Chỉ chốc lát sau, Tống Sơ Kiệt được một đám quan viên vây quanh đi vào, khuôn mặt hòa nhã rất có lực tương tác, các học viên đương nhiên đều đứng dậy mỉm cười vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt.
Phát biểu đầu tiên là thường vụ Hiệu phó trường đảng Lôi Ngọc Phương.
Lôi Ngọc Phương nghe nói mới ngoài 40, thân hình tương đối cao, áng chừng phải đến mét bảy, tóc búi cao dùng một cây trâm gỗ xuyên qua, rất giống với Vũ Tắc Thiên thời Đường.
Chị ta nhìn một vòng dưới đài rồi hắng giọng:
- Tôi là Lôi Ngọc Phương, người phụ trách công việc hàng ngày trường đảng. Hôm nay rất cao hứng nghênh đón Trưởng ban Tống của Tỉnh ủy, đầu tiên tôi xin thay mặt ban lãnh đạo, giáo viên và toàn thể học viên trường đảng nhiệt liệt đại chào mừng Trưởng ban Tống......
Lôi Ngọc Phương lên tiếng ngắn gọn có lực, tuyệt không kéo dài, nghe nói chị ta cũng là người có thực lực, nhìn từ phát biểu có thể thấy được.
Sau đó là một vài lãnh đạo trường đảng lên phát biểu vài lời. Vì Tống Sơ Kiệt là nhân vật chính nên mọi người không dám nói nhiều, chỉ e đoạt lấy danh tiếng lại bị y bực mình. Không lâu sau thì Tống Sơ Kiệt đích thân phát biểu.
Tống Sơ Kiệt đứng thẳng tắp, lộ ra vẻ trang nghiêm, quan thế mười phần.
Y đứng trước micro nhìn quanh một vòng, Diệp Phàm cảm giác ánh mắt của y dừng như dừng lại ở mình vài giây rồi mới đi qua, có lẽ chỉ là ảo giác
- Thưa các học viên, các giáo viên trường đảng, tôi là Tống Sơ Kiệt. Thật cao hứng có thể cùng hàn huyên với mọi người một chút.
Nói thật, có thể nhìn các đồng chí còn trẻ như vậy đã làm cấp Sở, thậm chí cấp Ban, nói rõ các đồng chí đều là tinh anh của tỉnh Nam Phúc chúng ta, hoàn toàn xứng đáng là trụ cột vững vàng của tỉnh Nam Phúc chúng ta. Đối với lớp bồi dưỡng này, Tỉnh ủy cũng tương đối coi trọng, đặc biệt đã thảo luận ở hội nghị thường vụ.....
Cho nên, tôi hi vọng các đồng chí không cô phụ kỳ vọng của lãnh đạo Tỉnh ủy, nỗ lực công tác. Trong lớp bồi dưỡng có thể an tâm triển khai lý luận học tập, nghiêm khắc yêu cầu mình, mỗi lời nói cử động đều đại biểu đảng, đại biểu quốc gia.
Hiện tại có đồng chí không chú trọng đối với việc học tập lý luận, tư tưởng của đảng, điều này là không được.
Lý luận, tư tưởng của Đảng dẫn chúng ta đi tới, chính là cột mốc. Không có cột mốc thì sẽ lạc đường, lạc đường còn thế nào làm tốt công tác.
Hơn nữa, lần bồi dưỡng này tôi cũng đã thảo luận qua với hiệu phó Lôi và hiệu phó Lâm, chú trọng lý luận liên hệ với thực tế, Lần này các đồng chí đến bồi dưỡng ở cơ sở, đến nhà máy, đến đồng ruộng, cơ hội rất nhiều......
Tống Sơ Kiệt nói khúc chiết, từ lý luận đến thực tế, từ thành thị đến nông thôn, lời nói thân thiết tự nhiên, không lý luận suông mà có dẫn chứng khiến học viên nghe xong đều cảm giác hào hứng.
Nói hơn nửa giờ, cuối cùng dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu hỏi Lôi Ngọc Phương:
- Hiệu phó Lôi, trong lớp bồi dưỡng này lớn tuổi nhất chính là người nào? Làm công tác gì, chức vụ gì. Nhỏ nhất là ai, chức vụ gì.
Tống Sơ Kiệt vừa hỏi như vậy khiến toàn thể giáo viên và các học viên đều ngơ ngác. Chín phần học viên đều than người lớn nhất và nhỏ nhất nào đó may mắn.
Bởi vì rất đơn giản, Trưởng ban Tống vừa hỏi như vậy thì người lớn nhất và nhỏ nhất sẽ rất sáng chói, hơn nữa sẽ có ấn tượng với Trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt, cũng là một cơ hội thể hiện trong ban lãnh đạo trường học.
- Lớn nhất......
Lôi Ngọc Phương sửng sốt, không nghĩ tới Tống Sơ Kiệt hỏi như vậy.
Lôi Ngọc Phương làm người phụ trách thực tế trong trường đảng Tỉnh ủy, chuyện mỗi ngày phải xử lý nhiều lắm, tỉnh Nam Phúc hàng vạn cán bộ, làm sao chị ta nhớ những thứ này.
Cho nên nhất thời có chút lúng túng, chẳng qua Lôi Ngọc Phương dù sao cũng là người lão luyện, đảo mắt cười nói:
- Trưởng ban Tống, vấn đề này xin mời Hiệu phó Lâm Đức Trì đến trả lời đi vì anh ấy là chủ nhiệm Lớp nhân tài xuyên thế kỷ lần này.
Trường đảng chúng tôi rất coi trọng lớp bồi dưỡng này của Tỉnh ủy, sau khi đảng ủy trường học thảo luận đã quyết định để Hiệu phó Lâm Đức Trì tự mình nắm giữ ấn soái, để có thể phát huy tốt tác dụng lớp này cho tỉnh Nam Phúc.
Lôi Ngọc Phương mới vừa phun ra do Lâm Đức Trì tự mình nắm giữ ấn soái thì toàn thể học viên đều giật thót ngồi thẳng dậy, trong lòng kêu khổ, " Xui xẻo! Thật là xui xẻo, làm sao mà để "Thiết diện" Lâm Đức Trì tới tự mình nắm giữ ấn soái, vậy sau này muốn lười biếng là tuyệt đối không thể. Nghe nói người này luôn luôn thiết diện vô tư, hơn nữa tính nguyên tắc tương đối mạnh, không thích lắt léo, nổi dang trong trường đảng là "Thiết diện". Để y chủ nhiệm thì sau này lỡ có chuyện gì thì không được giấy chứng nhận cũng có thể......"
Thái Hồng Ngẫu cô nương từ Địa khu Đức Bình tới lại càng xanh mặt, mắng thầm, " Hỏng bét rồi! Ngày hôm qua mình đá thùng rác bị Lâm Đức Trì bắt được, lúc ấy còn bị phê bình một trận, may là tiểu tử Diệp Phàm kia cứu giúp, nếu không không biết có qua được không, chỉ là không biết có để lại ác cảm cho Lâm Đức Trì hay không. Muốn lấy được giấy chứng nhận tốt sau đợt bồi dưỡng lần này là tương đối khó khăn. Thành cũng Diệp Phàm, bại cũng Diệp Phàm, đều là hắn gây ra, hừ......"
Thái Hồng Ngẫu trong khoảnh khắc đã đủ vị chua cay mặn ngọt xông lên đầu, chuyện này là sự đả kích quá lớn đối với cô, nhất thời ngồi ngây ra đó.
Nghĩ tới những điều này, cặp mắt của Thái Hồng Ngẫu như kim châm găm vào đồng chí Diệp Phàm ngồi ở hàng thứ nhất, làm cho hắn lạnh cả lưng, nghĩ rằng có phải hai tên Hứa Thông và Mâu Cương vừa nguyền rủa mình cái gì.
Hắn bất giá liếc sang, thầm nghĩ, " Kỳ quái, Hứa Thông và Mâu Cương hình như cũng không nhìn mình mà nhìn lên đài chủ tịch, quái, vậy kim châm đến từ đâu?"
Diệp Phàm cũng mơ hồ, tuy nhiên không thể quay hẳn lại để nhìn xem là ai vì hắn ngồi hàng thứ nhất, trước mặt chính là Tống Sơ Kiệt.
Chẳng qua Tống Sơ Kiệt hỏi học viên nhỏ tuổi nhất thì Diệp Phàm cũng suy đoán người đó là mình, nếu vậy thì ý tứ của Tống Sơ Kiệt là gì?
Chẳng lẽ muốn thừa cơ hội này trả thù tối qua mình cứ thế rời đi.
Diệp Phàm hết sức thấp thỏm, bất giác dùng mắt ưng kết hợp với thuật xem tướng thuật mịt mờ quan sát Tống Sơ Kiệt thì không thấy y nhìn mình. Người ta là đại lão mặt không đổi sắc, bình thản cười nói, chẳng qua trong tiếng cười có một chút uy nghiêm làm các quan chức đều sợ.
- Trưởng ban Tống, lần này Lớp nhân tài xuyên thế kỷ do Tỉnh ủy tổ chức là tôi chịu trách nhiệm. Người lớn tuổi nhất là Vệ Thiết Thanh, năm nay vừa 30 tuổi.
Đồng chí này ở Sở Nông nghiệp Tỉnh chúng ta nhậm chức Phó Trưởng Ban, cũng đã một năm rồi, đồng chí này công tác cũng không tệ lắm.
Lâm Đức Trì đứng thẳng tắp, cũng không có biểu hiện khiêm cung như quan viên đứng trước Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy thường có, đáng giá Vệ Thiết Thanh cũng chỉ là sơ lược.
Lâm Đức Trì cũng là một quan lớn cấp Phó Ban, chẳng qua vị trí kém hơn nhiều so với Tống Sơ Kiệt.
- A! Tuổi gần 30 là có thể ngồi lên vị trí Phó Trưởng Ban Sở Nông nghiệp, có thể xưng là anh tài rồi. Xem ra lần này Ban Tổ chức Tỉnh ủy chúng ta đã chọn lựa học viên rất công bằng, công khai lựa chọn, ha ha, vậy thì mời đồng chí Vệ Thiết Thanh lên đài nói mấy câu nói có được hay không......
Tống Sơ Kiệt lộ ra nụ cười, xem ra tương đối hài lòng, hơn nữa còn đưa tay ra mời.
Đại lễ đường dặm nhất thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vệ Thiết Thanh đỏ bừng mặt. Hầu hết các học viên đều vỗ tay hoan nghênh nhưng chắc trong lòng thì không phải vậy.
Tất cả âm thầm cảm thán Vệ Thiết Thanh may mắn, lại có thể có thể lộ mặt trước Trưởng ban Tống, còn tự mình mời y lên đài, vinh quang quá lớn. Có mấy người so với Vệ Thiết Thanh chỉ nhỏ hơn mấy tháng cũng là 30 tuổi đều run rẩy, hận cha mẹ sao không mình sớm hơn mấy tháng!
- Kính thưa Trưởng ban Tống, các vị lãnh đạo trường đảng, các vị bạn học cùng lớp...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vệ Thiết Thanh kích động, giọng nói hơi run, nói hai phút thì xuống đài, chẳng qua Trưởng ban Tống khi y xuống đài cũng thân thiết bắt tay, lại khiến bên dưới một trận sôi trào.
Ai nấy tại trong đáy lòng đều tức giận mắng " Tuổi tác cũng có thể có chỗ tốt như vậy, móa nó, để cho lão tiểu tử đó chiếm đầu vị."
- Học viên nhỏ tuổi nhất tên là Diệp Phàm, năm nay vừa tròn 19 tuổi, còn chưa đầy 20 tuổi, hình như là cùng một ngày sinh với công trình sư vĩ đại của Hoa Hạ chúng ta (Đặng Tiểu Bình-ND), ha ha......
Thiết diện Lâm Đức Trì mới vừa nói ra những lời này thì khiến trên đài dưới đài đồng thời ồ lên thán phục.
- Tôi biết các đồng chí cũng sẽ sợ hãi than thở, lúc ấy tôi lật xem lý lịch toàn thể học viên thì cũng vậy! Đồng chí này sinh ngày 9 tháng 10 năm 1976, theo như tuổi mụ thì năm nay là 20 tuổi.
Tuy nhiên theo lịch dương phải đến ngày 9 tháng 10 mới tròn 20 tuổi. Hắn đến từ một huyện tương đối nghèo là Ngư Dương, là Phó Chủ tịch huyện.
Mọi người có thể nghe nói qua, Ngư Dương là một huyện nghèo khó, kinh tế xếp ở cuối tỉnh.
Vì chấn hưng kinh tế Ngư Dương, nên huyện ủy trải qua thảo luận đã đề bạt lên thị ủy thành phố Mặc Hương phê chuẩn, lấy thị trấn Lâm Tuyền làm trung tâm, năm trấn hai xã khác xung quanh tạo thành Khu kinh tế Lâm Tuyền, là một đơn vị cấp Phó phòng, trù tính chỉ đạo chung sáu trấn hai xã Ngư Dương triển khai công tác.
Người đứng đầu khu kiêm nhiệm bí thư Đảng ủy và chủ nhiệm chính là đồng chí Diệp Phàm, một thiên tài mới 19 tuổi.