Quan Thuật

Chương 565: Ủy ban Kỷ luật thành phố xét xử Phí gia

- Chủ tịch thành phố Lô, đối với vấn đề bố trí cho các cán bộ công chức, tôi tin tưởng Chủ nhiệm Diệp sẽ đưa ra một phương án hợp lý. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng đặc biệt coi trọng cuộc sống của cán bộ công chức nhà máy tơ, biết phải đả thông tư tưởng của bọn họ, xin Chủ tịch thành phố Lô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm được.

Vệ Sơ Tinh biểu lộ thái độ quyết tâm.

-Tổng giám đốc Tiếu, hoan nghênh cô đến Khu kinh tế Lâm Tuyền đầu tư. Tôi nghĩ, mạng giao thông lớn Lâm Tuyền lập tức lại phải khởi động rồi, đợi sau khi đường cái của sáu thị trấn hai thị xã hoàn toàn được nối liền, Khu kinh tế Lâm Tuyền sẽ nghênh đón một thời kỳ phát triển mạnh không thể đo lường. Tôi cũng hi vọng Tổng giám đốc Tiếu có thể giới thiệu một số bạn bè Hồng Kông tới Lâm Tuyền, chính quyền huyện Ngư Dương và lãnh đạo khu kinh tế cũng sẽ áp dụng một loạt ưu đãi, đối với những Kim Phượng Hoàng như các vị, chúng tôi sẽ dùng tấm lòng chân thành nhất hoan nghênh, cùng thực hiện mục đích hai bên đều có lợi.

Lô Trần Thiên mỉm cười nói với Tiếu Ngạo Sương.

"Hừ! Tập đoàn chúng tôi còn không phải bị Diệp Phàm bức đến. Tuy nhiên nếu có thể khai phá khu công nghiệp lớn như Quỷ Anh Than thật sự cũng không tệ"

Tâm tư của Tiếu Ngạo Sương thay đổi rất nhanh, vội nở nụ cười.

-Cám ơn thiện ý của Chủ tịch thành phố Lô, tôi cũng rất coi trọng Khu kinh tế Lâm Tuyền, Chủ nhiệm Diệp là một người tài ba, ngay cả chủ tịch tiên sinh Tiếu Phi Thành của tập đoàn chúng tôi đều cảm thán không thôi đối với trí mưu của hắn. Tôi nói câu này có lẽ các vị không thích nghe, tối qua, chủ tịch Tiếu nói đùa một câu trong điện thoại…

Tiếu Ngạo Sương nói tới đây liền ngừng một lát, bóng gió liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

-Ồ! tiên sinh Phi Thành nói như thế nào? Tôi thật sự muốn nghe xem?

Lô Trần Thiên tỏ ra hứng thú, đám người Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh cũng không khác gì, tất cả đều đưa ánh mắt chờ mong nhìn Tiếu Ngạo Sương.

-Ha ha, chủ tịch Tiếu Phi Thành nói, nếu như chủ nhiệm Diệp Phàm chịu đến Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông chúng tôi nhậm chức, công ty tập đoàn chúng tôi nguyện ý bỏ ra 50 vạn tiền lương để chào mời, hơn nữa có thể thu xếp chức vụ rất tốt. Nếu làm ra thành tích công ty còn có đại hồng bao, Chủ nhiệm Diệp không ngại suy nghĩ một chút chứ, tôi cũng nói thật, tiền lương của tôi cũng không quá 20 vạn. Ha ha…

Tiếu Ngạo Sương nói đầy ẩn ý, giống như đang nói đùa, cũng giống như đang nói thật.

Đám người Cổ Bảo Toàn nhất thời cũng ngây người, 50 vạn là một con số trên trời. Riền lương một năm của Diệp Phàm không quá 4 ngàn đồng, con số này thật sự chênh lệch quá xa so với 50 vạn, cho dù ở Hồng Kông cũng xem là tiền lương rất cao. Từ đó cũng nhìn ra Tiếu Phi Thành rất coi trọng Diệp Phàm.

Lúc này, mọi người lại nhìn Diệp Phàm, mười mấy ánh mắt đều ngưng tụ trên mặt Diệp Phàm, xem hắn trả lời như thế nào.

Lô Trần Thiên mỉm cười không nói.

-Ha ha ha, không ngờ chủ tịch Tiếu lại coi trọng tôi như vậy, tôi thật sự không nghĩ tới, cũng không ngờ tôi còn đáng giá như vậy. Thật ra đầu tiên do tôi gặp được hai vị lãnh đạo tốt, thứ hai là hơi may mắn mà thôi, chuyện này chỉ cần có may mắn thì tất cả mọi người ở đây đều có thể làm được. Cám ơn ý tốt của chủ tịch Tiếu, tuy nhiên, Ngư Dương dù nghèo, nhưng tôi thích nơi này.

Diệp Phàm bình tĩnh cười cười, không vì 50 vạn mà thay đổi.

Tiếu Ngạo Sương hơi có vẻ thất vọng, Lô Trần Thiên cười ha ha nói:

-Tốt! Đây mới là một cán bộ của đảng, có thể chịu đựng được hấp dẫn của đồng tiền, nói thật, Tập đoàn Phi Vân đãi ngộ cao như vậy, ngay cả tôi cũng có chút động tâm, ha ha ha, đáng tiếc, người ta không xem trọng tôi, ài, được rồi, tôi vẫn nên làm công việc của mình vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Lô Trần Thiên còn ngẫu hứng nói đùa, làm cho không khí rất vui vẻ.

- Chủ tịch thành phố Lô, ngài là đại Chủ tịch thành phố, Tập đoàn Phi Vân chúng tôi chỉ là miếu rách, không dám mời một đại thần như ngài.

Tiếu Ngạo Sương khẽ mỉm cười ý nhị.

Đoàn người bước chậm rãi trên Quỷ Anh Than.

Lúc này, tiếng xe ầm ầm truyền đến.

Không lâu sau!

-Kétttttttttttt.

Mấy tiếng thắng xe truyền đến, bảy tám người từ trong xe đi ra, sắc mặt của ai cũng nặng nề, người đi đầu lại càng nghiêm trọng.

-Lão Diệp, làm sao anh cũng tới đây?

Lô Trần Thiên cảm thấy kinh ngạc hỏi, trong lòng cũng sôi trào, thầm nghĩ:

"Diệp Đạo Minh là phó bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố, y chạy tới đây làm gì? Khẳng định không có chuyện gì tốt? Chẳng lẽ có ai ở sau lưng tố cáo Diệp Phàm hay sao?"

- Chủ tịch thành phố Lô, ngài khỏe chứ, tôi tới tìm đồng chí Diệp Phàm, hắn ở chỗ nào?

Diệp Đạo Minh chào hỏi xong quay đầu hỏi.

-Là tôi, xin hỏi ngài là….?

Diệp Phàm rất lễ phép hỏi.

-Đồng chí Diệp Phàm, tôi là phó bí thư Diệp Đạo Minh của Ủy ban Kỷ luật thành phố, nghe nói Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh đang phát triển mạnh khu công nghiệp Quỷ Anh Than, nhà máy giấy và nhà máy tơ Ngư Dương đều chuẩn bị xây ở đây, đây chính là đại công trình liên quan đến bảy tám ngàn vạn. Tuy nhiên bây giờ tình huống có biến, nền đất của Quỷ Anh Than trong quá trình san bằng nghe nói xảy ra vấn đề lớn, có lẽ phải san lại toàn bộ, nếu không, hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi.

Diệp Đạo Minh nghiêm túc nói.

-Anh nói vậy là sao, tôi không rõ?

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, chuyện lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, xem ra sau khi mình đi, Hoàng Hải Bình đã làm hỏng chuyện san bằng nền đất Quỷ Anh Than.

-Theo Ủy ban Kỷ luật thành phố điều tra, hạng mục san bằng nền đất Quỷ Anh Than kể từ khi Hoàng Hải Bình tiếp nhận đã chọn lựa áp dụng hàng nhái kém chất lượng, yêu cầu phía dưới khu vực vốn phải có đá lớn được xe lu nghiền lên mới thực sự vững chắc.

Tuy nhiên lúc ấy Hoàng Hải Bình đem công trình này nhận thầu cho công ty Võ Thần của huyện Ngư Dương, bởi vì giám thị bất lực, khiến công trình san bằng nền đất Quỷ Anh Than trên thực tế là một công trình bã đậu.

2 mét dưới nền đất cũng không dùng đá lớn bổ sung như thiết kế, toàn bộ đều dùng đất mềm trát tạm, một phần dưới đất quanh năm ngâm mình trong nước, nếu như quanh năm bị nước ngầm ăn mòn sau này rất dễ dàng tạo thành bề mặt sụp đổ, nền đất không vững.

Nhà xưởng xây phía trên rất có thể bị sập, gây nguy hại nghiêm trọng đến tính mạng của cán bộ công chức.

Hơn nữa máy móc trong nhà máy nhiều, phân lượng nặng, công trình bã đậu như vậy căn bản không cách nào chịu tải được.

Chuyện này không còn kịp nữa rồi, nếu Ủy ban Kỷ luật thành phố không tiết lộ tình hình vụ án, chờ nhà xưởng xây xong thì không kịp, cho nên hôm nay tôi đại biểu Ủy ban Kỷ luật thành phố, không thể làm gì khác hơn là trực tiếp báo cáo cho các vị.

Tôi đến thật đúng lúc, Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đều ở đây, tôi hi vọng các vị lập tức đưa ra một biện pháp cải cách an toàn cụ thể, bảo đảm công trình Quỷ Anh Than thuận lợi tiến hành an toàn, ài, nghe nói giai đoạn đầu các vị đã quăng vào gần 300 vạn.

Diệp Đạo Minh nói đến đây cũng đau lòng không thôi.

-Bí thư Diệp, tình huống anh nói là thật chứ?

Cổ Bảo Toàn lập tức sầm mặt xuống, đôi môi run rẩy vì kích động.

-Vô cùng chính xác, không tin, anh có thể gọi Chủ nhiệm Diệp điều mấy chiếc máy xúc đào một cái hố xuống sẽ biết. Ài…

Diệp Đạo Minh thở dài, đi tới thấp giọng báo cáo cho Phó Chủ tịch thành phố Lô.

-Chủ nhiệm Diệp, nếu như tình huống là thật, tôi nghĩ Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông chúng tôi phải suy nghĩ một lần nữa vấn đề hùn vốn với các anh. Nếu các anh muốn hiệp nghị chính thức ký hợp đồng cũng được, chỉ cần trong thời gian 20 ngày Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh có thể xử lý tốt khu vực Quỷ Anh Than theo như yêu cầu của chúng tôi, tập đoàn chúng tôi cũng có thể suy nghĩ ký kết hợp đồng chính thức.

Tiếu Ngạo Sương vốn không muốn đầu tư ở Khu kinh tế Lâm Tuyền, hiện tại bắt thóp được Diệp Phàm, lúc này lập tức nghiêm mặt đòi hỏi.

-Trong 20 ngày, Tổng giám đốc Tiếu, thời gian như vậy cũng quá gấp gáp? Nếu muốn san bằng lại cũng là phiền phức rất lớn, còn phiền toái hơn san bằng lúc ban đầu. Cô cũng phải cho chúng tôi một thời gian nhất định để xử lý.

Sắc mặt Diệp Phàm lại càng khó coi, nếu không phải đang có nhiều lãnh đạo ở đây, lúc này hắn đã bùng phát rồi.

-Đây là điều kiện duy nhất, không thể nào sửa đổi. Thời gian là vàng bạc, kéo dài một ngày tổn thất ai chịu, hơn nữa, cho các anh 20 ngày đã là hạn độ lớn nhất của chúng tôi rồi, tập đoàn vì thế cũng bị tổn thất rất lớn, bởi vì tổ tiên của chủ tịch Tiếu ở Ngư Dương, khoản tổn thất này coi như không tính, phía bên Hồng Kông chúng tôi cũng không so đo những chuyện này.

Tiếu Ngạo Sương lại tỏ ra khí thế, dáng vẻ như gây sự, giống như ban cho Ngư Dương ân huệ lớn lao.

-Tổng giám đốc Tiếu, cô cũng không thể một ngày thay đổi đôi ba lần như vậy được, không hợp tác cũng được, cùng lắm thì hai bên tan rã. Tôi không tin không được tìm bên hợp tác, hừ!

Diệp Phàm nổi giận ép tới, hắn nắm cửa hàng mặt tiền ở cao ốc Thiên Mã trong tay lẽ nào lại sợ hãi Tiếu Ngạo Sương.

-Chủ nhiệm Diệp, cư xử dù sao cũng phải coi trọng thành tín có phải không? Chuyện lần này là Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh xảy ra sơ suất, Tập đoàn Phi Vân chúng tôi không có trách nhiệm, cũng không thể để chúng tôi thừa nhận trách nhiệm, bởi vì kết quả là do các anh tạo ra, nếu là thiên tai tự nhiên không thể đối kháng chúng tôi còn có thể thông cảm, nhưng chuyện lần này không phải do con người tạo ra hay sao.

Tiếu Ngạo Sương thiếu chút nữa tức nghẹn, nhìn chằm chằm đồng chí Diệp Phàm.

-Nguyên nhân đúng là do con người, nhưng cũng phải phân được nặng nhẹ, hơn nữa lúc ấy trách nhiệm công trình cũng không phải tôi chịu trách nhiệm. Hiện tại phương diện này do tôi trực tiếp chịu trách nhiệm rồi, cô cũng không thể để tôi lau đít cho người khác! Hơn nữa chuyện này còn chưa quyết định, vẫn chỉ trong điều tra, bất luận như thế nào, thời gian 20 ngày là quá ngắn, cần kéo dài một chút, cho chúng tôi 25 ngày, nếu không mời Tổng giám đốc Tiếu một lần nữa suy nghĩ chuyện có hợp tác với Khu kinh tế Lâm Tuyền hay không.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Sau đó hắn lại quay đầu nói với Đoàn Hải ở bên cạnh:

-Khách tới từ Bố Thăng đi chỗ nào rồi, liên hệ với bọn họ trước với rồi hãy nói, giải thích với bọn họ chuyện điều tra hôm qua chỉ là hiểu lầm.

Diệp Phàm cố ý nói lời này đương nhiên là cho Tiếu Ngạo Sương nghe, làm sao cô ta không hiểu.

Sắc mặt Tiếu Ngạo Sương nhất thời phát xanh, đôi môi kích động mấp máy, tuy nhiên vẫn được cô ta kiềm chế, có thể cũng thật sự nóng nảy, nói:

-Được! Thì 25 ngày, không thể vượt quá một ngày.

-Tốt lắm, tôi đảm bảo với cô trong vòng 25 ngày sẽ sửa lại nền đất Quỷ Anh Than, hơn nữa còn bảo đảm chất lượng. Đương nhiên, có thể hoàn thành trước thời hạn thì tốt hơn, đối với hai bên chúng ta đều có lợi. Công ty cô muốn kiếm tiền, chúng tôi cũng có mục tiêu tương tự.

Tuy nhiên, tập đoàn cô phải dự chi bỏ ra 500 vạn tài chính khởi động mới được, san bằng nền đất nhà xưởng các cô cũng có phần, hơn nữa còn chiếm phần lớn.

Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi chỉ bỏ đất ra, đầu tư trước 300 vạn, chúng tôi tự nhận xui xẻo, tiền san bằng sau này công ty nên gánh chịu theo như phân chia cổ phần.

Hơn nữa, theo lý mà nói Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi cũng không có trách nhiệm san bằng nền đất trước có phải không? Ban đầu chỉ là quà tặng ngoài định mức mà thôi.

Diệp Phàm bình tĩnh gật đầu, lại đưa ra yêu cầu. Hơn nữa hắn nói chuyện rất chặt chẽ, không sơ hở chút nào.