Quan Thuật

Chương 602: Phòng bị mỹ nữ chiếm mất

Trong thời gian ngắn không thể dành được tín nhiệm của Trương Vệ Thanh! Bước đầu Trương Vệ Thanh đồng ý cho mình gọi là anh Trương, có lẽ vì có Xuân Cung hoàn, hiện tại thuần túy chỉ là một khoản giao dịch, tuy nhiên Diệp Phàm cũng tin tưởng chỉ cần mình chịu đi kinh doanh, sau khi giao dịch nhiều lần, dĩ nhiên sẽ quen thuộc lên, một khi quen thuộc có thể phát sinh tình cảm.

Buổi chiều ngày 2 tháng 6.

Diệp Phàm nghỉ ngơi đủ mới ra khỏi giường, đúng 2 giờ chiều phải đến trường đảng Tỉnh ủy báo cáo, quy định báo cáo lần này tiến hành từ buổi chiều, cũng không biết nguyên nhân gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trường đảng Tỉnh ủy nằm ở sườn núi Hậu Long trên đường Bạch Mã Thủy Châu, được xây dựng trên một sườn núi kéo dài thoai thoải, tương đối lớn, thấp thoáng lộ ra màu gạch rêu phong cổ kính với những loại địa y bám đầy xung quanh dưới rừng thông.

Nghe nói nơi này trước kia là trang viên do tỷ phú Âu châu nào đó xây dựng, sau giải phóng bị chính quyền nhân dân tịch thu, sau khi sửa chữa rất nhiều lần, mới trở thành trường đảng Tỉnh ủy.

Hôm nay ghi danh, ngày mai khai giảng.

Để không làm người khác chú ý, Diệp Phàm không lái chiếc xe Wrangler của mình, mà ngồi xe buýt rồi đi bộ đến trường đảng Tỉnh ủy.

Tuy nhiên, vừa tới cửa trường học, phát hiện trong bãi đậu xe rất lớn trong trường đã đậu đầy các loại xe nổi tiếng. Audi, Santana trong đó Santana hiệu Version 4 là nhiều nhất. Bên trong cũng đậu mấy chiếc xe đắt tiền, Diệp Phàm cũng không biết là loại gì, nhưng lại cảm giác những chiếc xe này giá trị không rẻ.

-Xem ra tới các cậu ấm đến bồi dưỡng cũng rất nhiều, thú vị đây.

Diệp Phàm thuận miệng cười cười.

Tuy nhiên lúc ghi danh khi nhìn thấy tuổi của Diệp Phàm, giáo viên thu phí cũng ngạc nhiên một chút, lần này Lớp nhân tài xuyên thế kỷ của Tỉnh ủy phải từ cấp Phó phòng trở lên, tuổi tác yêu cầu không vượt quá 30.

Diệp Phàm nhìn qua vẫn còn đầy vẻ ngây thơ, đoán chừng nhiều nhất khoảng 19 tuổi, cán bộ cấp Phó phòng 19 tuổi quả thực có chút kinh người, hơn nữa những người tới đây lần này đều là cường giả, tinh anh.

Tuy nhiên hai cô giáo suy nghĩ một lát cũng hiểu, cho rằng Diệp Phàm là thư ký của vị quan viên nào đó, một giáo viên trung niên có vẻ không vui, nhướng mày, mặt trầm xuống, hết sức nghiêm túc hỏi:

-Lãnh đạo của cậu là ai? Gọi ông ấy đến ghi danh, lần này có quy định, tất cả phải tự đi đăng ký, không cho phép nhờ thư ký và tài xế. Người nào vi phạm lập tức hủy bỏ tư cách học viên. Hừ, nơi này là trường đảng Tỉnh ủy, không phải là góc nha môn của các vị.

-Lãnh đạo của tôi ở huyện.

Diệp Phàm nhất thời cũng không hiểu rõ, vừa nghe nói lãnh đạo liền nghĩ đến Cổ Bảo Toàn, cho nên thuận miệng đáp.

-Ở huyện, lãnh đạo của cậu cũng quá tự cao tự đại, đến bây giờ còn đang huyện. Sáng sớm ngày mai chính thức khai giảng, lãnh đạo ban Tổ chức Tỉnh ủy có xuống nói chuyện. Trường học có quy định, người nào đến trễ sẽ hủy bỏ tư cách, hừ!

Vị giáo viên trẻ hơn khẩu khí càng nghiêm nghị.

-Hai vị thầy giáo, lãnh đạo của tôi không tham gia lớp bồi dưỡng, là tôi tham gia, các vị hiểu lầm rồi.

Diệp Phàm suy nghĩ, khôi phục bình tĩnh, vội vàng nói.

-Anh…anh tên là gì, nhậm chức ở đâu?

Hai cái thầy giáo có vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi, chẳng qua khẩu khí hòa hoãn rất nhiều.

-Diệp Phàm, Phó Chủ tịch huyện Ngư Dương.

Diệp Phàm dứt khoát trả lời, còn lấy ra giấy chứng minh nhân dân và giấy công tác của Ủy ban nhân dân huyện….

Hai thầy giáo nhìn nhau, nhất thời cũng hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ:

-Sau lưng người này nhất định có đại bối cảnh, nói không chừng còn là thái tử gia từ kinh thành đến thị trấn tìm cơ hội.

Một số nhà cách mạng, thường thích đưa con cháu bọn họ xuống cơ sở trải nghiệm vất vả. Chuyện này rất có lợi đối với sau này khi bọn họ tiến lên cương vị lãnh đạo cao hơn.

Nếu không, một thanh niên chưa tròn 20 tuổi làm sao có thể bò lên vị trí Phó Chủ tịch huyện. Hơn nữa còn là một Phó Chủ tịch huyện có quyền lực rất lớn phân quản sáu thị trấn hai xã.

Sau đó, Diệp Phàm cũng cảm giác ngạc nhiên, hai giáo viên ghi danh khách khí với hắn hơn rất nhiều. Diệp Phàm đương nhiên không đoán được tâm lý của bọn họ.

Sau khi cầm được chìa khóa, phòng 606, con số này rất may mắn, nhắm thẳng tầng sáu mà đi.

Phòng 606 chính là phòng số 6 của tầng 7, nghe nói lần này phòng bố trí cho "Lớp nhân tài xuyên thế kỷ" tương đối tốt, mỗi học viên đều có một phòng riêng khép kín.

Đi tới cửa, Diệp Phàm tiện tay tra khóa vào, dễ dàng mở cửa ra, thật ra cánh cửa này vốn không khóa.

Hắn còn đang giương mắt, bên trong đã vang lên tiếng hét chói tai.

-Aaaaa….

Diệp Phàm nháy mắt ngạc nhiên, sợ hết hồn, còn tưởng gặp phải tình huống gì ngoài ý muốn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cặp núi đôi trắng trẻo run rẩy trước mặt.

Khi Diệp Phàm đang ngạc nhiên.

-Bốp.

Một chiếc gối lao thẳng về người Diệp Phàm, Diệp Phàm có thân thủ thất đoạn, đương nhiên dễ dàng tránh được.

Bên trong truyền đến tiếng mắng chanh chua của một cô gái:

-Lưu manh! Sắc lang! Đồ khốn khiếp, dám nhìn trộm bổn cô nương, nhất định phải khiến ngươi chết không toàn thây…

"Chuyện gì thế này, mình nhìn trộm lúc nào, mẹ kiếp, sắc lang gì chứ, chuyện này rút cuộc là thế nào?"

Diệp Phàm thật sự cảm thấy khó hiểu, lấy phiếu phòng ra kiểm tra đối chiếu một lần nữa, thầm nghĩ:

"Không sai a! Trên khung cửa rõ ràng treo tấm phòng 606. Thật khó hiểu! Lẽ nào mình say rượu, nhìn nhầm 909 thành 606 sao. Không thể nào, tối qua tuy nói cũng uống không ít, nhưng không tới trình độ mơ hồ như thế"

Khi Diệp Phàm đang lẩm bẩm thì cửa phòng bên cạnh mở ra, hai người thanh niên bước ra.

Một người thanh niên tóc húi cua, dưới hàm còn có ít râu mép, tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi:

-Huynh đệ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vừa rồi hình như có chuyện gì, thấy một cô gái hét chói tai.

Hình như còn mắng lưu manh gì đó. Không tin được, ở chỗ này ai dám đùa bỡn lưu manh, không muốn sống nữa sao. Đây là trường đảng Tỉnh ủy. Tôi tự giới thiệu tôi là Vệ Thiết Thanh.

Người đó nói xong chỉ vào một thanh niên có mái tóc dài như nghệ sĩ nói:

-Vị này là bằng hữu của tôi Tiền Hồng Tiêu.

-Ha ha, xin chào, tôi tên là Diệp Phàm, tới từ Ngư Dương.

Diệp Phàm tự giới thiệu xong chỉ vào cửa phòng nói:

-Tôi cũng đang cảm thấy buồn bực, các vị nhìn xem, thẻ phòng của tôi không sai, gian phòng kia rõ ràng là của tôi, mới vừa rồi vừa mở cửa ra, lại có có một cô gái bên trong, la hét ném đồ về phía tôi, may là tôi nhanh chân tránh kịp, nếu không bị đập trúng rồi. Xui xẻo!

Diệp Phàm tỏ vẻ khổ sở.

-Có lẽ không sai, của huynh đệ là 606, của tôi là 605, Hồng Tiêu là 607, chúng ta đúng lúc là hàng xóm, thật kỳ quái, anh có biết cô gái đó không?

Vệ Thiết Thanh ngạc nhiên hỏi.

-Không quen, tôi còn chưa thấy rõ người, đã bị cô ta đập lao ra ngoài.

Diệp Phàm buồn bực.

-Ha ha ha, huynh đệ, không phải là tiểu thư người ta nhìn trúng cậu, muốn ở lại phòng của cậu không muốn đi chứ, vậy thì tốt, có một cô gái ở cùng cuộc sống ở trường đảng cũng thú vị hơn.

Tiền Hồng Tiêu cười sằng sặc, bỡn cợt.

-Hừ! Một đám lưu manh! Tôi phải tới phòng quản lý trường học kiện các người.

Cánh cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, vóc người yểu điệu, làn da mịn màng, cực kỳ gợi cảm.

Hơn nữa đôi mắt long lanh mang theo vẻ tức giận có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng mềm yếu, đôi môi đỏ mọng hiện ra phong tình mê người vô hạn, cặp núi đôi căng tròn đầy đặn.

Diệp Phàm vừa nhìn, thầm nghĩ:

"Mẹ kiếp, nếu nắm vào chắc phải kích động lắm"

-Kiện chúng tôi, dựa vào cái gì?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, cũng không bị thân thể khêu gợi mê hoặc.

-Ngươi nhìn trộm…trộm….

Cô gái kia trừng mắt hô, cuối cùng không cách nào nói ra khỏi miệng.

-Cô nói tôi nhìn trộm có phải không? Ha ha ha…thật buồn cười, tôi vào phòng mình, còn chưa hỏi cô vì sao vô cớ chui vào phòng tôi, sao cô có thể dám nói tôi rình trộm? Đây là đạo lý gì chứ? Hơn nữa, cô nương, cô lẻn vào phòng tôi trước như vậy, có phải làm người ta suy nghĩ linh tinh hay không!

Diệp Phàm cười bỡn cợt, đưa tay lên chỉ cửa phòng.

Vị cô nương kia theo phản xạ nhìn theo ngón tay Diệp Phàm, khi nhìn thấy số phòng 606 khuôn mặt nhất thời trướng thành gan heo.

Cô ta lẩm bẩm nói:

-Quái, mới vừa rồi khi mình muốn mở cửa, có một dì đang dọn dẹp vệ sinh, mình còn hỏi dì ấy, dì ấy cũng nói gian phòng này là 506, tại sao lại biến thành 606 chứ, gặp quỷ rồi.

-Gặp quỷ, giữa ban ngày làm gì có quỷ. Phòng này rõ ràng là 606, tôi ở cách vách, 607, y là 607.

Vệ Thiết Thanh cũng trêu chọc không dứt.

-Cô nương, cô còn muốn tới phòng quản lý không? Tôi đi cùng cô.

Diệp Phàm cũng cười hỏi. Trong lòng hắn thật sự không có chút ấn tượng tốt đẹp nào với cô gái này.

-Hừ! Bổn cô nương nhìn lầm thôi, có gì kỳ lạ đâu. Hừ, có gan thì báo lên đi, có gan thì nói tên đi.

-Tôi là Diệp Phàm, đến từ huyện Ngư Dương, có chiêu thuật gì cứ mặc sức xuất ra đi, ha ha ha…

Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười.

-Tôi là Vệ Thiết Thanh, y tên là Tiền Hồng Tiêu, chúng tôi bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp chiêu.

Vệ Thiết Thanh cũng đắc ý ngẩng đầu lên, giúp đỡ Diệp Phàm. Xem ra thật đúng là, họ hàng xa không bằng láng giềng gần.

Học viên lớp anh tài lần này, tất cả đều là quan viên tinh anh tới từ các nơi, hơn nữa đều còn trẻ, người nào cũng ngạo khí.