Năm ngoái chỉ mới mười chín tuổi đã được đặc cách đề bạt chức thượng tá trẻ tuổi nhất trong quân đội ta hiện nay. Hơn nữa còn là quân hàm thượng tá của Tổ đặc nhiệm A, chỗ đứng đó không phải thượng tá bình thường trong quân đội có thể so sánh được. Trong mắt Cổ Thiên Kỳ, người này có một tiền đồ thênh thang, là người không thể địch nổi, thuộc loại không thể đắc tội, hơn nữa còn phải cố gắng để tạo mối quan hệ.
- Phó soái Diệp nói rồi, bất cứ việc gì Tạ Cường anh cũng có thể phản đối tôi, đó là về vấn đề giải quyết việc chung của nhà nước.
Nhưng không thể đem ân oán cá nhân đến hội nghị thường vụ. Hơn nữa giống người đàn bà chanh chua vừa mở miệng đã mắng chửi người.
Ông trêu chọc Diệp Phàm tôi thì không nói làm gì, nhưng cứ lặp đi lặp lại việc dùng những từ ngữ trẻ con để mắng tôi. Kẻ sĩ có việc có thể nhịn có việc thì tuyệt đối không thể.
Trương Cường giận dữ nói. Cố Thiên Kỳ lập tức trầm ngâm. Ông ta biết, đây là những lời Diệp Phàm mượn miệng Trương Cường để bắn tiếng qua.
- Báo Săn còn có việc, tôi đi trước. Hôm nào lại mời Quân đoàn trưởng uống rượu. haha.
Trương Cường truyền lời xong, đúng lúc điện thoại reo, liền bỏ đi.
Thình thịch
Cố Thiên Kỳ đập mạnh xuống bàn, miệng mắng to:
- Khốn kiếp thật. Đúng là cùng một ruộc " lời trẻ con". Tạ gia thiếu mất một thiếu tướng trẻ tuổi.
Đột nhiên Phượng chính ủy cũng nhận được điện thoại về việc thay đổi người đề bạt, trong lòng cũng buồn bực.
Bởi vì người được đề nghị thay đổi chính là sư đoàn trưởng Sư đoàn đã chiến số một Triệu Côn của thành phố Mặc Hương. Đề bạt anh ta làm Phó quân đoàn trưởng quân đoàn thứ hai quân khu Lĩnh Nam. Đương nhiên, vì Triệu Côn đã là thiếu tướng, nên chuyện quân hàm không phải việc của Cố Thiên Kỳ. Đương nhiên. Cố Thiên Kỳ cũng có thể nâng đỡ một người khác lên chức thiếu tướng.
Lúc này, Tạ Khai Lâm còn ôm mộng thăng thiếu tướng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Việc đời khó đoán, chẳng ai nói trước được.
Đang ở thời điểm then chốt, Cố Thiên Kỳ vẫn cứ lựa chọn thiên về phía Diệp Phàm. Dù sao Diệp Phàm cũng không chỉ đại diện cho một người, Thiết Chiêm Hùng bậc thần tài này còn đứng phía sau Diệp Phàm hậu thuẫn.
Tuy nói Tạ Khai Lâm là người thân tín của mình, nhưng Cố Thiên Kỳ cũng không dám mạo hiểm đắc tội với Diệp Phàm, ngôi sao tương lai này. Người có ảnh hưởng như Thiết Chiêm Hùng còn muốn giúp Tạ Khai Lâm được thăng chức.
Hơn nữa, việc đề bạt Triệu Côn, cũng là gián tiếp biểu thị thiện ý với Triệu gia ở thủ đô. Bởi vì trung tướng Triệu Quát của Triệu gia hiện này đã được điều đến đảm nhiệm chức Phó tư lệnh đại quân khu Bắc Kinh.
Động thái lần này của giới quân sự, Triệu gia cũng chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp, dù sao cũng nên để lại vài vị trí cho những người khác, đúng không nào?
Cho nên chỉ có thể tạm thời chưa đề bạt Triệu Côn để lần sau. Đây đương nhiên là kết quả sau khi bàn bạc để đi tới cân bằng trong giới quân sự.
Vốn cũng có người đề cử Triệu Côn, tuy nhiên bị Cố Thiên Kỳ kiên quyết bác bỏ. Không ngờ chỉ trong vài giờ đồng hồ, danh sách đề cử đã thoáng chốc đổi chủ.
Cho nên mới khiến cho Phượng chính ủy có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Cảm thấy việc lớn trong giới quân sự có lúc dài cả ba tháng, nhưng cũng có khi thay đổi ngay trước mắt.
Ở đây mấu chốt là ai là người nắm quyền lực.
- Anh Phàm, anh phải đi rồi sao?
Phạm Xuân Hương vừa xoa lưng Diệp Phàm vừa hỏi, trông có vẻ không đành lòng.
- Ừ, công việc đòi hỏi mà. Có thời gian anh sẽ về thăm em. Anh hy vọng em sẽ tìm được một người hợp với mình..
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Việc tìm đối tượng sau này hãy nói. Em mệnh Bạch Hổ, không ai thích. Chỉ có điều mong anh để ý đến Phạm Cương là được. Em sợ nó sẽ phạm sai lầm.
Phạm Xuân Hương có vẻ sầu lo.
- Không phải lo lắng, có anh ở đây, có chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ Phạm Cương.
Diệp Phàm quay đầu lại, vuốt tay Phạm Xuân Hương.
- Ừ, tôi biết. Kể cả em không nói, anh cũng sẽ bảo vệ Phạm Cương. Tuy nhiên, anh còn muốn anh hãy nghiêm khắc với nó, đừng để nó gây thêm rắc rối cho anh. Tính tình nó nóng nảy, một khi đã bướng lên, đến đầu trâu cũng không giữ được.
Phạm Xuân Hương nhẹ nhàng nói.
- À phải rồi, chủ nhiệm Đinh lại chọn quán rượu chỗ em làm nơi chiêu đãi của khu kinh tế.
- Haha. Trương Quốc Hoa quả là người thông minh.
Diệp Phàm thuận miệng lên tiếng.
Không lâu sau,
Phạm Xuân Hương đem lên món Lõa Dương, hai người vốn thạo rồi, phối hợp khá ăn ý. Buổi tối cô cũng rất cuồng nhiệt. Xem ra muốn cuồng nhiệt cho cả những lần về sau này. Cố gắng dùng những cách thức để đón ý Diệp Phàm.
Súng trường từng hồi từng hồi nã ra hai viên một, đang run lật, làm pít tông vận động, viên khâu cũng rung lên, như sốt, tư thế có chút trấn động. Đầu bếp Tây Thi làn lượt bị đưa vào đỉnh núi, như nhìn máu đỏ trong cảnh gươm đao.
Sau khi chiến đấu kịch liệt.
Vừa tắm rửa nằm trên giường, điện thoại chợt reo.
Diệp Phàm nhận điện thoại, nhưng một lúc lâu sau không nghe tiếng gì.
- Lạ thật, rút cục là ai vậy?
Diệp Phàm thầm nghĩ, tuy nhiên bên kia đã gác máy rồi.
- Không hiểu gì cả.
Diệp Phàm càu nhàu một câu rồi tiện tay đặt điện thoại xuống.
- Có lẽ người ta gọi nhầm số.
Phạm Xuân Hương ngồi xổm bên giường, cẩn thận vuốt ve móng chân móng tay cho Diệp Phàm, vẻ mặt dịu dàng nói.
- Có lẽ vậy.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Tuy nhiên, lúc 12 giờ tối, Diệp Phàm nằm xuống chuẩn bị ngủ, điện thoại lại vang lên. Bấm nghe thì bên kia cũng không có động tĩnh gì, có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác người ở đầu dây bên kia nhất định là người quen của mình. Bởi vì qua sóng vô tuyến điện, hắn như cảm giác được một hương thơm rất quen thuộc, rồi hiện lên một bóng hình xinh đẹp.
- Là em sao?
Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi, chợt nói lớn hơn một chút:
- Nhất định là em rồi, nói gì đi, nói mau.
Không lâu sau, đầu bên kia truyền lại âm thanh của tiếng khóc tỉ tê.
- Ôi thật là em rồi, Nghê Muội.
Diệp Phàm thở dài.
- Em đợi anh ở bên phòng màu hồng phấn, người nhà em không có ở đây.
Phương Nghê Muội nói rồi gác máy.
- Ôi…Nghê Muội, tội gì phải tự làm khổ mình.
Diệp Phàm trong lòng chua xót, kí ức đã lâu chợt ùa về trong lòng.
Lần đó vì Bí thư chi bộ Phượng bị tường đè chết. Trên đường đến thôn Quy Lĩnh, sự điên cuồng trên xe cùng Phương Nghê Muội lại sống dậy trong lòng.
Chính là trên chiếc xe đó, Phương Nghê Muội mất đi tấm thân trinh nữ. Sau khi cô được gả cho Tạ Đoan của Tạ gia, hai người không qua lại nữa.
Nếu theo Phương Nghê Muội, mình không muốn nhắc đến con người dơ bẩn của Tạ Đoan. Thực ra, Diệp Phàm mới chính là kẻ dơ bẩn nhất, chỉ là nghĩ thầm trong lòng thôi.
Mà lại là sau một buổi tối say sưa, ở gian phòng đổ nát ở đập nước Thiên Thủy, Diệp Nhược Mộng, một cô gái thuần khiết như lý xuân ba xướng, vì để bảo vệ mẹ mình, mất đi tấm thân trinh nữ. Và người gây ra việc này cũng chính là Diệp Phàm.
- Ôi…hỏi cái thế gian tình ái là chi, mà khiến người ta phải thề nguyền sống chết.. Mình có phải là một tai họa? Mình có phải một kẻ tiện nhân?
Diệp Phàm nhắc mãi mấy câu, cảm giác thật sự chua xót. Thay quần áo, ra khỏi quán rượu của Xuân Hương như con báo, hướng thẳng đến căn phòng màu hồng phấn.
Vẫn là tòa nhà đó, cửa sau vẫn không cài. Trong lúc từng bước từng bước đi lên trên gác, càng gần hơn với giấc mộng vể căn phòng màu hồng khi trước, Diệp Phàm đột nhiên có cảm giác thật gần gũi.
" Dù sao cũng phải đi vào.." Diệp Phàm thờ dài, nhẹ nhàng mở cánh cửa khép hờ. Bên trong vẫn là một mầu hồng phấn kiều diễm ấm áp, sáng sủa mà không chói mắt.
Ngày xưa còn là Phương Nghê Muội ngây thơ trong sáng, giờ đã thành vợ của người ta. Một chiếc áo choàng đỏ thẫm, mặc vào trông có phần giống với áo cưới đỏ thẫm, vẫn lẳng lặng ngồi bên chiếc bàn làm việc kiểu cũ màu phấn hồng, có đặt một chiếc gương lớn. Trong gương nổi bật lên nhan sắc như hoa lê gặp mưa, còn có một con tim đang đâp rộn ràng.
Dưới nến màu hồng phấn phản lại phía sau cổ trắng hồng, cô có vẻ lãng mạn, mộng ảo, thậm chí đẹp mơ màng. Diệp Phàm còn có cảm giác như lạc trong giấc mộng kỳ diệu.
- Có chuyện gì sao?
Diệp Phàm nhẹ nhàng đóng cửa, khẽ hỏi.
- Ừ.
Phương Nghê Muội vừa trả lời, liền lao cả thân mình đến. Diệp Phàm hoa mắt, cảm thấy trước mặt là một mảnh trắng mông lung.
Một Phương Nghê Muội thuần khiết từ giờ trở nên giống như một tiền vệ không thể địch nổi. Không ngờ nút thắt từ chỗ cổ mở ra, áo choàng dần mở ra, rơi xuống bên hông, đến thân rồi xuống tới bắp đùi.
Hai đỉnh nhũ phong tử đứng thắng ở bộ ngực trước mắt. Phương Nghê Muội nhẹ nhàng run rẩy, bởi vì cô vẫn chưa sinh con.
Bên trong áo choàng, phía dưới không ngờ có quần lót. Đám cỏ hai bên có phần tản ra, hai sợi thon dài. Đôi chân vàng non dưới ánh đến màu hồng phấn cỏ chút quyến rũ mê người, chói mắt như yêu linh.
Phương Nghê Muội nhẹ nhàng khoát tay, màu áo đỏ nhẹ nhàng rơi xuống sàn gỗ thô. Là sàn gỗ thô chứ không phải sàn gỗ mộc thật, một pho tượng trắng mịnh như đang ôm ấp, phô diễn thân mình trước mắt Diệp Phàm. Theo đôi chân nhẹ nhàng di chuyển,
- Anh Phàm, thân hình này bên ngoài thì vẫn giống như xưa, chỉ có điều bên trong đã ô uế. Thân thể ô uế của Phương Nghê Muội không còn gì để đòi hỏi, để anh ngắm nhìn…ôi…
Phương Nghê Muội thở dài, hốc mắt đọng lại một giọt nước trong suốt, từ từ đứng tại nơi tuyệt vời, đột nhiên làm động tác như xoay người 360 độ, khi lại là hình chữ bát, khi cúi mình xuống, khiến toàn bộ mông phía sau không lộ chút gì trước mặt Trư Ca.
Sau đó, nhẹ nhàng ngồi xổm khoác áo choàng lên, lần này thắt cả cúc áo lại.
- Nghê Muội, có chuyện gì vậy, Tạ Đoan ức hiếp em ư?
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên một tia nhìn đằng đằng sát khí.
- Không đâu, anh ấy đối với em tốt lắm, cung phụng như nữ hoàng. Chỉ có điều mấy ngày qua Tạ gia gặp đại nạn, mỗi ngày anh ấy đều uống đến say mèm. Nhưng còn chưa từng mắng hay đánh em…
Phương Nghê Muội nói.
- Vậy thì tốt
Diệp Phàm kìm lại ánh nhìn lạnh lẽo, chua xót cười.
- Em biết anh phải đi, có lẽ mãi mãi không quay về. Trước khi đi em có thể xin anh một việc được không?
Phương Nghê Muội vừa nói vừa nhìn chằm chằm Diệp Phàm
- Em nói đi.
Diệp Phàm ừ nói.