Diệp Phàm liếc nhìn Quách Thu Thiên, phát hiện trong mắt cô ta một tia xảo trá nên cố ý trêu chọc, ra bộ đau lòng:
- Rượu và thức ăn của Bát Bảo Các có đắt hay không?
- Chắc là không đắt, chẳng qua nghe nói Bát Bảo Các ở trường đảng rất nổi tiếng, các cán bộ trước kia tới đây bồi dưỡng đều rất thích tới. Một bữa cơm cộng thêm ca hát chắc khoảng mấy ngàn đồng.
Cô ta nói xong thì ngầm liếc Diệp Phàm, chắc là muốn thấy người này quẫn bách.
- Như vậy...... quá đắt......
Diệp Phàm giật giật môi, cố ý kêu lên, kéo dài thanh âm, thấy Quách Thu Thiên cười khanh khách:
- Là có chút mắc, tiền lương các anh ở Ngư Dương khẳng định không cao, nếu không thì khuya hôm nay tôi mời trước.
- Vậy được, hôm khác tôi sẽ mời, hôm nay phải nhìn vào Thu Thiên Đại tiểu thư rồi.
Diệp Phàm rất dứt khoát lập tức đồng ý, còn giả bộ ngượng ngùng cúi đầu.
Quách Thu Thiên giận đến tái mặt, cặp mắt đẹp lóe lên vẻ xem thường, khẽ ngây người vài giây, thấy Diệp Phàm không giống như là đang nói đùa, hẳn là nói thật.
Cô ta nháy mắt một cái, thầm nghĩ, " Tên này sao vậy, thật là lão keo kiệt. Làm Phó Chủ tịch huyện ngay cả hóa đơn tiếp khách cũng không có, Ngư Dương, quá đáng thương. Người này, rất đáng hận rồi. hừ! Lần sau đến phiên hắn xin mời lúc nhất định phải ăn uống thả cửa, hù chết hắn mới được, một chút khí khái nam tử hán cũng không có, tiểu nhân!"
- Giám đốc sở Hứa, tối nay ban cán sự chúng ta Cán sự lớp tụ hội ở Bát Bảo Các, anh có tới không?
Quách Thu Thiên gọi điện thoại.
- Tụ hội! Được a! Cán sự lớp mới vừa thành lập, là nên biết, vui mừng a vui mừng a, chẳng qua, tối nay người nào mời khách?
Hứa Thông nói vẻ lười biếng.
Đột nhiên nghĩ đến chủ ý cùi bắp, tâm lý người này cũng là vừa động, suy nghĩ, " Diệp Phàm đã là lớp trưởng, lớp trưởng mời khách đầu tiên là thiên kinh địa nghĩa, ai kêu hắn muốn làm lớp trưởng, vậy tối nay phải tàn ác làm thịt tiểu tử này một mạch mới được.
Nghe nói tiểu tử này đến từ huyện Ngư Dương, nổi danh là một trong mấy huyện nghèo nhất tỉnh, tiền lương một tháng tuyệt sẽ không vượt qua bốn trăm đồng.
Bát Bảo Các nghe nói là chỗ tiêu tiền đắt quanh trường đảng, rượu tây một chai mấy ngàn, uống cho hắn bảy tám chai, thức ăn ngon hơn ngàn một đĩa, kêu cho hắn mười mấy đĩa, một bữa không tốn của hắn hai vạn thì tuyệt không thu binh.
Sau đó thì sao! Sau khi ăn xong còn phải đi phòng ca hát vui vẻ một chút mới được, chuyện này cũng phải tốn mấy ngàn, như vậy hợp lại chừng ba vạn.
Ha hả, tổng số như vậy chừng mười năm lương của tiểu tử này, số tiền lớn như vậy cho dù là hắn làm Phó Chủ tịch huyện huyện Ngư Dương lấy về cũng không thể chi trả.
Nếu như hắn có can đảm đảm lấy về chi trả ta thì Phó Giám đốc sở chuyên trách chống tham nhũng của Viện Kiểm sát tỉnh cũng không phải là ăn cơm chay, biết đâu có thể nhân đó kéo tiểu tử này xuống ngựa, vuốt cái mũ cũng có thể.
Hứa Thông tự đắc, nhất thời mừng như điên.
Hơn nữa, gã cho là Diệp Phàm chui ra từ huyện nghèo, chưa từng trải bao nhiêu. Một bữa cơm đoán chừng một ngàn là cao rồi, đến lúc đó móc không ra tiền thì sẽ thế nào, Hứa Thông nghĩ tới đã cười lên sằng sặc.
- Vốn là lớp trưởng nên mời khách, hắn đứng đầu lớp bồi dưỡng, không hắn thì là ai? Hơn nữa hôm nay Trưởng ban Tống còn trực tiếp khen hắn, chỉ riêng điểm này cũng nên mời khách có phải hay không?
Giọng Quách Thu Thiên có chút ủy khuất.
- Đúng thế, tuyệt đối hắn nên mời khách, nếu không lớp trưởng nên thoái vị đi. Tôi hoàn toàn ủng hộ cái nhìn cô, hơn nữa khách mời là định rồi.
Hứa Thông vô hình trung vỗ mông ngựa Quách Thu Thiên Đại tiểu thư.
Làm cho trong lòng Quách Thu Thiên tương đối hưởng thụ, đảo mắt, cố ý thở dài:
- Chẳng qua mới vừa rồi lớp trưởng Diệp Phàm bảo là muốn tôi mời trước một bữa, tôi chỉ là ủy viên quản sinh hoạt. Nếu so với trong huyện ủy thì chỉ là thư ký trưởng.
Ủy viên Văn hóa Thể thao Thái Hồng Ngẫu tương đương với Trưởng ban Tuyên giáo, uỷ viên tổ chức Miêu Nhân Phụng tương đương với Trưởng ban Tổ chức, uỷ viên kỷ luật lao động Chu Chí tương đương với bí thư Ủy ban Kỷ luật, uỷ viên học tập anh tương đương với phó bí thư chuyên trách Đảng ủy, quản học tập giáo dục tư tưởng nha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Lớp phó thật ra thì chính là phó bí thư công tác Đảng rồi. Tôi chỉ tương đương thư ký trưởng của bí thư huyện ủy thôi. Ủy viên Đời sống nếu như bên đảng xếp ở cuối cùng, như một cái đuôi.
Một cái đuôi muốn mời khách đầu tiên, điều này hình như là đồng chí Diệp Phàm làm phản rồi, anh nói có phải hay không phó bí thư Hứa?
Quách Thu Thiên múa mép một hồi, lại có thể đem ban cán sự lớp so với huyện ủy, Hứa Thông nghe thấy cũng chép miệng thán phục sức tưởng tượng phong phú của cô ta.
- Đó là đương nhiên, bữa cơm đầu tiên nói thế nào cũng nên là lớp trưởng mời khách có phải hay không. Hơn nữa tất cả mọi người đều ở trong thể chế, đều hiểu được chuyện này.
Cho dù là mời khách cũng chỉ là một tờ hóa đơn thì giải quyết vấn đề rồi. Vừa không cần tự mình móc túi tiền, đồng chí lớp trưởng làm sao nhỏ nhen vậy.
Tôi đề nghị, đến lúc đó toàn thể Cán sự lớp thông qua, quyết nghị phải cho đồng chí lớp trưởng Diệp Phàm dẫn đầu mời bữa cơm này. Đối với quyết nghị của Cán sự lớp, chắc hẳn hắn làm lớp trưởng phải tuân thủ để làm gương, ha ha ha......
Hứa Thông cười khan, chờ đợi Quách đại tiểu thư tự động chui vào bẫy.
- Quyết định như vậy đi. Chúng ta chia nhau cho mấy uỷ viên Cán sự lớp về nói trước. Thật ra tiền này có thể chi trả, lớp trưởng Diệp làm một Phó Chủ tịch huyện, cho dù là huyện nghèo Ngư Dương thì chi trả mấy tờ hóa đơn tiếp khách chắc không thành vấn đề, chuyện nhỏ. Vì thế mà bữa cơm đầu tiên này tôi cũng không dám mời, cũng không thể đoạt lấy danh tiếng lớp trưởng có phải không, ha ha ha......
Quách Thu Thiên cười đắc ý.
- Ừ! Tôi đi liên lạc hai lớp phó, cô báo cho đám người Thái Hồng Ngẫu.
Hứa Thông gian kế vừa thành, rất cao hứng.
Sau khi cúp điện thoại thì gã lập tức bảo Trầm Khai bên cạnh:
- Trầm lão đệ, cậu đi Bát Bảo Các gần chỗ trường đảng Tỉnh ủy một chuyến. Chúng ta đưa mấy hòm "Bordeaux" năm rất xưa tới đó, buổi tối nay tôi theo mấy người khách uống rượu, bảo bọn họ để sẵn trong tủ rượu.
Hứa Thông cười nhạt, Trầm Khai trong lòng vừa động, cười nói:
- Tốt, không biết Hứa thiếu gia lại muốn mời nhân vật quan trọng gì, Bordeaux muốn loại bao nhiêu tiền một chai?
- Loại năm ngàn một chai, số lượng khoảng hai thùng. Hơn nữa bảo cho ông chủ Bát Bảo Các, nói y chuẩn bị món ăn đắt tiền nhất, tối nay tôi tới ăn cơm với mấy đồng học, tiền cơm không thể miễn, ngay cả chiết khấu cũng không cần, cứ đắt nhất là được.
Hứa Thông dặn dò Trầm Khai.
Trầm Khai nghi ngờ hỏi:
- Hứa thiếu gia, tôi không hiểu, anh mời khách còn nói ông chủ Bát Bảo Các tính đắt, tôi nghĩ ông chủ kia tuyệt đối không dám, trừ phi muốn dẹp chuyện làm ăn.
- Nói cậu đần là đúng, đương nhiên là tôi muốn làm thịt người khác, ha ha ha......
Hứa Thông cười khẽ.
Trầm Khai sợ đến lạnh người thầm nói:
- Thật đúng là tàn ác, Bordeaux năm ngàn một chai, 10 chai chẳng phải là 5 vạn rồi, cộng thêm thức ăn một ngàn một đĩa. Mẹ ơi, không có mấy vạn thì tuyệt đối không xong, không biết là thằng nào đó xui xẻo muốn cắt máu rồi.
- Cậu chắc đang muốn nói thằng nào đó cắt ra máu có phải hay không, ha ha......
Hứa Thông bắt thóp.
- Hứa thiếu gia lợi hại, ý nghĩ trong bụng của tôi mà thiếu gia cũng biết, bội phục!
Trầm Khai lộ vẻ kinh ngạc, đương nhiên là giả vờ, chẳng qua cũng có một nửa là thật.
- Diệp Phàm! Lớp trưởng Lớp nhân tài xuyên thế kỷ của chúng ta, đường đường cán bộ học viên, ha ha ha......
Hứa Thông cười phá lên.
Sau đó gã đột nhiên ngừng bặt, hừ nói:
- Ăn chết mày luôn.
- Không sai! Ăn chết hắn.
Phượng Tam Gia một bên đế vào:
- Tôi đoán Hứa thiếu gia nhất định là muốn dùng chuyện này làm chút rắc rối phải không?
- Ông cũng biết? Thật đúng là có coi bói a!
Hứa Thông nửa cười nửa không nhìn chằm chằm Phượng Tam Gia làm lão phát ngứa, ngượng ngùng:
- Ta đoán vậy, ha ha!
- Hứa thiếu gia, nếu không thêm vào chút gì trong rượu không phải là tốt hơn, kéo chết hắn, bên này ăn chết hắn.
Phượng Tam Gia âm độc.
- Tựa như cũng không sai! Bỏ đi, không cần chơi vậy với đồ trẻ con.
Hứa Thông suy nghĩ một chút, lắc đầu, cảm thấy có chút hạ giá.
Năm giờ chiều, Bát Bảo Các.
Một bàn tròn lớn, toàn bộ cán sự Lớp nhân tài xuyên thế kỷ ngồi vây quanh.
Lớp trưởng Diệp Phàm.
Lớp phó Vệ Thiết Thanh, Chu Thế Kiệt.
Uỷ viên Học tập Hứa Thông.
Uỷ viên Tổ chức Miêu Nhân Phụng.
Uỷ viên Văn hóa Thể thao Thái Hồng Ngẫu.
Ủy viên Đời sống Quách Thu Thiên.
Uỷ viên Lao động Chu Chí.
Bốn Tổ trưởng theo thứ tự là: Khương Xuân Viễn, Triệu Văn Học, Lưu Quân, Liễu Nguyệt.
Tổ hợp 11 người, cũng khá giống với thường vụ Huyện ủy. Thật ra thì cấp bậc còn cao hơn cả thường vụ Huyện ủy. Trong này Cán bộ cấp Phó Vụ trưởng là ba người bao gồm Phó Trưởng Ban Sở Nông nghiệp Tỉnh Vệ Thiết Thanh, phó chuyên viên Địa khu Đức Bình Triệu Văn Học, Phó Chủ tịch thành phố Khương Xuân Viễn, những người này cấp bậc sắp vượt qua hội nghị ban bệ của Ủy ban nhân dân thành phố rồi.
- Lớp trưởng, đề nghị của tôi có thể hay không?
Hứa Thông cười hỏi khiến Diệp Phàm cảnh giác.
Người này tranh đấu với mình không giành được tiện nghi, chắc sẽ nhân bữa cơm tối nay để sinh sự. Chẳng qua Diệp Phàm vẫn lạnh nhạt, cười nói:
- Ủy viên Hứa xin cứ nói.
- Bữa cơm tối nay là bữa cơm đầu tiên của Lớp nhân tài xuyên thế kỷ chúng ta, cũng là tương đối trọng yếu. Có lẽ phải do lớp trưởng ra tay rồi, ha ha ha.....
Hứa Thông nói nước đôi làm mấy đồng chí nữ đỏ mặt.
Bởi vì chữ ra tay trong lời của Hứa Thông có chút hèn mọn, ám chỉ lúc nam nữ ân ái mới làm vậy.