Phượng Tam gia tên thật là Phượng Cử Đức, nghe nói trước kia lưu lạc giang hồ, chuyên coi bói cho người ta. Năm ngoái may mắn đoán được cho Hứa Thông hai chuyện không coi là nhỏ nên nhất cử lấy được tín nhiệm của gã cho vào vòng tròn, trở thành sư gia ẩn tính.
Thật ra thì đó là bởi vì Phượng Cử Đức giỏi về sát ngôn quan sắc, hơn nữa trước đó đã khổ công thăm dò một vài chuyện trong đám này, dĩ nhiên có thể đoán trước vài chuyện, kết quả trở thành nhà tiên tri "vĩ đại" trong mắt đám người Hứa Thông, Mâu Cương.
Bất quá Phượng Cử Đức đúng là được xưng tụng là tin tức linh thông, giống như Thân Công Báo có ngoại hiệu là Vạn sự thông trong Phong thần bảng.
Phượng Cử Đức thường nói khoác là chuyện trong thành Thủy Châu này biết được ba phần. Chuyện này thì ngay cả đám Hứa Thông cũng mỉm cười không nói, biết rằng lão nói khoác. Thành Thủy Châu lớn như vậy, nhân khẩu đạt mấy trăm vạn, mỗi ngày có bao nhiêu chuyện phát sinh, nếu muốn biết như vậy có mà thần tiên.
- Đã sớm điều tra, các cậu có biết về tứ đại gia tộc cổ xưa của Thủy Châu thành?
Phượng Cử Đức ra vẻ cao nhân, lão lại đeo kính, đội mũ quả dưa nên rất có bộ dạng một tiên sinh coi bói thời xưa.
- Tứ đại gia tộc, cái này bản thân tôi có biết một chút, là nghe lão đầu tử nói qua.
Nói là Thủy Châu thành chúng ta có tứ đại gia tộc cổ xưa, theo thứ tự là Phượng, Lô, Tôn, Diệp, lịch sử gia thế tương đối lâu đời.
Nếu như truy ra từ khởi thủy thì chắc là đến hơn nghìn năm. Trước kia này tứ đại thế gia này cũng có chút quan hệ với võ lâm, đệ tử trong gia tộc cũng được luyện võ, cao thủ tay không đánh chết người, đánh vỡ bia đá đều có.
Bất quá bây giờ cũng không còn mấy người luyện võ, chỉ luyện qua đôi chút quyền cước để khỏe mạnh.
Hứa Thông thản nhiên kể lại, cũng không coi tứ đại gia tộc kia vào đâu.
- Ha hả a, Hứa thiếu gia, cái này chẳng qua chỉ là một chút da lông bên ngoài. Cho dù là bây giờ, tài phú tứ đại thế gia tập trung lại cũng là một khoản tiền lớn gần hai mươi tỷ, thế lực lại càng không thể khinh thường.
Phượng Tam gia vẻ mặt thần bí.
- Không thể khinh thường? Có gì! Tổng cộng bốn thế gia chừng 20 tỷ, đối với chúng ta dĩ nhiên cũng coi là cự phụ.
Bất quá, bây giờ thủ phủ Thủy Châu đoán chừng cũng có mấy chục nhà có gia sản vài tỷ, bên Hồng Kông thì lại càng nhiều.
Nói ngay như nhà Trầm Khai cũng có thể chống đỡ một nhà. Cho nên, tứ đại thế gia cổ xưa này cũng coi như không hơn cái gì.
Hơn nữa cho dù là có tiền đi nữa, trong nhà không người nào ngồi lên vị trí quan lớn thì có cái gì phải sợ? Phải biết rằng, có quyền mới có kiếm tiền, quyền là công cụ kiếm tiền.
Không có tiền thì các lão đại quan lớn lật cổ tay hủy diệt cũng có thể. Các ngươi không nhìn thấy, ở cả nước, thường thường một câu nói là có thể diệt một thế gia cự phú. Ha ha ha......
Tào Hồng có chút khinh thường.
- Ha hả, Tào thiếu gia, cậu chỉ biết một mà không biết hai, nghe tôi nói đã. Lấy ví dụ như Lô gia ở vị trí thứ hai đi, bây giờ thư kỷ trưởng tỉnh ủy Lô Minh Châu chính là người chống đỡ cho Lô gia. Trên kinh thành ở các bộ và uỷ ban trung ương còn có mấy quan lớn, hơn nữa tài phú cực lớn, cậu nói xem như vậy có đáng sợ không?
Phượng Tam gia ném ra một quả bom hẹn giờ, thiếu chút nữa làm cả đám Tào Hồng ngơ ngác.
Toàn bộ không tin địa ngó chừng phượng Tam gia hỏi:
- Thiệt hay giả?
- Đoán chừng là thật, tôi cũng vậy nghe lão đầu tử nói qua, nói là Lô Minh Châu có liên quan đến Lô gia Thủy Châu. Tuy nhiên lão đầu tử cũng không nói rõ nên tôi cũng không rõ ràng lắm.
Hứa Thông nói thêm làm mấy người khác thoáng cái tin bảy tám phần.
- Vậy...... Diệp gia ở vị trí thứ tư cũng có lai lịch không nhỏ?
- Tào Hồng có chút chần chờ.
- Ha hả...... Tuyệt đối, tuy nhiên tôi còn chưa tra ra chỗ dựa của Diệp gia là ai. Bên trong thường vụ tỉnh cũng không có họ Diệp, thật là thần bí. Nói với các cậu câu này, thế gia tra không ra lai lịch mới là đáng sợ nhất, vô tình đắc tội chết cũng không biết là ai hạ thủ. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Phượng Tam gia lắc đầu uống một chén rượu trắng.
Người này cũng là quái dị, rượu đỏ mấy trăm đồng một chén trong Hoàng Thành tửu trang này thì lão không uống, cứ thích móc một bình rượu trắng người ra để uống. Uống một chén khà một tiếng, cũng có chút phong phạm cao nhân lánh đời.
- Chẳng lẽ một chút dấu hiệu cũng không có? Nếu không chúng ta tối nay thật đúng là phải đi "Phi Vân các" náo nhiệt rồi, thuận tiện đem họ Diệp bắt gian tại trận.**! Ở Thủy Châu này còn có chỗ mà Hứa thiếu gia không dám đi? Thật là tức cười.
Mâu Cương vỗ mông ngựa.
- Mâu thiếu gia, cậu bớt giận đã, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tuy nói Diệp gia ngoài mặt không có ai nhưng trên phương diện xã hội đen có thể nói là đại gia. Gần đây các cậu có nghe nói qua Thanh thảo bang và Tứ xuyên bang bị đánh tan không.
Phượng Tam gia có chút nóng nảy, đánh keng một tiếng vào cái bình rượu đặc chế bằng đồng vì thấy Hứa Thông có vẻ đồng ý với lời của Mâu Cương.
- Điều này tôi biết rõ vì Bộ công an gần đây không phải là đang truy quét tội phạm cả nước. Thanh thảo bang và Tứ xuyên bang ở trong tỉnh chúng ta đã quá lộ liễu, nhân cơ hội này bắt là hợp lý. Công an chúng ta cũng đâu phải ăn chay, ha ha ha......
Mâu Cương ở phòng công an tỉnh nên ra vẻ đắc ý.
- Ha ha, Mâu thiếu gia, cậu chỉ biết thông tin từ công an mà không biết thông tin thật sự.
Côn an tỉnh chỉ là bề ngoài, chân chính thúc đẩy tỉnh ra tay cũng là do người khác.
Nghe nói kia nguyên nhân thực sự là bởi vì hai bang này chọc giận Thủy Châu Diệp gia, bọn họ có thể không biết, địa bàn phía đông Thủy Châu là do người của Diệp gia khống chế.
Tuy nói bây giờ thỉnh thoảng có thu phí bảo kê gì đó nhưng các cậu có thấy trong năm phòng ca múa ở phía đông thành Thủy Châu đều là do Diệp gia quản lý.
Các vị cũng biết, tỉnh thành Thủy Châu là đất tàng long ngọa hổ, không có ba phần sao dám lên Lương Sơn? Sau lưng không có núi dựa ai dám mở phòng khiêu vũ, chắc chưa được mấy ngày thì đã bị đám côn đồ đến quậy.
Diệp gia mở những thứ này mà không có việc gì.Sau vì Thanh thảo bang và Tứ xuyên bang chọc vào nên mới bị Diệp gia tận diệt.
Phượng Tam gia nói rất có lý làm cho đám người Hứa Thông tin mấy phần.
Dĩ nhiên, Phượng Tam gia cũng là có chút khả năng, ngay cả một vài tin tức Hứa Thông cũng không biết được vậy mà lão vẫn moi ra, đây cũng là thủ đoạn kiếm sống.
- Chẳng lẽ cứ như vậy cho họ Diệp?
Trầm Khai bất mãn, mục đích là muốn ra vẻ trước mặt đám người Hứa Thông.
Phải biết rằng thông qua Hứa Thông, tập đoàn Tinh Huy của cha gã bắt mối được với Hứa Vạn Sơn, từ đó mò được không ít chỗ tốt trong chuyện xây dựng.
Phải biết rằng Thủy Châu thành một năm có bao nhiêu hạng mục lớn nhỏ, ví dụ đơn giản là chính quyền địa phương nào làm hạng mục trọng đại, bí mật này Trầm gia đã sớm biết rồi.
Sau đó tiến hành ra tay đoạt trước, sau này chờ chính quyền lên hạng mục thì Trầm gia xây building bán hoặc cho thuê.
Cho nên, Tào Hồng nói quyền là công cụ kiếm tiền tương đối có đạo lý. Có khi một cái tin là có thể làm cho người ta đoạt được tiên cơ, kiếm được rất nhiều tiền.
- Ha hả...... Dĩ nhiên không thể bỏ qua, dám tranh nữ nhân với Hứa thiếu gia của chúng ta, chán sống. Tuy nhiên một tên nhà quê cũng không cần coi trọng quá mức, bày tý thủ đoạn là có thể cho hắn chạy về ôm cây ngô gặm gặm hành tây.
Phượng Tam gia lại ra vẻ cao nhân.
- Ôm cây ngô vậy thì cũng quá tiện nghi cho hắn. Ít nhất phải làm cho hắn khập khễnh bò lại Ngư Dương, nếu không khó giải mối hận trong lòng.
Trầm Khai cười rất dễ gần, đây là đặc điểm của gã mỗi khi động thủ!
Diệp gia mở Phi Vân các chúng ta tạm thời không thể đi vào làm ầm ĩ thì như thế nào đem họ Diệp bắt gian ở giường?
Mâu Cương thắc mắc.
- Ha ha ha...... Mâu thiếu gia, cậu là người trong cuộc giả vờ không biết a! Không thể động ở Phi Vân các cũng được, chẳng lẽ họ Diệp cả đời nằm Phi Vân các không ra? Chỉ cần đi ra ngoài thì dễ làm, Thủy Châu thành lớn như vậy, còn sợ không có chỗ nào ngoài đó hắn làm.
Phượng Tam gia híp nửa mắt cười hèn mọn, phong phạm cao nhân rớt sạch.
- Hảo hảo hảo! Đến lúc đó lột sạch bé con kia để cho hai người bọn chúng trần truồng, chúng ta chụp ảnh rồi báo lên trên, đoán chừng ngày mai tiểu tử kia đào hầm ngầm để trú.
Tào Hồng luôn miệng khen ngợi, liếc Hứa Thông một cái:
- Hơn nữa còn là nhất cử lưỡng tiện, Triệu Tứ tiểu thư thấy tin tức hồng phấn này thì họ Diệp kia xong rồi.
- Tuy nhiên con bé đi cùng với hắn đúng là ngon lành, biết đâu là còn trinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mâu Cương tiếc rẻ.
- Nếu không để cho Mâu thiếu gia hành sự lại.....
Trầm Khai nói.
- Tiểu tử ngươi, đòi đánh có phải hay không. Họ Diệp đùa hàng nát, Mâu gia thèm dùng lại sao?
Mâu Cương ra vẻ nhưng trong lòng vẫn có chút đáng tiếc.