện vào người Chu Phú Đức, tuy nhiên Chu Phú Đức không khác gì thổ phỉ, với thân thể cường tráng, tùy tay quơ luôn đĩa thức ăn quẳng vào hai người họ.
Thình thịch...