- Lúc trước chúng ta cũng không yêu cầu thằng nhóc kia giữ bí mật. Hơn nữa, việc này cũng không phải cái gì không thể nói ra, cấp trên định ra cho cấp dưới chỉ tiêu phấn đấu trong quan trường cũng là chuyện bình thường, không cần phải đến mức sợ người khác biết.
Chỉ có điều thằng ranh con kia còn có chút chưa chín chắn, mặc dù không phải cạnh tranh cùng Hồng Sa Châu, cũng phải âm thầm phân cao thấp mới đúng, làm sao lại để cho dư luận xôn xao.
Có lẽ hắn muốn lấy sĩ khí ủng hộ. Tuy nhiên cũng cho Chiêm Cường và Quách Tân Bình của Hồng Sa Châu lời cảnh báo.
Như thế tất thúc đẩy Lý Chiêm Cường quyết chiến đến cùng, tuyệt đối không để cho tên kia cưỡi lên đầu. Bằng không, anh ta còn để lại thể diện gì trong mắt Bí thư huyện ủy chứ? Đặc biệt Chủ tịch huyện Quách, trong lòng phỏng chừng càng khó chịu, cái này có thể trở thành trận chiến Chủ tịch huyện với Chủ tịch huyện…
Chủ tịch Địa khu Vương thản nhiên nói xong, dường như thấy Lý Chiêm Cường đang nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng Quách Tân Bình đang cười u ám.
- Ha ha, Chủ tịch địa khu Vương nói đúng đấy. Buổi tối tan tầm, tôi còn nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Hồng Sa Châu Vương Tân Bình. Người này trước kia luôn luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, từ khi anh ta làm Chủ tịch huyện đến nay vẫn chưa có tìm đến tôi. Chuyện quốc lộ huyện bọn họ năm trước cũng không tìm tới tôi, lần này, phỏng chững cũng là bởi vì nghe được phong phanh cái gì.
Ngô Bạch Khai mỉm cười có chút tự đắc nói.
- Bình thường, người ta có người ở sở Giao thông tỉnh, Trưởng phòng Quách Thế Danh chính là anh họ anh ta. Có người ở trên giúp đỡ, hơn nữa nghe nói Trưởng phòng Quách Thế Danh còn nắm trong tay quyền kiểm toán tài sản cố định Giao thông tỉnh. Năm trước, anh ta trực tiếp đến sở xin được hơn một triệu, cần gì đến địa khu để tranh giành chút cơm thừa canh cặn chứ. Như vậy cũng tốt, cũng là địa khu chúng ta không ít tiền. Tôi thật ra hy vọng có thể có vài Quách Tân Bình, như vậy tôi là Chủ tịch Địa khu cũng bớt lo hơn.
Chủ tịch Địa khu Vương kia nói run lên.
Cục trưởng Vương Bạch Khai không kìm nổi kêu lên:
- Thảo nào, tôi nói thằng cha đó sao lại có bản lĩnh như vậy. Năm trước sở Giao thông đưa khoản tiền chỉ đích danh cho Hồng Sa Châu, không cho phép địa khu nhúng tay, còn nói, nếu địa khu nhúng tay vào thì bằng muốn chết. Làm hại các huyện khác đều không ngớt tít mắt, thán phục Chủ tịch huyện Quách năng lực cao. Thì ra là thế. Tuy nhiên vừa rồi anh ta gọi điện thoại tới, anh đoán xem anh ta nói gì?
- Chẳng lẽ là muốn khoản tiền kia?
Vương Triều Trung nhẹ giương mắt lên.
- Không phải, anh đoán anh ta nói như thế nào, không ngờ nói với tôi, thỉnh cầu tôi đừng đem khoản tiền kia cấp cho huyện Ma Xuyên, ha ha ha.
Ngô Bạch Khai không nhịn được, cười phá lên.
- Rút củi dưới đáy nồi, lợi hại. Đối thủ tầm thường đều tìm anh đòi tiền, để cố gắng làm tốt mẫu ruộng có ba phần đất nhà mình.
Thủ đoạn của Quách Tân Bình thật thâm hiểm. Người ta không làm khó dễ anh, không tìm anh đòi tiền, mà lại đi vòng, đến đây ngăn trở. Chỉ cần Ma Xuyên không có tiền, càng khó mà phát triển. Nguồn: https://truyenfull.vn
Huống chi cục Giao thông địa khu cũng không có bao nhiêu tiền. Đòi tiền, phỏng chừng anh ta lại diễn lại trò cũ, đi tìm anh họ anh ta.
Chủ tịch địa khu Vương cũng cười. Thầm nghĩ:
"Lão Trang à lão Trang, xem ông hi vọng gì ở thằng nhóc con miệng còn hôi sữa kia, làm thế nào chấn hưng kinh tế Ma Xuyên, không có giao thông ủng hộ, còn chấn hưng cái rắm. Tôi đây sẽ chờ ông trở thànhtrò cười…"
- Chủ tịch Địa khu Vương liệu việc như thần, còn tuyệt hơn khi Chủ tịch huyện Quách vì muốn chặt đứt đường lui của Diệp Phàm, không ngờ nói với tôi, chỉ cần trong hai năm không cho huyện Ma Xuyên bất cứ khoản tiền nào, anh ta có thể sẽ đến sở Giao thông tỉnh xin cho chúng ta không dưới hai triệu.
Ngô Bạch Khai rất vui vẻ, miệng kia há hốc, có người đưa tiền cũng không vui như vậy.
- Khoản tiền lớn phỏng chừng không riêng gì phía Giao Thông, lão Lý ở Hồng Sa Châu cũng không phải cái đèn cạn dầu, dự đoán không lâu sẽ phản kích và chặn lại. Ôi..bọn họ như vậy sẽ làm nháo loạn một trận, tuy nói chúng ta đang nhìn thấy thắng lợi, tuy nhiên, nhân dân Ma Xuyên lại phải vạ lây.
Chủ tịch Địa khu Vương dường như có chút không đành lòng.
"Hừ, lại giả bộ. Nếu ông không đành lòng, sao không thì rút ra khoản lớn ủng hộ nhân dân Ma Xuyên kiến thiết dân sinh đi, còn ở trong này giả từ bi mèo khóc chuột. Mẹ kiếp, thế giới này, tất cả đều là người âm độc."
Ngô Bạch Khai liếc mắt nhìn Chủ tịch Địa khu Vương một cái. Tay này thầm mắng trong lòng, gặp Chủ tịch Địa khu Vương kia cũng nhanh đến phần đuôi.
Khẩn trương rút ra một điếu thuốc, miệng cũng cười nói:
- Nhiều nhất một năm là có thể biết được kết cục rồi. Thằng nhóc họ Diệp đó một năm sau nếu như chẳng có được chút thành tích nào, đến lúc đó nó có muốn thì lão già Trang Thế Thành cũng không cho. Kẻ rõ ràng khiến cho mình mất mặt như vậy thì Trang Thế Thành sẽ sớm loại bỏ thôi.
- Bị loại trước tiên cũng tốt, chúng ta cũng dễ sắp xếp một Chủ tịch huyện mới ở Ma Xuyên, tuy nhiên, Trang Thế Thành kia cũng không thể không bị mất mặt, ha ha…
Chủ tịch Địa khu Vương nhẹ giọng cười nói, dường như thấy bộ dáng Trang Thế Thành cúi đầu đi vào trong đại lầu.
- Ba, ba thấy Chủ tịch huyện Diệp mới tới như thế nào?
Ở nhà khách huyện Ma Xuyên, trong phòng Trưởng ban Tôn Quốc Đống, một người ngồi ở mép giường có ba phần giống như là người của ông ta.
- Minh Ngọc, không phải ba thấy hắn như thế nào, mà là con thấy hắn như thế nào? Con cũng không còn nhỏ, hiện tại cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Ma Xuyên
Muốn học phải lấy việc mà động não, chính mình suy nghĩ vấn đề, phân tích lợi hại được mất, quyết địch lợi ích của chính mình mà lấy hay bỏ.
Không thể cái gì cũng chờ ba tới tham mưu. Nếu cứ như vậy, đối với con mà nói không phải là việc tốt. Con chim ưng non, muốn giương cánh bay, vậy trước tiên phải tôi luyện chính mình.
Té ngã sấp xuống, thậm chí nhất thời gãy cánh cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là con không dám hướng lên trời cao bay đi. Như vậy, con vĩnh viễn không thành con chim ưng khỏe mạnh, vĩnh viễn chỉ có thể ngồi một chỗ thở dài nói vận mệnh đối với con bất công, ông trời đối đãi không tốt với con mà thôi.
Kỳ thực, vận mệnh với mọi người đều rất công bằng, ông trời đối đãi bình đẳng, như thế thật là tốt. Mấu chốt là ai là người đem mình mài thành kim cương trước tiên, sau đó tài năng mới có thể thống trị mọi thứ kia.
Cho nên, có bản lĩnh, mấu chốt là nắm chắc cơ hội. Chỉ một lần trượt chân có thể trở thành thiên cổ hận, xưa nay chỉ dùng để giáo dục con cháu bất lương.
Kỳ thật, trong quan trường mà nói, rất thích hợp. Con sai một ly là đi cả một dặm ngay, có thể khiến con vĩnh viễn sa vào bước trầm luân.
Đương nhiên, trắc trở nho nhỏ là bình thường, chúng ta không thể nào sợ khó khăn mà không đi làm, đây là nói cho con ánh mắt phải ngắm được chuẩn mới được…
Tôn Quốc Đống cười tủm tỉm phun khói thuốc, nhìn sương khói mông lung xem xét chính con traimình là Tôn Minh Ngọc.
Giả tưởng một ngày nào đó con trai thể tiếp nhận vị trí của mình, từ nay về sau sẽ bắt đầu. Tôn Quốc Đống sẽ vì con mình mưu đồ về tương lai tươi sáng.
- Con đây rốt cuộc phải đối đãi với Diệp Phàm thế nào?
Tôn Minh Ngọc có ông ấy ở bên chỉ số thông minh dường như thấp đi không ít, kỳ thật anh ta bị tâm lý ỷ lại làm hại.
- Không phải đã nói với con rồi sao? Tự mình quyết định. Ba lần này sẽ không giúp gì, con hãy để ý quan sát một thời gian rồi nói sau. Tuy nhiên có vài điều phải chú ý, phải giương lỗ tai lên mà nghe, mắt phải mở to lên mà xem. Mọi tin tức sẽ quyết định sự lựa chọn của con là thành công hay thất bại.
Tôn Quốc Đống tức giận mắng.
- Con biết rồi.
Vẻ mắt Tôn Minh Ngọc buồn bực, ra khỏi phòng ông già. Khi đi ngang qua phòng Diệp Phàm tạm dừng vài giây, tuy nhiên, cuối cùng cũng không gõ cửa.
Lúc này, hay là quan sát một thời gian rồi nói sau, bằng không ngày đầu tiên Chủ tịch huyện đến nhận chức đến ngay cùng hắn, Bí thư Chu kia sẽ nghĩ như thế nào.
Chính mình tuy làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện, nhưng phía trên lại có hai "bà bà". Một đương nhiên chính là bà Chu Phú Đức là số một, người kia chính là quản lý Đảng- Quần chúng, đồng chí Bí thư Vi Bất Lý.
Bí thư Chu gần đây luôn cương quyết, tràn đầy khí phách thổ phỉ. Vi Bất Lý ngược lại thật sự âm nhu, dường như xen vào khí phách là sự yếu ớt.
Tuy nhiên, Tôn Minh Ngọc cảm giác chính là dường như Vi Bất Lý so với Chu Phú Đức còn đáng sợ hơn. Có lẽ, đây chỉ là trực giác, bảo Tôn Minh Ngọc nói ra nguyên nhân anh ta cũng không thể nói được.
Đương nhiên, không riêng gì trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc, phỏng chừng ở huyện đại đa số cán bộ đều áp dụng phương pháp dò chừng thái độ trước. Bởi vì Chu Phú Đức này là bí thư mạnh mẽ thế, thậm chí có thể nói là có khí phách thổ phỉ.
Trở mặt với ông ta, việc ấy không đáng. Đương nhiên, nếu Chủ tịch huyện Diệp mới tới cũng có mánh khóe, bọn họ cũng không lại làm một cây cỏ góc tường nữa.
Dù sao, lãnh đạo thổ phỉ giống Chu Phú Đức, con đường thăng quan tuyệt đối không xa, tại Ma Xuyên xa xôi còn được, nếu địa khu sẽ không được lòng dân.
Mà Diệp Phàm sẽ không như vậy, một người tuổi trẻ, thứ hai người ta nghe nói hắn tốt nghiệp đại học Hải Giang. Quan trọng nhất, hắn là tướng yêu thích của Bí thư Trang, phỏng chừng sau lưng cũng có người không tầm thường giúp đỡ. Về sau còn xem biểu hiện của hắn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Hải Vĩ và Tôn Quốc Đống sau khi ăn điểm tâm sáng thì lên đường trở về.
Diệp Phàm và những người liên quan tiễn bọn họ đi rồi trở về trụ sở huyện.
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi dẫn anh đi xem chỗ làm việc.
Lúc này Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương cười nhợt nhạt, từ từ đi tới.
Người phụ nữ này hôm nay lại thay đổi áo liền quần, mặc một bộ màu vôi chất vải váy dài, váy, cũng không phải rất dài, vừa tới tất. Áo bông màu hồng nhạt tinh khiết. Bộ áo lông mỏng còn mở rộng cổ ra, giữa có hai cúc, không biết là vô tình hay cố ý, dù sao cũng không cài.
Bộ ngực đầy đặn của cô theo thân thể rung lên rung xuống. Váy ngắn ôm mông tròn nhếch lên, để lộ một đường cong tuyệt đẹp, hai chân thon dài và cân xứng đi đôi tất đen mỏng manh, bắp chân trắng nõn nhìn thấu qua đôi tất kia lúc ẩn lúc hiện làm mê người.
Một đôi giày trắng cao, khéo léo lả lướt. Một hơi thở tuổi trẻ như nước tràn ngập toàn thân, dường như đều mơ hồ toát từ trên thân người đi ra, giống như thuốc mê phát tán ra, vòng eo nhỏ nhắn cứ lắc lư như một con rắn nước.
Nghe nói người phụ nữ này kết hôn đã hai năm, Diệp Phàm đã nghe sở trưởng Nông Viện Viện nói ở nhà khách. Tuy nhiên tuổi mới khoảng hai năm hai sáu. Ông xã là Cổ Tín Lâm, làm ở cục Giao thông địa khu, đảm nhiệm chức Phó cục trưởng.
Người phụ nữ này trước kia là một Phó trưởng phòng ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu. Tuy nhiên được bốn năm, thì điều lên huyện Ma Xuyên, làm Chánh văn phòng, chính thức làm ủy viên thường vụ thêm chức Cục phó. Tốc độ thăng quan của cô, cũng khiến không ít đồng chí cán bộ nam địa khu không ngừng xấu hổ.
Hơn nữa, hai vợ chồng mà ở riêng, sau lưng khó tránh khỏi có chút tin đồn, ủy viên thường vụ nào đó của địa khu nào đó thân mật, chức phó nào hợp lại thành nhất. Tuy nhiên, trong một năm ở Ma Xuyên còn thể hiện được sự quy củ, cũng không truyền ra điều tiếng gì.
Diệp Phàm mỉm cười đáp lời, ánh mắt tự nhiên lướt qua từ bộ ngực cao ngất của người phụ nữ này đến thắt lưng, cuối cùng tới bắp chân mới thôi.
Trong lòng thầm nhủ: "Lại một báu vật, trong quan trường như thế nào lại có một nữ cán bộ sáng giá như vậy? Loại phụ nữ này thường dùng "sắc đẹp là nguồn gốc của tai họa", hình dung cũng không đủ, không nghĩ qua là dính vào trên người, thường thường sẽ bị màu hồng phấn khiến cho kiệt sức, mệt mỏi. Ta phải cẩn thận, đừng để lật thuyền trong cống ngầm, như vậy đúng là chưa xuất trận thân đã chết, mà chết như vậy, thật đúng là không quang vinh, chết vì phụ nữ đẹp, cán bộ đương thời không phải là ít."
Không lâu sau tới sân trước một tòa nhà, vào cửa viện, phát hiện kiểu dáng đều không khác nhau lắm, chỉ là nhỏ hoặc lớn hơn mà thôi. Ở giữa là một sân nhà lớn, trong giếng có nhiều cá vàng bơi qua bơi lại, ra vẻ rất nhàn nhã.
- Chủ tịch huyện Diệp, viện lầu này có ba tầng rưỡi, tầng đỉnh chính là nơi làm việc và chỗ họp của anh. Tầng thứ ba là chỗ làm việc của các vị Phó chủ tịch huyện, tầng một, hai là các phòng trực tiếp thuộc Ủy ban nhân dân huyện.
Cùng sở hữu trên trăm phòng, phòng có rất nhiều tiểu, trên cơ bản đều là kết cấu đá. Đây là khu vực Ủy ban nhân dân huyện, là toàn bộ khu vực nhà hộ Mã, ngoại trừ khu vực tòa lầu Đảng ủy thứ hai. Khu vực này trước đây là nhà họ Mã, cũng chính là nơi em trai ruột Mã Hồ Tử dựng trụ sở.
- Lúc ấy đây là khu vực của Nhị đương gia họ Mã.
Liễu Mi Phương nói một câu hai nghĩa, hiện tại Diệp Phàm là quyền Chủ tịch huyện, là Nhị đương gia Ma Xuyên sao? Xem ra việc an bài nhà cửa cũng không thể rối loạn thân phận, cũng có xếp hạng trước sau.
Đi qua một đường, nhìn thấy Diệp Phàm, nhân viên làm việc bất luận là có biết hay không đều tươi cười nói mấy chữ." Chào Chủ tịch huyện Diệp"
May mà nhà này xây dựng trước giải phóng, toàn bộ là kết cấu bằng đá, bằng không, nhiều người ở bên trong làm việc như vậy, lầu kia không thùng thùng ầm ĩ không ngừng.
Thẳng lên tầng ba.
Phát hiện tầng này thiết kế cũng không cũ, gian thông gió tốt, ánh sáng cũng tốt. Thấy Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào cửa sổ này, Liễu Mi Phương cười nói:
- Lúc ấy cửa sổ cái nào cũng rất nhỏ, liền một tảng đá dài rộng, sau thu về huyện cải tạo một chút, đem mở rộng cửa sổ ra, tấm gỗ cửa sổ trước kia được thay bằng cửa kính.
- Bình thường, nghe nói nơi này trước kia bị thổ phỉ hoành hành, Mã Hồ Tử chính là có danh thổ phỉ nơi này. Tuy nhiên, thổ phỉ Mã Hồ Tử này cũng là vua một cõi, cho nên dám ở Ma Xuyên này xây dựng một dãy nhà lớn như vậy phải không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Đúng vậy, lúc ấy vùng Ma Xuyên này kỳ thật không có Chủ tịch thị trấn, cũng không có chính phủ, người quản lý thực sự chính là Mã Hồ Tử.
Một tính cách tàn bạo, rất thích giết người. Tuy nhiên, cũng có người nói, Mã Hồ Tử kỳ thật là người tốt, lúc ấy quân đội Quốc Dân đảng từng đến Ma Xuyên quấy nhiễu dân, trêu ghẹo con gái nhà lành, cướp đoạt đồ vật này nọ, sau nghe nói Mã Hồ Tử tổ chức người trong làng tống cổ bọn họ đi.
Tuy nhiên, nói về Mã Hồ Tử rất phức tạp, có phản ứng tốt, nhưng cũng nhiều tội ác, nghe nói khi anh ta còn sống, chỉ riêng vợ bé còn có 16 phòng.
Chỉ cần hắn ngắm được phụ nữ nào, mặc kệ cô ta có ý hay không, ngày hôm sau thiệp nhà họ Mã sẽ đến nhà cô ấy, không lâu sau sẽ có người đến đón về.
Phụ nữ có chồng rồi cũng phải rưng rưng nước mắt mà đi, còn với những cô gái chưa chồng thì đành phải tự nhận mình xui xẻo thôi.