- Theo cách em nói, nếu muốn chuyển Tạ Cường thì chỉ cần Tư lệnh phân khu quân thành phố Cố Minh Khải gật đầu, đoán chừng Tạ Cường phải chuyển ổ phải không?
Diệp Phàm trầm ngâm hỏi.
- Đương nhiên, tuy nói Tạ Cường là Ủy viên thường vụ huyện Ngư Dương, trách nhiệm của ông ta liên quan đến một phần phân khu quân thành phố và Ủy viên thường vụ Thành ủy.
- Nhưng Tư lệnh Cố chính là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cho nên, lời ông ấy nói rất có trọng lượng. Bình thường một số Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng sẽ không đứng ra can thiệp vào chuyện quân khu địa phương.
- Có lẽ là tôn trọng lời nói của Tư lệnh Cố, dù sao chuyện của quân khu liên quan đến an toàn quốc phòng Quốc gia, người ta nhất thiết chuyển Tạ Cường đi thì ai dám đứng ra cản chứ?
- Vậy sau này xảy ra chuyện Quân sự gì, e là dù là cái đầu của Bí thư Chu cũng không đủ để chống đỡ rồi.
Lô Vĩ cười, đột nhiên lại nói:
- Anh không phải muốn ra tay với tên tiểu nhân Tạ Cường chứ?
- Có dự định như thế, người này quá hiểm độc. Anh nói rồi, Cổ Bảo Toàn không đồng ý đề cử anh vào Thường vụ, thậm chí là nhân cơ hội điều chỉnh lại phạm vi anh quản lý, bây giờ quản lý đến một số Cục rác rưởi anh cũng không nói làm gì, vì Cổ Bảo Toàn có quyền lực, gã đại diện cho Đảng. Tuy nhiên, gã không chửi anh trên Hội nghị thường vụ, điểm này anh ghi nhớ. Tên Tạ Cường chửi anh thì là không được.
Diệp Phàm "hứ" một tiếng.
- Đúng đó, lão thất phu Tạ Cường quá đáng ghét rồi, anh nói, chúng ta chơi lão thế nào, tốt nhất là cho lão nếm thử tình cảnh của anh lúc này, mẹ nó không phải cái thứ ra gì.
Lô Vĩ nghĩ cũng không nghĩ, cười nham hiểm, tên nhãi này lộ ra cả một hàm răng. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Kêu cả Tề Thiên xuất mã đả thông cửa Tư lệnh Cố, phía thành phố anh tin là Bí thư Chu cũng không mong muốn nhìn thế lực nhà họ Tạ cứ mạnh mãi như thế.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Được, có điều anh à, nhà họ Tạ không phải chỉ có một mình Tạ Cường. Đoán chừng lão này có người chụp lồng bảo vệ trên cấp Tỉnh.
- Giống như ba đại gia tộc khác ở Ngư Dương đều có người trên tỉnh, thành phố. Em nghi ngờ Tạ Cường phía quân đội cũng có người chống đỡ, nếu không lão sẽ không ngồi vững chức Trưởng ban chỉ huy Quân sự nhiều năm như vậy.
- Với lại, Trưởng ban chỉ huy Quân sự cả một huyện vốn là cơ cấu Quân sự chuẩn, thuộc cơ cấu Quân sự mang tính chất địa phương.
- Trong Hội nghị thường vụ không có quyền phát biểu lắm, có điều quyền lực của Tạ Cường trên Hội nghị thường vụ hình như vượt qua khả năng của chức Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện rồi, dường như Cổ Bảo Toàn cũng có chút kiêng kị lão.
- Trong này khẳng định là có nguyên do của nó. Tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta nếu đã quyết định kéo Tạ Cường xuống thì phải điều tra kỹ nguồn gốc của lão, tìm cơ hội ra tay. Nếu làm thì phải làm tận gốc, để lão vĩnh viễn không thể ngoi lên được nữa. Mẹ nó chứ, cho lão chết khỏi cần bàn gì nữa.
Ánh mắt Lô Vĩ lóe lên tia giận dữ.
- Không ngờ cậu em còn ghê hơn cả anh, anh chỉ nghĩ trừng phạt lão ta một chút thôi, khiến lão hiểu "nhóc con miệng còn hôi sữa" phát tiết rồi, cũng không phải con cừu non, cũng vẫn có thể cắn người. Còn về điều tra gốc rễ của lão, anh khắc có cách.
Diệp Phàm cười bí hiểm, vì hắn nghĩ đến Trương Cường của Báo Săn, cơ cấu tình báo của Báo Săn muốn điều tra một người thì tám đời tổ tông cũng đều tra ra được.
Lập tức cười nói:
- Đến phòng làm việc của em trước, chúng ta từ từ điều tra.
- Trương Cường, cậu giúp tôi điều tra gốc rễ Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện Ngư Dương Tạ Cường và những người khác, sau lưng thế nào, càng chi tiết càng tốt, điều tra ra thì lập tức gửi fax cho tôi.
Diệp Phàm sẵng giọng, lần đầu tiên hắn lấy thân phận Phó soái ra truyền lệnh.
- Thủ trưởng, người đó chọc giận anh à?
Cả người Trương Cường chấn động, đầy hứng thú. Y luôn tìm cơ hội báo đáp lại Diệp Phàm, lần này đúng là dấu hiệu tốt.
- Bảo cậu điều tra thì điều tra, lôi thôi cái gì.
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, "hừ" lạnh lùng dập máy.
- Mẹ nó, thằng đó chắc chắn là mạo phạm thủ trưởng rồi.
Trương Cường rống lên một tiếng, quay đầu sang một bên quát nhân viên cơ mật:
- Điều tra cho ông, tra sạch, đến cả dùng mấy cái quần đùi rồi cũng phải điều tra ra hết.
- Điều tra…tra cái gì cơ? Thủ trưởng?
Một nhân viên cơ mật nữ trẻ ngồi bên vẻ mặt nghi hoặc, không biết phải điều tra ai.
- Trưởng ban chỉ huy Quân sự huyện Ngư Dương Tạ Cường.
Trương Cương lạnh lùng "hứ", rồi lại giải thích nói:
- Bí mật điều tra, có điều, nhất định phải nhanh để báo cáo lên.
- Vâng, thưa Thủ trưởng.
Mấy người cấp dưới nghiêm hô.
- Tề Thiên, khi nào về chúng ta cùng đến chỗ Tư lệnh Cố nhé.
Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh, chân gác trên bàn làm việc của Lô Vĩ, cười nói.
- Bây giờ đi thì còn có tác dụng gì, tên Cổ Bảo Toàn huyện Ngư Dương các anh quá không ra thứ gì rồi, dám không đề cử anh, làm cho cấp một thành phố cũng không có cách nhúng tay vào.
- Tuy nhiên anh rất cừ, nghe nói Trưởng ban Tào ở thành phố đích thân đề xuất anh, với lại thành phố có mấy Ủy viên thường vụ cũng nói hộ anh.
- Tuy nhiên, nghe nói Bí thư Chu ở thành phố các anh coi việc đề cử từ Ngư Dương làm chủ chốt, cần suy xét tình hình địa phương đặc biệt, còn nữa, anh quá trẻ v.v... làm cái cớ, cuối cùng là áp chế xuống.
- Có điều anh à, dù sao anh còn trẻ, sau này đầy cơ hội.
Đầu tiên là Tề Thiên giận dữ, tiếp theo là khuyên bảo Diệp Phàm, biết là trong lòng Diệp Phàm không thoải mái.
- Cái này không sao cả, nhũng gì đã qua thì qua rồi. Anh tìm Tư lệnh Cố là có việc khác…
Diệp Phàm kể lại chuyện Tạ Cường chửi mình là "nhóc con miệng còn hôi sữa" trên Hội nghị thường vụ, làm Tề Thiên cũng giận lây đến nỗi gào to trong điện thoại:
- Mẹ thằng đó, cái lão ác độc không chết Tạ Cường lại dám chửi anh như vậy, không trừng trị lão ra trò thì em không mang họ Tề.
- Đương nhiên là phải trừng trị rồi, bây giờ anh không phải là đang chuẩn bị sao? Ha ha.
Diệp Phàm hắng giọng cười.
- Ý của anh là muốn nhờ Tư lệnh Cố ra mặt tước mũ của lão, như vậy cũng được, để mẹ lão đi làm dân binh, quá không phải là cái thá gì rồi.
Tề Thiên cười âm hiểm, giây lát cảm thấy vẫn chưa đủ độ, lại nói tiếp:
- Hay là cứ tóm vài cái đuôi, cho lão vào nhà lao quân đội luôn. Cái này chỉ cần chúng ta tìm kiếm thì chắc có cách đây, he he…
- Cái tên này….
Diệp Phàm mắng một câu, hết chỗ nói rồi, hơn nữa lập tức mồ hôi lạnh ứa ra, quét mắt qua Lô Vĩ một cái, trong lòng thầm nghĩ:
- Hai cái tên này, một đứa thâm hơn đứa kia. Lô Vĩ lăn lộn trong công an, cũng có cách chơi kiểu đùa giỡn, Tề Thiên lăn lộn trong quân ngũ, dường như thủ đoạn cao tay cũng bước đầu nổi lên rồi. Hai người này nếu mà hợp lại không chừng còn có thể gây ra loạn gì, là người muốn thiên hạ đại loạn để đạt được mục đích của mình.
- Anh, thực ra không cần phiền phức như vậy. Dù sao Tư lệnh Cố ở thành phố Mặc Hương cũng phải lo cho một số chuyện ở đấy.
- Hình như Tạ Cường là người nhà họ Tạ ở Ngư Dương, nhà họ Tạ ở Ngư Dương là một trong bốn đại gia tộc có tiếng ở Ngư Dương, trên Tỉnh chắc chắn là có người chống lưng cho, nếu không nhà họ Tạ sớm đã đổ rồi.
- Cho nên, phỏng chừng Tư lệnh Cố cũng phải suy nghĩ đến một số phương diện, không dễ trực tiếp động vào Tạ Cường đâu, nhiều nhất là giúp lão thay đổi vị trí, điều đến chỗ kém hơn một chút, chứ không tổn hại đến người mấy.
- Với lại chuyện này, dù là em ra mặt lôi oai hổ của ông già nhà em ra cũng không có tác dụng lắm, lúc liên quan đến lợi ích bản thân mình, trừ khi bố em đích thân ra mặt, nếu không thì Tư lệnh Cố sẽ không giúp chúng ta bao nhiêu đâu.
Tề Thiên phân tích đạo lý đầy đủ, một gáo nước lạnh dội xuống phút chốc khiến cho Diệp Phàm suýt nữa đập bàn.
Quát:
- Tên oắt con mày đánh cái rắm gì, lão Tạ Cường có gì, ông đây không tin là không động được vào lão.
Mắng xong Diệp Phàm đột nhiên như tỉnh ngộ, tự lẩm bẩm:
- Quái lạ, sao gần đây hay phát tiết thế, và đã nóng thì không kiểm soát được.
- Chẳng lẽ là do máu trăn, chớ không phải máu trăn có độc, vậy thì mình xui xẻo trúng độc rồi.
- Bằng không, sao lại không kiểm soát được cảm xúc của bản thân chứ, ở trong quan trường kiểu này hình như không được tốt, tối kỵ, tối kỵ.
- Như vậy, ai còn dám dùng một thuộc hạ tính khí nóng như lửa chứ, với lại, nếu cứ kéo dài tiếp, đoán chừng ngay cả anh em cũng bị dọa chạy mất. Không được, phải ngăn chặn lại. Xem ra, công lực nâng cao rồi, tính khí này lại dám phát triển.
- Không phải đâu anh, anh nghe em nói hết đã. Em nói qua là, không lật đổ Tạ Cường em không mang họ Tề. Em có cách khác càng trực tiếp, càng có hiệu quả, càng có sức sát thương hơn.
Tê Thiên hắng cười cạc cạc.
- Nói nghe xem nào.
Diệp Phàm "ừ" một câu, trong lòng nghĩ tên này chơi trò bịt mắt bắt dê với mình.
- Lần trước anh đến Hồng Kông không phải là quen biết với cái người Trạm trưởng tên là Trấn Đông Tà sao?
Tề Thiên tung mồi nhử ra.
- Trấn Đông Tà, gã cũng họ Trấn, lại cùng họ với Chủ tịch nước. Anh gặp qua vài lần, lẽ nào gã cũng là cao thủ giấu mặt sao?
Diệp Phàm cố ý giả vờ ngốc, mơ hồ đoán ra một điểm rồi.
- Ha ha, tuy là họ Trấn, nhưng lại không có quan hệ gì lắm với Chủ tịch nước Trấn cả. Đương nhiên, nghe nói ông già nhà gã cũng là người dây phái họ Trấn, chỉ là quan hệ hơi xa một chút, không thuộc loại thành viên trung tâm của dây vòng đó.
Tin tức của Tề Thiên cũng linh hoạt.
- Ông già nhà gã là ai?
Diệp Phàm hỏi truy sát.
- Nói ra đoán chừng anh còn biết, Tư lệnh quân khu tỉnh nổi tiếng của tỉnh Nam Phúc chúng ta Trấn Thang Thành chính là bố đẻ của gã, em cũng vừa nghe nói thế. Anh nói xem, tìm đến ông ấy không phải càng có sức sát thương sao? Tư lệnh Trấn hành động, Tạ Cường còn không chết gãy cánh sao, ha ha ha…
Tề Thiên cười sảng khoái.
- Sao không để ông già nhà em ra tay càng không phải có sức sát thương hơn, chắc chắn ông nhà em, đại danh Phó chủ tịch tỉnh xuất chiêu, Bí thư Chu thành phố Mặc Hương cũng phải nể mặt ông ấy chứ, phải không?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Cái kia là không được, Tạ Cường là Trưởng ban chỉ huy Quân sự, tốt nhất là ách chế lão từ phía quân đội hay hơn.
- Đương nhiên, nếu anh thật muốn ông già nhà em ra tay thì em lì cái mặt này đi cầu ông ấy vậy.
- Có điều, em nghĩ anh không hỏi như vậy, chắc chắn là có cách khác. Hơn nữa, ông già nhà em nói rồi, không đến thời khắc then chốt anh đừng đến tìm ông ấy.
- Cơ hội này hiếm có, đừng phí phạm nhé. Tục ngữ không phải nói là thép tốt phải dùng trên lưỡi dao, đợi anh sau này muốn chủ quản một huyện rồi đến tìm ông ấy không phải càng có uy lực hơn, hi hi…
Tề Thiên cười khô, cứ nói đến bố nó Tề Chấn Thiên là hết chỗ nói.
- Tên này, mượn dao giết người thì nhanh gọn, cứ nói đến ông già nhà mình liền lẩn tránh nhanh như trạch vậy, như là lấy phải chồng không ra gì.
Diệp Phàm thở dài, có điều quay ngoắt lại nhíu mày, hỏi:
- Cái tên Trạm trưởng Trấn Đông Tà kia chúng ta lại không thân, gã sao chịu bỏ sức ra giúp anh chứ?
- He he, anh, anh cho em thêm một viên Xuân Cung Hoàn thì em nói cho.
Tê Thiên không ngờ ra điều kiện.
- Cái tên này, muốn ăn đánh phải không? Còn dám ra điều kiện với anh nữa, hứ, có phải ở Hồng Kông quá thoải mái rồi không? Có tin anh một câu liền có thể đánh cho ông em trở về hình hài cũ không? Ở đâu đến thì lăn về đó, hứ.
Diệp Phàm cố ý nổi khùng.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)