- Vương An. Tao nói với mày bao lần rồi là phải giữ mồm giữ miệng, đừng bao giờ hỏi chuyện người khác. Mày xem ra quá nhiều chuyện rồi đấy, để tao cho mày mấy gậy.
Trầm Khai u ám hừ nói làm cho Vương An không khỏi rùng mình.
Trầm Khai nhìn bề ngoài rất hòa nhã nhưng nếu như chọc phải gã thì chắc chắn sẽ ăn phải đòn âm.
Nếu không, tập đoàn nhà gã cũng không phát tài nhanh đến như vậy. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, câu nói này ở thương trường cũng hoàn toàn chính xác. Một phú ra đời vạn người nghèo, ngươi không nghèo thì người ta làm sau giàu!
- Đi phố ăn đêm đi, còn gọi là "Thực vương nhai", bên trong có có vài trăm quầy ăn vặt nổi tiếng, muốn ăn cái gì đều có, Tống Trinh Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vậy thì đi nếm thử.
Diệp Phàm gật đầu, hai người thuận đường tản bộ đi tới.
Đi chừng nửa giờ, hai người thong thả giống như tình nhân đi dạo. Chẳng qua Tống Trinh Ngọc xấu hổ, cũng không nói nhiều với Diệp Phàm, thỉnh thoảng mới có mấy câu bởi vì cô vẫn chưa quen chuyện này nên rất rụt rè.
Tới một góc vắng trong hẻm nhỏ thì phát hiện có một quán. Bên trong bày bốn cái bàn nhỏ và mấy cái ghế nhựa, giờ này chỉ còn có một bàn hai người khách đang nhấm nháp vài chai bia và một đĩa lạc.
Chủ quán là một cặp vợ chồng trung niên, đồ đạc nấu ăn đơn giản chỉ là một xe đẩy có treo nồi và bếp, bên ngoài có treo tấm bảng nhỏ "Mì thịt bò lão Trương".
- Nếu đã có biển hiệu có tên như vậy chắc là cũng có chút danh tiếng, làm một bát nhé?
Diệp Phàm quay sang hỏi Tống Trinh Ngọc.
- Được, nhanh lên, nếu không trở về thì mẹ em sẽ gọi.
Tống Trinh Ngọc nhìn đồng hồ.
- Em lớn như vậy rồi còn để mẹ quản?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, cảm thấy gia giáo Tống gia rất nghiêm.
- Hết cách, mẹ em giờ vẫn xem em như một đứa trẻ nhỏ, chỉ cần về khuya một chút là không được. Cái gì gặp gỡ người xấu làm sao bây giờ? Bị lừa làm sao bây giờ, tai em sắp ù rồi, chỉ là bà ấy là mẹ em, ai.
Tống Trinh Ngọc lầm bầm.
- Em đó, đang ở trong phúc không biết phúc, đây là mẹ em xem em như bảo bối, yêu thương chăm sóc em. Bảo bối của mẹ mau trở về, chớ bị tên buôn lậu Diệp Phàm lừa gạt ra ngoài bán làm vợ cho người ta thì thảm rồi. Ha ha ha/
Diệp Phàm âm dương quái khí cười ha hả.
- Đánh chết anh tên buôn lậu này, đánh.
Tống Trinh Ngọc cũng vui vẻ.
- Nghĩ mưu sát chồng rồi, ha ha ha.
Diệp Phàm trêu chọc làm Tống Trinh Ngọc mắc cỡ dậm chân.
- Dương Tử ca, anh xem con bé kia kìa, đoán là còn trinh đấy.
Một thanh niên tóc húi cua đang nhai lạc cười vẻ dâm đãng.
- Ừ! Có khả năng, cái mông còn chưa mở ra, đi đứng còn vẻ khép nép, nói rõ chưa từng trải đàn ông, thậm chí là còn trinh.
Tên thanh niên tóc dài tên là Dương Tử liếc mắt đánh giá Tống Trinh Ngọc, xem ra sành sỏi trong phương diện này, gã liếc sang tên thanh niên tóc húi cua, cười khẽ:
- Tam Tử, có phải phát hỏa rồi không?
- Ừ, lần này chạy trên đường gần một tháng rồi, chắc đủ một vòng quanh Hoa Hạ, xương cốt rã ra. Chắc cũng phải đến vùng ven biển Thủy Châu thư giãn một tí, nếu không chắc suy sụp.
Tam Tử thở dài, vẻ mặt mỏi mệt.
- Buông lỏng thì chưa.
Dương Tử lắc đầu, liếc sang Tống Trinh Ngọc:
- Chẳng qua con bé đúng là không tệ, ở chỗ kín ** khẳng định rất non, có lẽ để anh đem tới bên kia thử xem, coi như phí chạy đường vậy, ha ha.
Dương Tử cười gằn.
- Ừ! Chúng ta ăn no rồi rồi hãy nói. Thực sắc tính dã, nhưng đổi là chỗ khác đi, hắc hắc. Làm xong rồi đi cũng đáng.
Gã gọi là Tam Tử đột nhiên sáng mắt, liếc mắt đáng giá Diệp Phàm:
- Chẳng qua tên bên cạnh cô ta cũng có chút phiền phức-
- Đoán chừng là học sinh, một đấm là có thể cho hắn kêu cha gọi mẹ.
Khóe miệng Dương Tử giật giật.
- Hai chén mì thịt bò. Một đĩa đậu mầm hương, năm chai bia, có phao câu gà cho thêm một đĩa để nhắm.
Hai người vừa ngồi trên bàn, Diệp Phàm thuận miệng hô.
- Phao cau gà. Ha ha ha, đồng chí Diệp Phàm, thế mà anh cũng từ đại học Hải Giang ra, kêu là đuôi gà hiểu chưa, đúng là nhà quê.
Tống Trinh Ngọc cười đến nỗi suýt té ghế, bộ ngực phập phồng làm ba người Diệp Phàm, Dương Tử, Tam Tử âm thầm nuốt nước miếng.
- Mẹ kiếp! ** tuy nói không phải là đặc biệt lớn nhưng tuyệt đối khoẻ mạnh, nắm nhất định thoải mái!
Tam Tử không nhịn được.
- Đừng nóng vội, thấy là được rồi, để nghĩ cách tóm được.
Dương Tử cười nhạt, rất là trấn định.
- Ừ, anh nhà quê vậy đấy, không quen nói tiếng thành phố.
Diệp Phàm cố ý gãi đầu, làm cho Tống Trinh Ngọc càng cười đau bụng.
Diệp Phàm đột nhiên cảm giác muốn đi vệ sinh, hỏi ông chủ mới biết cách nơi này mấy trăm mét có một nhà vệ sinh công cộng nên vội vàng chạy đi.
- Tên kia đi rồi, ra tay không?
Tam Tử cười nói:
- Con mẹ nó, thật là nhịn không nổi.
- Ngươi óc heo a, để cho ăn xong, cô ta sẽ đi ra, đến chỗ vắng mới ra tay. Chúng ta đang ở thời kì phi thường, phải cẩn thận một chút, chưa ra nước ngoài là chưa yên tâm, mày nhìn, vừa nói thì đã có người đến.
Dương Tử mắng.
- An ca, thấy không. Tiểu tử kia đi nhà cầu còn cô gái ngồi một mình, chúng ta sang đây vui vẻ một chút đã rồi ra ray.
Một tên thanh niên ốm tong teo như con khỉ đi bên cạnh Vương An lên tiếng.
- Không thể Cẩu Thuận, chẳng qua phải gây chuyện trước, bọn mày đi trêu cô ta đi. Chắc tiểu tử kia sau khi trở về sẽ diễn anh hùng cứu mỹ nhân, chúng ta sẽ nhân đó mà làm việc.
Vương An sắp xếp.
- Em đi trước đây.
Gã tên gọi là Cẩu Thuận gật đầu.
Mấy người ngồi xuống.
Diệp Phàm sau khi đi vệ sinh xong trở về, từ xa đã nghe thấy Tống Trinh Ngọc tức giận:
- Anh muốn làm gì?
- Muốn làm gì? Chùi giày cho tao, nếu không, hừ!
Gã thanh niên gầy ốm đang đắc ý giơ giày.
- Anh đổ nước vào giày tôi sao bảo tôi chùi, có muốn tôi báo cảnh sát không, cút ngay.
Tống Trinh Ngọc cực kỳ tức giận, giận đến tím mặt, cứ nhìn về hướng Diệp Phàm vừa đi.
- Mẹ kiếp! Gái điếm thúi, cho mày mặt mũi còn làm cao, nhanh lên.
Cẩu Thuận chụp tới.
Chỗ gã nhắm tới là vùng cấm của nữ nhân làm mấy tên Vương An, Đức Tiêu cũng chằm chằm nhìn vào xem náo nhiệt.
- Hừ!
Móng vuốt Cẩu Thuận bị một bàn tay trắng trẻo chụp lấy.
Đồ mặt trắng, muốn chết có phải không?
Cẩu Thuận nổi giận, cảm thấy rất mất mặt trước mặt đồng bọn, cánh tay còn lại nắm lại thành đấm vung thẳng vào Diệp Phàm, quyền phong vù vù, xem ra có từng luyện qua.
- Muốn chơi đùa à, vậy thì chơi một chút đi.
Diệp Phàm cười gằn, thuận tay túm tay phải Cẩu Thuận về bên trái.
Cẩu Thuận cảm giác đột nhiên có một lực hút cực mạnh hút về phía trước, cả người loạng choạng bắn về cái bàn có hai người thanh niên kia.
- Bịch, á!-
Một tiếng rầm vang lên, đầu Cẩu Thuận nhất thời đụng vào cái bàn ăn của hai gã tên gọi là Dương ca và Tam Tử, cả lạc lẫn bia văng tung tóe vào mặt.
- Hừ!
Dương ca tóc dài cau mày, bình thường chuyện đùa giỡn người ta, giờ bị vậy sao chịu được. Tam Tử một bên thuận chân đá một cái làm Cẩu Thuận ngã hẳn xuống bàn, Dương ca còn tuyệt hơn, thuận tay giả vờ lơ đãng, chai bia từ trên bàn lăn xuống đúng ngay vào giữa mặt Cẩu Thuận làm mặt gã sưng vù lên, hơn nữa cả mì thịt bò và bia tưới ướt đẫm mặt.
- Mẹ kiếp, dám đả thương huynh đệ của ta, đánh nó!
Vương An hừ một tiếng, đám lưu manh côn đồ phía sau do Đức Tiêu cầm đầu xông lên cầm lấy mấy chai bia đập thành hai nửa rồi vây lấy hai người Diệp Phàm và bàn bên của Dương ca và Tam Tử.
- Anh Phàm, anh về rồi, em…
Tống Trinh Ngọc phảng phất tựa như thấy được cứu tinh, vành mắt đỏ lên, nhào vào trong ngực Diệp Phàm, cảm giác bây giờ chỉ có ở đây là ấm áp và an toàn nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Để chịu ủy khuất, để anh lấy lại thể diện cho em.
Diệp Phàm âu yếm vuốt tóc, thuận chân hất chiếc ghế băng lên đúng vào người Đức Tiêu.
- Bụp.
Sau tiếng động thì Đức Tiêu ngã nhào vào quầy bán mì bò làm nước canh tung tóe, chén bát vung vãi đầy đất.
- Á!
Đức Tiêu bị nước nóng hắt vào mặt, kêu ré lên như heo bị chọc tiết.
- Đức Tiêu! Mẹ kiếp, để lão tử đè chết tên mặt trắng này.
Vương An hung hăng, cầm một cây gậy sắt chuyên dụng rộng chừng ba ngón tay vụt thẳng vào Diệp Phàm, lúc này quên béng cả lời dặn dò của Trầm Khai.
Mấy tên lưu manh cầm ghế băng nhào vào Dương Tử và Tam Tử cũng không hơn gì, bị mấy quyền cước thì lăn cả ra đất.
Diệp Phàm căn bản không để ý, đứng bên Tống Trinh Ngọc thuận tay cầm một cái bát sắt đập vào gậy sắt của Vương An.