Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, đương nhiên hắn là cố ý, âm thanh đó cũng tương đối chói tai
- Thôi đi anh Phàm, về đi
Tạ Mị Nhi ở đằng xa khuyên nhủ, biết Ngọc gia thế mạnh, nếu như Diệp Phàm thật sự cùng bọn họ trở thành tử địch thì ngày tháng sau này phỏng chừng khó sống
- Chúng tôi chịu thua rồi, anh dừng tay
Ngọc Kiều Long hô, bộ ngực phập phồng như cuộn sóng hướng thẳng về phía Diệp Phàm rêu rao
Tuy nhiên giờ phút này đồng chí Diệp Phàm lại thấy như không thấy, trên mặt thầm cười, nói:
- Cô… không thể đại diện cho bọn họ
Nói xong lại giơ chân lên, làm bộ muốn đá
- Anh dám
Ngọc Kiều Long ưỡn ngực hít bụng, bộ ngực như lựu đạn trực diện đồng chí Diệp Phàm, nếu như hắn dám đánh phỏng chừng đôi lựu đạn thịt người đó tuyệt đối không hề hàm hồ mà bùng nổ đụng tới
Diệp Phàm co chân, khẽ cười nói:
- Tôi có gì mà không dám, đây là đánh cuộc mà
Nói xong lại làm bộ như muốn nghiêng mình đá người, đương nhiên, hắn đang trêu tức Ngọc Kiều Long. Tự nhiên là muốn thừa cơ hội, thuần phục một chút cô nàng khổng tước cao ngạo này
- Anh thật sự nhẫn tâm sao? Anh ta là anh vợ của anh, anh cũng có thể xuống tay?
Ngọc Kiều Long đột nhiên lớn tiếng kêu to nói, có cảm giác như bệnh tâm thần
- Anh… anh vợ, nói gì thế, buồn cười, thật là buồn cười
Sau khi Diệp Phàm ngơ ngác một hồi lập tức lên tiếng phá lên cười, cảm thấy chuyện này không thể tin nổi, Ngọc Kiều Long ngay cả lời này cũng có thể ngụy tạo ra. Nhưng mà, bởi vì quá đột ngột, cho nên, đồng chí Tiểu Diệp nói không lưu loát
Còn Tạ Mị Nhi một bên thân mình luôn run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Ngọc Kiều Long và Diệp Phàm, không biết đang suy nghĩ cái gì
Nhìn Mị nhi như vậy, Diệp Phàm sợ cô hiểu lầm, khẩn trương hô:
- Đừng nghe cô ta nói bậy
- Bậy bạ, ha ha ha…anh dám nói em nói bậy sao? Tết năm ngoái, mùng 8, em đã đến nhà anh rồi, ở suốt tới tết Nguyên Tiêu 16 âm lịch
- Chuyện của chúng ta ba mẹ anh, còn có Tử Y, còn có anh hai Diệp Cường, em trai Diệp… bọn họ đều nhận rồi
- Hơn nữa lúc ấy nói sẽ quyết định, anh còn, đêm hôm đó, chúng ta còn ngủ chung một phòng. Diệp Phàm, anh dám nói những chuyện này không phải sự thật sao?
Da mặt của Ngọc Kiều Long lúc này tuyệt đối còn dày hơn đáy nồi. Lời đó vừa nói ra, lập tức chấn động mọi người, chưa xong, cảm thấy giống như còn chưa đủ chấn động, cô bổ sung thêm một câu rất quan trọng:
- Em là bà xã của anh
Đám người Ngọc gia Ngọc miêu, Ngọc hổ, Ngọc cẩu suýt chút hóa thành gà gỗ, ngay cả sự đau đớn trên người đều quên đi, ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Phàm và Ngọc đại tiểu thư, trong lòng luôn hô xui xẻo. Nếu như thật sự giống như Ngọc Kiều Long đã nói, vậy hai người họ căn bản là đang chơi trò chơi đấu tranh nội bộ, còn chuyện gì nữa?
- Em…em gái…em không có sốt hồ đồ chứ?
Kháo Sơn Hổ không chịu đựng được nữa, lau đi máu mũi trên mặt, có chút chua xót, hỏi
- Không tin phải không anh, anh hỏi Diệp Phàm xem, những gì em nói có thật hay không?
Ngọc Kiều Long hừ nói với Diệp Phàm
- Chuyện này…nói sao đây, lúc đó cô đến nhà tôi là do cô tự nguyện, hơn nữa, cái gì đó, lúc đó tôi còn không có ở nhà
- Sau khi trở về cũng là bị ba mẹ ép buộc, hơn nữa đêm đó chúng ta tuy rằng ở cùng một phòng, nhưng tôi cũng không có đụng vào cô, trời đất chứng giám có thể làm chứng.
- Hơn nữa, sau đó tôi đã đến phòng em gái tôi rồi. Điều này hẳn là không coi như cái gì chăng? Hơn nữa, ba mẹ…chuyện đó còn không phải vì chuyện của ông cụ nhà cô hay sao…
Diệp Phàm do dự, cảm giác nói chuyện càng không được lưu loát, nói một đống chuyện, làm cho người nghe mù tịt, vừa thật vừa giả
Nhưng mà, mọi người từ trong lời nói của Diệp Phàm cũng nghe ra được một chút, chí ít Ngọc Kiều Long đến nhà hắn là sự thật, hơn nữa hai người cô nam quả nữ còn ngủ cả đêm, còn có nào là ba mẹ thừa nhận gì đó mấy thứ lung tung lộn xộn
Diệp Phàm cũng không dám ở lại nữa, vung tay kéo Tạ Mị Nhi đang có chút kinh ngạc bước nhanh chạy đi, dùng trốn để hình dung là thích hợp nhất, bởi vì là gần như đang chạy
Kỳ quái chính là Tạ Mị Nhi cũng không ghen nhiều lắm, biểu hiện bình thường, sau khi đi tới trên đường cũng không có truy hỏi cặn kẽ về chuyện này
Nhưng thật ra làm cho Diệp Phàm có chút không yên, không biết trong lòng Mị Nhi đang nghĩ gì, thầm nhủ: "Chẳng lẽ cô ấy nể mặt mình, bây giờ không bộc lộ, đợi sau khi về nhà thì bùng nổ, tuyệt đối là như vậy"
Hắn đã sớm có chuẩn bị chịu quở trách, nhưng sau khi tới Thủy Vân Cư Tạ Mị Nhi vẫn là biểu hiện đó. Hơn nữa kéo Diệp Phàm vào trong nhà vệ sinh, mở nước cho hắn tắm
Tạ Mị Nhi càng là không hỏi không nói, Diệp Phàm trong đáy lòng càng bất an
Thật lâu sau, hắn có chút ngượng ngùng nói:
- Mị Nhi, thật sự anh với cô ta không có chuyện gì hết, chuyện là như vậy…
Diệp Phàm dự định đem chuyện xảy ra vào mùng mấy kể lại cho Tạ Mị Nhi nghe, cái miệng đó lập tức bị Tạ Mị Nhi hôn lấy, không lên tiếng
Sau một nụ hôn dài
Tạ Mị Nhi nhẹ giọng nói:
- Không cần phải nói nữa, em tin tưởng anh. Điều này cũng không tin anh thì thân thể của em cũng sẽ không cho anh đâu. Anh Phàm, chúng ta có mọi thứ một cách tốt đẹp đi
- Mị Nhi, anh…
Trong lòng Diệp Phàm có chút khó chịu, cảm thấy có chút thẹn với Mị Nhi, nhẹ nhàng ôm lấy ngọc nhân, không muốn nói nữa, ngàn vạn lời cũng là dư thừa
Không lâu
Điện thoại vang lên, không ngờ là Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Tân Huy gọi tới, hẹn Diệp Phàm đi ra ngoài uống trà.
- Đi đi, đêm nay em đợi anh
Tạ Mị Nhi quá hiểu ý, ngược lại khiến cho Diệp Phàm trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều. Đương nhiên, vẫn có chút áy náy.
Địa điểm mà Trương Tân Huy chọn là căn phòng trong phòng hát
Chỉ có một mình y, Diệp Phàm biết chắc chắn y có chuyện dặn dò, cho nên vừa vào phòng thì cười nói:
- Anh Trương, mấy tháng không gặp, cuộc sống càng ngày càng thú vị rồi
- Thú vị, đó có gì thú vị, cậu ở tỉnh thành mới có thú vị chăng. Tôi, ở Ngư Dương này, bận rộn muốn chết, cậu cũng đâu phải không biết Ngư Dương chúng ta khó làm, thân là đại tổng quản Huyện ủy, các mặt đều cần tiền, không có tiền khó làm
Trương Tân Huy không ngờ vẻ mặt cười khổ.
- Sao thế? Anh Trương có phải gặp chuyện khó khăn gì hay không?
Diệp Phàm đưa điếu thuốc qua, giúp y bật lửa mồi thuốc
- Việc khó thì cũng thật sự có một việc khó, chẳng qua không phải việc riêng mà là việc công mà thôi
Trương Tân Huy chau mày, giống như khó mở miệng vậy
- Anh Trương, có chuyện gì cứ nói thẳng là được rồi, cất giấu khó chịu có phải hay không, ha hả.
Diệp Phàm bật cười ha hả, giảm bớt một chút không khí.
- Có thể cho ông anh mượn tiền trước được không?
Trương Tân Huy đột nhiên nói.
- Mượn tiền, cần bao nhiêu?
Diệp Phàm hơi hơi sửng sốt, không thể tưởng được Trương Tân Huy đường đường là ủy viên thường vụ còn muốn vay tiền. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đây cũng là một cơ hội tốt, trước đây tuy rằng có quan hệ của Trương Gia Lâm, kỳ thật Trương Tân Huy cũng âm thầm giúp hắn không ít, ân tình đó sớm đã trả xong. Bây giờ nếu như hắn có thể giúp đỡ Trương Tân Huy thì chuyện "vào thường ủy" của hắn còn phải nhờ y giúp đỡ
Hơn nữa, Trương Tân Huy chịu vay tiền của hắn, nói rõ người ta tin tưởng hắn. Bằng không, người ta là ủy viên thường vụ Huyện ủy, đại quản gia Huyện ủy mà sợ không vay được tiền. Phỏng chừng hừ một tiếng sẽ có người giẫm lên phá cửa đến nhà tặng tiền
- Vừa rồi tôi nói với cậu rồi, không phải vì bản thân tôi. Gần đây chỉ tiêu các hạng mục kinh tế huyện chúng ta tuy rằng đều phát triển theo hướng tốt đẹp
- Đặc biệt khu kinh tế Lâm Tuyền các cậu, theo công trình sửa đường dần dần hoàn công, kế hoạch bước đầu lấy giao thông kéo theo phát triển kinh tế đã thể hiện ra
- Mà vốn đầu tư của khu công nghiệp ghềnh Quỷ Anh đạt tới 150 triệu, đó chính là đầu tàu kéo theo kinh tế toàn huyện tăng nhanh, có thể nói như vậy, cũng là hy vọng của Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ, trách nhiệm trọng đại, ông em cậu phải nắm chắc thôi
- Dù sao cũng không thể lơi lỏng, khu công nghiệp kia chính là một con gà có thể để trứng vàng
- Tuy rằng trạng thái cả huyện rất tốt, nhưng vì toàn diện phát triển kinh tế, trả giá cũng là thê thảm không đành lòng đó ông em
Trương Tân Huy hút một điếu thuốc, cho tới khi hút gần hết mà y cũng không cảm giác được
Thấy tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, Diệp Phàm vội vàng thay một điếu khác cho y, hơi có vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Thê thảm không đành lòng, anh Trương, có nghĩa là sao. Nếu như trạng thái toàn huyện đều rất tốt, vậy tại sao lại thê thảm không đành lòng?
- Ha hả, ông em cậu chỉ quản một góc khu kinh tế Lâm Tuyền, hai xã sáu thị trấn trong đó là mấy xã, thị trấn giàu có nhất huyện chúng ta, còn lại 12 xã, thị trấn, ngoại trừ thị trấn Thành Quan và thị trấn Du Tiền, trên căn bản toàn là xã, thị trấn rác rưởi
- Đương nhiên, danh hiệu rác rưởi chỉ có thể trong lúc anh em ta 2 người mới dám nói, bằng không Bí thư Cổ sẽ phê bình tôi
- Ông em quản khu đất lớn so với 10 cái xã, thị trấn nghèo khác mà nói, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách
- Ngoại trừ hai thị trấn của Thành Quan, cộng 10 thị trấn còn lại ở cùng một chỗ, tổng chỉ tiêu kinh tế còn không đuổi kịp thị trấn Lâm Tuyền
Trương Tân Huy vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm rốt cuộc không kìm nổi thuận miệng nói:
- Không thể nào, 10 thị trấn còn không bằng một thị trấn Lâm Tuyền, tôi cũng từng làm mấy chục ngày Chủ tịch thị trấn của thị trấn Lâm Tuyền, cũng không giàu có như vậy, một cái giá rỗng, danh tiếng dễ nghe mà thôi
- Chỉ là tương đối mà nói, tốt hơn một chút so với những thị trấn khác mà thôi. Trước đây khi tôi làm Chủ tịch thị trấn, các hạng chỉ tiêu của kinh tế Lâm Tuyền còn không bằng hai thị trấn trực thuộc Thành Quan là Thành Quan và Du Tiền
- Sau này ngay cả thị trấn Nam Khê gần sát Thành Quan ở thượng du Lâm Tuyền cũng sắp đuổi kịp. Lúc đó, nói là thị trấn Lâm Tuyền có thể bằng được tổng chỉ tiêu kinh tế của hai ba cái xã ở phía bắc và còn có chút tự tin, nói thế nào thì một thị trấn cũng không thể bằng 10 cái xã, thị trấn, điều này quá…
Diệp Phàm căn bản không tin một thị trấn Lâm Tuyền có thể đạt tới trình độ như thế
- Ôi... Ông em, cậu ở trường Đảng học hơn ba tháng, xem ra ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm khu đất ở khu kinh tế Lâm Tuyền, nhưng thật ra đã sơ sót đối với thị trấn Lâm Tuyền ngay dưới mắt
- Nếu lời nói xuất phát từ nội tâm, ông em cậu như vậy thì không được, có lúc sẽ chịu thiệt thòi
- Năm trước, tổng thu nhập về tài chính và thuế vụ của thị trấn Lâm Tuyền mới hơn một triệu. Năm nay đến hiện tại đã qua bảy tám tháng, cậu đoán xem có bao nhiêu?
Trương Tân Huy lộ ra nụ cười quái dị.
- Đến hiện tại, không tới tám tháng, cho dù là mạng lưới giao thông Lâm Tuyền hoàn công có thể kéo theo kinh tế thị trấn Lâm Tuyền tăng tốc, nhưng cũng không thể đạt tới mức độ tăng trưởng theo hình thức vượt lên với tốc độ nhanh chóng, dù sao mạng lưới giao thông còn chưa hoàn toàn làm xong, phỏng chừng còn phải thêm một hai tháng
- Cho nên, tôi suy đoán có một triệu 600 ngàn thì coi như đạt tới đỉnh rồi
- Hơn nữa, khu kinh tế Lâm Tuyền là lấy thị trấn Lâm Tuyền làm khu trung tâm, xây dựng trong thị trấn cũng tốn tương đối nhiều tiền
- Mặc dù là tăng trưởng khoảng 30%, phỏng chừng còn không bằng tiêu dùng
Diệp Phàm phân tích có lý lẽ có căn cứ…