- Đúng vậy, tên họ Diệp kia sao lại đến gây sự với Hiệu trưởng trường tiểu học chứ, bọn họ tham nhũng gấp mấy lần ở trường học ấy chứ. Hắn vừa mới về đến đây đã đến gây phiền toái ức hiếp người như vậy, nhà họ Đỗ chúng ta dễ ức hiếp như vậy ư?
Đỗ Kỳ Phong vẫn không quên châm ngòi lửa.
Lão này xưa nay không hề có chút giác ngộ nào cả. Đỗ Lan hừ nói:
- Ai nói với chú như vậy là xui xẻo chứ? Xã hội này cứ như vậy, nếu không bị bắt gặp mà cứ ăn tham như vậy, bị bắt gặp thì bảo là xui xẻo. Nhưng mà chú tham nhũng như vậy cũng quá độc ác. Một trường học nghèo như vậy mà học kỳ chú ăn tới bốn mươi ngàn. Chú ăn cái gì vậy, chẳng lẽ ngày nào cũng ăn thịt rồng sao? Hơn nữa, trường học của chú mấy dãy nhà đều sập đến nơi cả rồi, chú không biết xấu hổ, ăn mà không thấy thẹn nơi đầu lưỡi ư, không sợ mất chức ngồi tù ư?
Đỗ Lan đang tức giận nên giọng nói vang lên rất to.
- Ngồi tù ư Lan, cháu thật sự muốn chú ngồi tù sao? Ôi, chị dâu, chị cứu thằng em Phong này với.
Lời nói của Đỗ Lan không những làm Đỗ Kỳ Phong mà cả vợ lão là Tống Xuân Mai sợ không kém. Bà ta kéo nhẹ cánh tay Thiết Băng Muội, kêu lên.
- Lan, có đúng hay không vậy?
Thiết Băng Muội cũng hoảng hốt thật sự, thốt lên.
- Ôi, để cháu tính đã. Cháu cũng nói cho chú hay, Chủ tịch huyện Diệp vừa mới tới, tính tình anh ta cháu cũng không biết rõ lắm. Hơn nữa, Chủ tịch Diệp mới 20 tuổi mà đã ngồi được vào vị trí Chủ tịch huyện thì người ta chắc chắn có hậu thuẫn lớn, chú đừng có trông mong nhiều.
Đỗ Lan thở dài, nhìn chú thím với vẻ thương cảm nhưng cũng không có cách gì.
- Sao lại như thế được? Con dù sao cũng là Trưởng ban Tuyên giáo, hắn cũng phải nể mặt con một chút chứ?
Mẹ cô là Thiết Băng Muội hừ một tiếng, nói.
- Người ta là Chủ tịch huyện, cấp lớn hơn con, người ta là cấp trên của con. Mẹ nghĩ con là Trưởng ban Tuyên giáo thì có được bao nhiêu quyền lực chứ?
Đỗ Lan tức giận cãi lại.
- Bất luận thế nào chú con thì dù sao con cũng phải giúp, không thể nào để chú con ngồi tù được. Hơn nữa, Lan à, có phải gần đây con và Ninh Kiệt cãi nhau không, cả mấy tháng nay nó cũng chưa đến nhà ta?
Thiết Băng Muội mẹ cô hỏi có chút nghi ngờ.
- Ai mà biết, không cần để ý đến anh ta, hừ.
Đỗ Lan mất hứng.
- Lan, không nói tới sao được. Con gần 30 rồi sao còn không kết hôn đi? Để lâu về sau sinh con khó khăn, tuổi tác càng lớn thì dinh con càng nguy hiểm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thiết Băng Muội lải nhải, nói với vẻ mặt sầu lo.
- Con hiểu mà mẹ, mẹ không cần quan tâm. Chuyện của con tự con sẽ giải quyết tốt.
Đỗ Lan quay đầu bước vào phòng mình.
Trên đường về thuận đường Diệp Phàm ghé xã Đông Kiều nghe báo cáo rồi đi thăm thú mấy thôn. Hắn cảm thấy nơi đây có không ít điều đặc biệt. Nửa ngày sau, Diệp Phàm tới rặng núi cần khai thông.
- Chủ tịch Diệp, anh có muốn xem đặc sản thanh sương trà ở đây không. Phần lớn loại đặc sản này được sản xuất tại núi này. Xã Chức Nữ một mặt là phía bắc quay lưng lại thị trấn huyện Ma Xuyên, một mặt quay lưng lại thị trấn Quy Nguyên, một bên nữa là cửa khẩu và cuối cùng là xã Ngưu Lang. Hai xã này đều có khoảng chừng ba bốn chục ngàn nhân khẩu. Các hộ gia đình đều sống rải rác dọc núi, trải ra trên một vùng khá rộng lớn.
Hơn nữa độ cao so với mặt nước biển khoảng mấy trăm mét, trên núi có khi mây mù lượn lờ. Phong cảnh nơi đây rất thơ mộng, giống như một bức tranh.
Nghe nói xưa kia Vương Mẫu nương nương dùng Dao Trì ngăn cách Ngưu Lang và Chức Nữ. Hai người cách nhau bởi một rừng hổ dữ hình thành hai xã.
Nông Viện Viện bên cạnh giới thiệu tình hình cơ bản của hai xã, vừa đề cập đến một số truyền thuyết điển cố của địa phương. Mồm mép cô nàng nói năng rất dẻo như đã luyện từ trước.
Diệp Phàm vẫn rất muốn đi xem thanh sương trà, bởi vì ở đây có Phó giám đốc sở Nông nghiệp đi cùng, nếu có loại trà đặc biệt thì có thể trở thành một hạng mục quan trọng cho sự phát triển nông nghiệp của Ma Xuyên, nhưng cũng khó mà có sự trợ lực.
- Viện Viện, tôi thấy cô đúng là mồm mép thật, tiếc là cô không đi làm hướng dẫn viên du lịch.
Trải qua mấy ngày cùng đi với nhau nên Diệp Phàm và Nông Viện Viện cũng khá hợp ý nhau khi nói chuyện riêng.`Trước kia hắn gọi cô là Chủ nhiệm Nông nhưng bây giờ chỉ gọi là Viện Viện.
Dù sao trong xe này ngoại trừ người lái xe thì chỉ có hắn và Nông Viện Viện. Hắn liếc mắt nhìn sang cô gái choàng áo choàng lông trắng, mang quần bò xanh lam ngồi cạnh mình, Nông Viện Viện. Ánh mắt Diệp Phàm lướt nhanh từ ngực đến bụng cô gái.
Từ khi rời khỏi Lâm Tuyền đến nay hắn chưa hề ôm cô gái nào. Cô gái kia lại đang thể hiện một cách hết sức tự nhiên sinh lực dồi dào của mình. Vậy nên bây giờ hắn cũng có vẻ hơi khó chịu, bức bối trong người.
Nông Viện Viện đảo mắt nhìn Diệp Phàm với vẻ khó hiểu, miệng cười nói:
- Chủ tịch huyện cứ nói đùa, tôi nào có bản lĩnh đó? Huống chi huyện chúng ta căn bản là không có phòng Du lịch, làm sao mà làm hướng dẫn viên du lịch được chứ, khanh khách…
Nông Viện Viện cười rất vui vẻ, không hề để ý gì đến chuyện mình đang ngồi sát cạnh Diệp Phàm. Khoảng cách giữa hai người hình như là càng ngày càng thu hẹp lại. Bây giờ đang là sáng sớm, trời mới rạng sáng, trong xe vẫn đang còn mờ mờ.
- Không có phòng Du lịch thì sau này thành lập, Viện Viện của chúng ta nhất định sẽ đảm nhận chức Giám đốc, ha ha…
Diệp Phàm cười lớn.
- Chủ tịch huyện, ngài giữ lời chứ?
Nông Viện Viện vểnh miệng lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Lúc này thân hình cô hơi nghiêng sang hắn vì xe đang trên đoạn đường vòng qua núi. Đến đoạn đường tiếp theo cũng rất khúc khuỷu, thế nên người cô như ngả sang bên phía hắn.
Khi xe trải qua một đoạn đường quành thì lực hướng tâm lập tức khiến cho hai người dán chặt vào nhau.
Nông Viện Viện không đề phòng trước nên bộ ngực trẻ trung đầy sinh lực của cô lập tức chạm vào ngực Diệp Phàm. Ngay cả đầu cô cũng va vào ngực hắn.
Nông Viện Viện ngay lập tức rất xấu hổ, cô nhanh chóng lấy tay đỡ lấy. Tuy nhiên chiếc xe quá lắc lư. Nông Viện Viện vốn định khoanh tay trước ngực ngồi như vậy, nào ngờ chiếc xe giật một cái khiến cô như ngồi lên bụng Diệp Phàm.
Thật ra chuyện này là do Chủ tịch Diệp cố ý đưa người mình ra. Hắn thấy khó có cơ hội nên làm ra vẻ tự nhiên lấy tay đỡ Nông Viện Viện. May mắn làm sao bàn tay hắn lại đỡ đúng nơi hắn muốn, đặt ngay trên ngực cô gái.
Hơn nữa tay hắn lại đặt đúng vị trí ngay tại đôi nhũ hoa của cô. Hắn cảm giác đôi tay của mình chạm phải cái gì ấm áp mềm mại. Trong lòng hắn lập tức bị kích động.
Hắn không nén nổi tiện tay nhéo một cái rồi mới tựa thế đỡ một bên Viện Viện.
Cặp mắt Nông Viên Viện lập tức trở nên căng thẳng, cô thở dồn dập hẳn lên. Hơn nữa trên khuôn mặt cô trở nên đỏ hồng.
Cô gái này cũng đang trộm quan sát Diệp Phàm. Tuy nhiên thằng nhãi này đôi mắt chim ưng rất tinh nhanh. Trên mặt hắn hiện lên vẻ trang nghiêm, ý là mình vừa rồi giúp cô chứ không có ý gì khác, chỉ có điều lỡ tay mà thôi. Nông Viện Viện tất nhiên là không biết được vẻ mặt Sở Khanh của Diệp Phàm.
- Đương nhiên là giữ lời rồi. Tuy nhiên còn phải xem biểu hiện của Nông Viện Viện, ha hả.
Diệp Phàm nói lên hai chữ biểu hiện cũng là có ý sâu xa.
- Chủ tịch huyện yên tâm, tôi sẽ công tác tốt.
Diệp Phàm nghe Nông Viện Viện nói mà lỗ tai cứ lùng bùng.
Không biết là cô vừa rồi bị cơn chấn động mạnh như vậy hay là do nghe nói có thể hy vọng được đề bạt lên trưởng phòng mà hưng phấn thế.
Theo triền núi, chiếc xe cứ lượn vòng mãi. Một nam một nữ ngồi cạnh nhau do lực hướng tâm nên cứ dính sát vào nhau, khi thì hơi tách ra một chút. Tất nhiên trong lòng họ đều có chút suy nghĩ mờ ám, cả hai người dường như đều cảm giác được điều đó.
Tuy nhiên, Nông Viện Viện dù sao cũng là một cô gái, hơn nữa lại là một cô gái khá là cao ngạo chứ không phải loại phụ nữ có thể dùng thân mình đổi lấy chức tước.
Có lẽ là chiếc xe đã làm cho cô không thể khống chế được. Đương nhiên chắc trong đó cũng có một chút kích động khó hiểu muốn được ôm ấp, một thứ khao khát dễ hiểu.
Hơn nữa hai người đều muốn dùng nước cờ rằng đây là do quán tính của xe chứ không phải tự mình làm chuyện xấu.
Đây chỉ thuần túy là hành vi tự lừa dối mình, không lừa dối được người mà thôi.
Xã Chức Nữ ở cách đó không xa, nằm trên một sườn núi, tuy không vắt vẻo trên sườn núi cao nhưng địa thế cũng khá hiểm trở, chỉ có điều là không có đất bằng phẳng mà đều là triền núi.
Trụ sở chính quyền xã là một tòa nhà ba tầng, có khoảng mười mấy phòng. Các tấm biển chỉ phòng Tổng hợp, phòng Đảng Chính quyền, phòng Kế hoạch hóa gia đình, sở dân chính.
Chủ tịch xã tên là Nông Âm Vận, người nhìn cũng như tên gọi.
Cô gái này khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, quấn chiếc khăn quàng cổ mày xanh da trời, bộ quần áo màu trắng nổi rõ những đường cong quyến rũ, thu hút người khác.
Cô vô tình dựa vào bàn làm việc, nói:
- Cán bộ xã cũng không ít, số cán bộ ăn lương nhà nước đến hơn một trăm người. Tình trạng kinh tế huyện chúng ta quá kém, ngay cả phòng Công an huyện, phòng Thuế vụ, Phòng giao thông và các đơn vị khác đều không có cách gì có thêm thu nhập. Cho nên các đồn công an, sở thuế vụ và các đơn vị lệ thuộc trực tiếp đều cùng làm việc trong một tòa nhà.
Chủ tịch huyện chắc cũng chưa biết rõ lắm, cả khu nhà này giống như một trụ sở chính quyền ở quê chúng tôi. Đồn công an chỉ có một phòng, ngay cả việc thẩm vấn phạm nhân, làm hộ khẩu, vân vân đều trong cùng một phòng không đến 20 mét vuông.
Có khi nhiều người cùng phải chen chúc trong một phòng, không có cách gì chuyển động được. Các cán bộ than trời kể khổ nhưng không có cách gì cả. Chỉ có một tầng nhà thì làm gì được bây giờ.
Đó là bởi vì núi non cách trở, xi măng, gạch, thép, các vật liệu xây dựng đều phải vận chuyển từ chân núi lên. Chỉ riêng tiền vận chuyển đã nhiều lắm rồi.
Hơn nữa, mọi người còn nghe nói tới xã Chức Nữ chúng tôi thì các ông chủ xi măng sắt thép đều lộ vẻ mặt cay đắng, không thèm đi lên để kiếm tiền nữa kia.
Nông Âm Vận mặc dù có chút ca thán nhưng miệng cô thốt lên rất nhẹ nhàng khiến người khác nghe xong cũng cảm thấy thoải mái, giống như nằm tựa gối người yêu nghe người yêu nói vậy.
"Cô gái này thật là kì lạ. Lời nói từ miệng cô ta thoát ra khiến cho đàn ông cảm thấy cực kì thoải mái. Chỉ bằng giọng nói dịu dàng của mình phỏng chừng lên địa khu hoặc xuống huyện xin tiền chắc không khó khăn gì. Giọng nói thật là êm ái quá chừng…"
Thằng nhãi này nghĩ vẩn vơ trong lòng, tự nhiên lại bị mê hoặc bởi giọng nói dịu dàng và dáng vẻ đáng yêu kia.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)