Cho nên, Thiết Chiêm Hùng bướng bỉnh cũng là nổi danh, ngay cả Mai Diệc Thu là thiên kim tiểu thư xuất thân từ thế gia quân đội uy tín lâu năm cũng tương đối sợ hãi lãnh đạo Liệp Báo.
Vừa rồi cô ta đắc tội Diệp Phàm rồi, cảm giác tính tình Diệp Phàm cũng gần giống với Thiết Chiêm Hùng nên vẫn lo lắng mãi.
Lần trước lúc Diệp Phàm gọi điện thoại cũng thuận miệng hỏi chuyện Quách Chân Kỳ, cũng không phải nói Quách Chân Kỳ có nhiều ưu tú, chủ yếu là cảm thấy tiểu tử này đáng thương, toàn bộ tâm ý hướng vào Liệp Báo nên không đành lòng muốn giúp gã một lần.
Sau đó hắn mới biết Quách Chân Kỳ bị oan khuất. Lúc ấy Thiết Chiêm Hùng bởi vì Tổ Hạch tâm số 8 vào lúc thực hiện nhiệm vụ tổn thất mất một cao thủ tứ đoạn đỉnh cấp nên nổi giận điều tra thì ra là do hệ thống hệ thống tình báo xảy ra một số vấn đề.
Chẳng qua, lần đó sự cố xảy ra là do Phòng tình báo số 3 bên Quân Ủy cung cấp tình báo sai sót mà không phải là do tình báo của Liệp Báo.
Chẳng qua Phòng tình báo số 3 trực thuộc Cục Tình báo quân đội của Quân Ủy trung ương, không quan hệ với Liệp Báo, cho dù là tổ A Đặc Cần quốc gia cũng không có quyền can thiệp, lúc ấy Thiết Chiêm Hùng nổi giận đùng đùng, vọt tới Cục Tình báo quân đội trực tiếp chất vấn Cục trưởng Quách Hoài Viễn.
Thiết Chiêm Hùng lúc ấy còn là một Đại tá mà Quách Hoài Viễn đã sớm là Thiếu tướng, cấp bậc cao hơn Thiết Chiêm Hùng.
Chẳng qua Quách Hoài Viễn biết lai lịch Thiết Chiêm Hùng, hơn nữa lần này là do bên mình có sai sốt gây ra thương vong cho nhân viên tổ A Đặc cần.
Hơn nữa, tổ A Đặc Cần là tổ chức bộ đội thần bí nhất của quốc gia, cấp bậc cao hơn nhiều so với Cục Tình báo quân đội nên cũng cúi đầu nhận lỗi.
Chẳng qua vận khí không tốt, vừa lúc gặp gỡ cấp trên trực tiếp của y, cũng chính là Quân Ủy phó chủ tịch Triệu hệ Triệu Bảo Cương trực tiếp vào phòng làm việc của Quách Hoài Viễn.
Y từ xa đã nghe thấy Thiết Chiêm Hùng gõ bàn, hơn nữa còn gõ rất mạng, đoán chừng sắp bị vỡ ra, lửa giận bốc lên đùng đùng vọt tới, nghiêm khắc mà nói, Thiết Chiêm Hùng từ phạm vi lớn thì thuộc về phái Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà, cũng không thể hòa hợp với Triệu hệ.
Lần trước vì để chọn một vài ủy viên Quân Ủy mà Triệu hệ đã tranh giành với Trấn hệ, Triệu Bảo Cương dĩ nhiên không thể phát tiết với Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà, vừa lúc Thiết Chiêm Hùng đụng phải họng súng của y.
Trấn Sơn Hà là Chủ tịch nước, Triệu Bảo Cương cho dù là phó chủ tịch Quân Ủy cũng sao dám động tới?
Bất quá đối với Thiết Chiêm Hùng thì Triệu Bảo Cương có thể, hơn nữa tổ A Đặc cần chỉ có Chủ tịch nước mới có quyền chỉ huy, nói là bộ đội tin cậy nhất của Chủ tịch nước cũng không quá đáng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Đương nhiên, tổ A Đặc cần cũng không phải chỉ phục vụ riêng cho Trấn Sơn Hà, nó phục vụ cho ai là chủ tịch nước, hơn nữa tuyệt đối đứng ra ngoài phe phái.
Thấy Thiết Chiêm Hùng đi mắng Quách Hoài Viễn, Triệu Bảo Cương cảm thấy như đánh vào mặt mình, không nhịn được nữa, nhảy vào phòng Quách Hoài Viễn. Nhìn lướt qua, lại càng giận dữ, phát hiện Thiết Chiêm Hùng lại có thể như một vô lại, đường đường đại soái tổ A Đặc cần lại có thể ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc của Quách Hoài đưa tay ra gõ gõ..
Quách Hoài Viễn thì đang cúi đầu, giống như thuộc hạ bị thượng cấp giáo huấn. Triệu Bảo Cương nổi giận, cũng là nhân thể phát tiết lên Trấn hệ, lạnh giọng cười nói:
- Tôi nói là ai? Thiết đại soái a! Nơi này là tổ A Đặc cần sao? Hình như không phải? Lúc nào Thiết đại soái phân quản đến Cục Tình báo quân đội Quân Ủy chúng ta rồi, có phải cả phó chủ tịch tôi cũng quản luôn. Tốt lắm, để ngày mai tôi báo cáo với Chủ tịch Trấn đem Quân Ủy rút đến chiến Long Tổ các ngươi quản hạt là được, ha ha ha.
Triệu Bảo Cương đập một đòn vào mặt Thiết Chiêm Hùng làm y vội vàng nhảy từ trên bàn xuống, chào theo nghi thức quân đội:
- Thủ trưởng, tôi...... Tôi mới vừa rồi quá xúc động đi một tí.
Mặt Thiết Chiêm Hùng nhăn túm, trong lòng thầm kêu hỏng bét, làm sao lại đụng phải Triệu Bảo Cương tới đây.
Cùng Triệu Bảo Cương phân cao thấp, Thiết Chiêm Hùng còn chưa có năng lực, y rất hiểu rõ phân lượng của mình nên vội vàng hạ mình.
- Không dám, anh là người của thủ trưởng của tôi, tôi nào dám nói, lúc nào kích động cứ tới phòng tôi đập bàn là được, bàn cũ của tôi còn chưa thay.
Triệu Bảo Cương châm chọc rồi chợt đổi giọng:
- Còn thể thống gì! Nơi này là Cục Tình báo quân đội trực thuộc Quân Ủy, không phải là nha môn Đặc Cần các anh. Quyền lực của Đặc Cần là lớn nhất nhưng cũng không đến mức đi quản Quân Ủy. Đứng nghiêm đây ba giờ cho lão tử, thiếu một giây cũng không được. Hoài Viễn, anh giám sát, không cho phép nhúc nhích muốn đi đái thì đái trong quần đi, chịu không nổi, hừ!
Triệu Bảo Cương phát hỏa xong thì vẫy mông rời đi.
Quách Hoài Viễn trong lòng đương nhiên âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ, "Mẹ nói, bảo tôi giám sát Thiết Chiêm Hùng phạt đứng, tôi có gan sao? đây quả thực là tìm đánh."
Chẳng qua Quách Hoài Viễn cũng không dám cãi lời tướng quân Triệu, cuối cùng Thiết Chiêm Hùng cũng phải đứng đúng ba giờ, dĩ nhiên là cũng có đi nhà vệ sinh, nếu không đường đường Thiết đại soái Tổ Hạch tâm số 8 lại đi vào trong quần.
Thiết Chiêm Hùng quá mất mặt, đương nhiên cũng chỉ là giới hạn trong vòng một vài người.
Nghe nói sau đó tổng thủ lĩnh Thượng tướng Trấn Đông Hải của tổ A Đặc cần cũng tìm lại mặt mũi cho lão Thiết, khăng khăng bảo phải nghiêm phạt Cục tình báo quân đội.
Kết quả chính là trưởng phòng số ba của Cục Tình báo quân đội thành người chịu tội thay, bị vuốt cái mũ chuyển nghề phục viên về nhà, nghe nói làm huyện đội trưởng ở một huyện nào đó, trông coi mấy dân binh huấn luyện, rất có ý vị Lưu gù giữ thành (Tể tướng Lưu gù bị Càn Long cho ra giữ thành – Ai xem phim Tể tướng Lưu gù sẽ nhớ).
Thiết Chiêm Hùng bị phạt đứng tâm tình dĩ nhiên không vui, tuy nhiên người ra lệnh là Triệu Bảo Cương nên y cũng không làm gì được.
Vừa lúc Quách Chân Kỳ chịu trách nhiệm chủ quản tình báo của Liệp Báo, dưới sự phẫn nộ của Thiết Chiêm Hùng cảm thấy hệ thống tình báo đều là một lũ ngu ngốc nên gã thành người chịu tội thay.
Ở đời là thế, giận cá chém thớt, cá lớn bắt cá nhỏ, coi như là quy tắc ngầm.
Thiết Chiêm Hùng sau đó nghĩ lại cũng cảm thấy mình hành động có chút cảm tính, bởi vì bác cả Quách Đại Xuyên của Quách Chân Kỳ là đồng minh Triệu hệ nên y mới lấy Quách Chân Kỳ khai đao.
Thật ra thì Quách Chân Kỳ làm công tác rất tốt, phương diện tình báo cũng không xảy ra chuyện gì lớn, được xem là nhân vật quy củ.
Chẳng qua, Thiết Chiêm Hùng tuy nói có chút hối hận, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận tự mình sai lầm. Hiện giờ Diệp Phàm cố ý đề nghị Quách Chân Kỳ quay về Liệp Báo, Thiết Chiêm Hùng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cười nói:
- Lão đệ, cậu một động thì động, lão ca ta không ngăn cản. Chẳng qua cũng phải chỉnh tiểu tử kia một chút mới được, ngọc bất trác bất thành khí mà!
Còn nữa, lão đệ nếu như có thể từ đó tích lũy chút nhân mạch cũng không tệ.Nhân vật số một của Nam Phúc Quách Phác Dương chính là người Quách gia.
Đoán chừng cũng có chút dây mơ rễ má với Quách Chân Kỳ. Tôi lăn lộn bên quân đội, không quan hệ nhiều lắm bên chính quyền, hơn nữa chúng ta là bộ đội đặc biệt. Lão đệ thì không thế, muốn lăn lộn quan trường, ha hả, nhân mạch nhiều thì nhiều đường, kiếm cái mũ cũng dễ hơn, ha ha ha......
Đề điểm một chút, Thiết Chiêm Hùng cũng không nói, tin tưởng Diệp Phàm không phải là ngu ngốc, từ đó tuyệt đối có thể mò ra chút lợi ích. Nếu như có thể dựa vào Quách Chân Kỳ kết nối với Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương thì càng hoàn mỹ.
- Thiết ca, Quách gia đã không quan hệ với anh thì em cũng đồng ý với anh. Chúng ta là cái gì, hảo huynh đệ, so sánh với nhân mạch quan trọng hơn.
Diệp Phàm vuốt đuôi Thiết Chiêm Hùng làm y vô cùng hưởng thụ, thật ra thì trong lòng cũng rất tiếc nuối.
Thiết Chiêm Hùng cười nói:
- Không sao cả, thật ra thì rất nhiều chuyện lão đệ còn chưa tới cái tầng thứ, đến thời điểm dĩ nhiên là hiểu. Từ cá nhân tôi mà nói thì không đứng về phe phái nào cả. Tôi thích Liệp Báo là ở chỗ khoái ý ân cừu thôi. Người sống cả đời, ràng buộc quá nhiều cũng không còn có ý gì. Lão đệ cậu quản tốt mình là được rồi, chuyện gì có lợi cứ làm, đừng quan tâm nhiều đến ý nghĩ của lão ca, nhất thời tôi không thể nói rõ, cứ suy nghĩ xem mò được chút gì không.
- Thiết ca thật không tức giận?
Diệp Phàm hỏi chân thành.
- Nói dối với huynh đệ làm gì, tôi nói rồi, thích làm sao thì cứ làm.
Thiết Chiêm Hùng cũng trả lời chân thành
- Không ổn, lần này là tôi mời bạn cùng lớp, làm lớp trưởng nên thế.
Diệp Phàm lạnh nhạt cự tuyệt.
Thấy vẻ mặt Quách Chân Kỳ thất vọng, Diệp Phàm cười nói:
- Thiếu tá Quách, chuyện của anh tôi cũng biết một chút, chẳng qua, từ từ sẽ đến đến đi, vẫn còn có hi vọng có phải hay không, ha ha.
- Thật, thật!
Quách Chân Kỳ chợt sáng mắt, hỏi dồn.
- Ừ!
Diệp Phàm thuận miệng gật đầu.
- Diệp tiên sinh, tôi gọi anh một tiếng Diệp ca có được hay không?
Quách Chân Kỳ kỳ vọng nhìn Diệp Phàm, làm cho mấy quan quân đi cùng gã chấn động.
Cả đám đều thầm cằn nhằn, " Tiên sinh họ Diệp này rốt cuộc là người nào, làm sao Quách đại thiếu gia hình như là đang nịnh bợ hắn, chẳng lẽ là hậu nhân của quan lớn kinh thành, rất có thể. Cậu ấm xuống đây mạ vàng a. Có thể làm cho Quách đại thiếu gia nịnh bợ tuyệt đối phải là thái tử đảng nhất lưu, trong kinh thành có đại thần họ Diệp nào sao?
Mấy quan quân thầm nghĩ, cũng đem nhớ kỹ hình tượng Diệp Phàm trong đầu.
Vệ Thiết Thanh cũng không cảm thấy có bao nhiêu kỳ quái, bởi vì ngày hôm trước ngay cả Trung tướng cũng gọi Diệp Phàm là "Diệp tiểu bằng hữu", một thiếu tá muốn gọi hắn là "Diệp ca" thì đâu có gì ly kỳ.