Quan Thuật

Chương 556: Công an đấu với Ủy ban kiểm tra

Bất kể là loại tương trợ tương đối âm độc, tuy nhiên Tiếu Tuấn Thần là người hiểu nhất tầm quan trọng của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông đối với Tiếu gia Ngư Dương của mình, đây là chống đỡ quan trọng của kinh tế Tiếu gia, một cột trụ không thể thiếu, là bổ sung có lực đối với thế lực Tiếu gia Ngư Dương.

-Không phải là đả kích rất lớn, nói thật với Tuấn Thần, đây chính là đả kích tai họa. Chúng ta bước đầu tính toán qua, tiêu thụ của cao ốc Thiên Mã chiếm khoảng ba thành tổng lượng tiêu thụ của tập đoàn chúng ta.

Nếu như một nửa mặt bằng tầng thứ ba lại bị Bố Thăng chiếm đi, vậy Phi Vân chúng ta hoàn toàn thối lui khỏi khu vực Thiên Mã.

Tổn thất lợi nhuận thuần trong một năm không dưới 6000 vạn, quan trọng nhất là viễn cảnh kế hoạch thị trường chịu chế ước rất lớn.

Cho nên cho dù Bố Thăng nện vào nhà máy tơ Ngư Dương 2000 vạn, cũng vững vàng chiếm được một khoản lớn, kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là đả kích trí mạng đối với Tập đoàn Phi Vân.

Tiếu Phi Thành hơi có vẻ kích động.

- Ý tứ của anh họ là?

Tiếu Tuấn Thần nhỏ giọng hỏi.

-Bất luận cậu dùng cách gì, tìm hiểu rõ tình huống trước, tôi lập tức gọi Ngạo Sương đang đàm phán ở thành phố Phúc Xuân chạy tới Ngư Dương. Nếu như tra rõ quyền thuê mướn cao ốc mặt bằng tầng thứ ba của Thiên Mã đích xác bị Diệp Phàm chuyển đi, thì không tiếc tất cả thủ đoạn, không tiếc bất cứ giá nào đoạt lại quyền thuê mướn mặt bằng nửa tầng trong tay Diệp Phàm.

Giọng nói của Tiếu Phi Thành có vẻ lạnh lùng, nồng nặc mùi thuốc súng.

-Ừ! Hiện tại cũng đúng lúc, người của tập đoàn Bố Thăng bị Chu Trường Hà đột nhiên lộ ra đại chiêu bài Ủy ban kiểm tra hù dọa bỏ chạy. Đây chính là thời cơ để các anh hạ thủ, Diệp Phàm có chịu đem nửa tầng mặt bằng chuyển nhượng cho các anh hay không cũng là chuyện khó.

Dù sao chuyện lần trước các anh rút vốn đã khiến hắn mất hết thể diện, trong hội nghị thường ủy huyện bị đám người Phí Mặc, Chu Trường Hà túm chặt đuôi không tha, mà Vệ Sơ Tinh và Cổ Bảo Toàn cũng phê bình kín đáo đối với năng lực công tác của Diệp Phàm, em nghĩ trong lòng hắn khẳng định hận các anh muốn chết.

Về phương diện tiêu khí này em sẽ ra mặt làm một số công tác. Tuy nhiên, Diệp Phàm chuyển nửa mặt bằng tầng thứ ba của Thiên Mã sang tập đoàn Kim Thế Giới mục đích là vì để cho Bố Thăng bơm tiền vào nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương.

Chuyện lần này nếu như em đi nói, đoán chừng Diệp Phàm còn không nể mặt, hơn nữa lần này các anh muốn cướp nửa tầng mặt bằng, thì phải tiếp nhận điều kiện của Diệp Phàm, em chỉ sợ đến lúc đó hắn đề xuất một số điều kiện hà khắc làm các anh khó có thể tiếp nhận thì phiền toái.

Trong lòng Tiếu Tuấn Thần cũng không thoải mái gì, bởi vì con người Diệp Phàm khi quật khởi sẽ giống như đầu trâu, mấy con chiến mã cũng khó mà kéo lại được, đừng bảo y là Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy, đoán chừng có khi Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn từ trong đáy lòng đều có chút sợ hãi hắn.

Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh nghe nói cũng bị hắn vuốt mặt mấy lần. Người này có chút năng lượng, tâm lý của Cổ Bảo Toàn nhất định là vừa muốn chèn ép người này nhưng lại không muốn ép hắn quá mức.

Phí Mặc và Chu Trường Hà muốn ám hại hắn ngược lại bị hắn mượn hội nghị thường ủy ra tay bắt giữ Hoàng Hải Bình, chứng tỏ người này cũng có thủ đoạn và năng lượng nhất định, chứ không non nớt như bề ngoài của hắn.

Hơn nữa, từ chuyện qua tay mặt bằng cao ốc Thiên Mã ép tập đoàn Bố Thăng bơm tiền vào Ngư Dương mà nhìn, tiểu tử này rất có tâm kế, thậm chí có thể nói là cả gan làm loạn cũng không quá đáng, giống như chuyện xê dịch 2000 vạn.

Tiếu Tuấn Thần cứ suy nghĩ, nếu như đổi lại là mình đoán chừng cũng không quyết đoán và gan dạ sáng suốt lớn như vậy.

Người như vậy tuy nói chỉ là một con nghé con mới đẻ, nhưng thường là loại người khó chơi nhất.

Hơn nữa tiểu tử này hình như cũng rất thần bí, sau lưng cũng không có chỗ dựa nào, nhưng thỉnh thoảng lại toát ra mấy vị Ủy viên thường vụ Thị ủy reo hò trợ uy.

Chuyện này làm Tiếu Tuấn Thần cứ lắc đầu, cho rằng tiểu tử này rất khó gọt giũa, có gọt giũa cũng không gọt giũa nổi.

Trong lòng Tiếu Tuấn Thần vô hình đã hình thành một sự kiêng kỵ không giải thích được đối với Diệp Phàm, điểm này ngay cả chính bản thân y cũng không ý thức được, chỉ là một loại kiêng kỵ bản năng.

-Ài…Chuyện rút vốn lần trước đích xác là Tập đoàn Phi Vân chúng ta làm hơi quá đáng. Lúc ấy chúng ta đề xuất điều kiện yêu cầu bọn họ khuếch trương nhà máy, điều kiện kia đúng là quá hà khắc, căn bản là điều kiện không có thể hoàn thành được.

Thật ra cũng là vì chúng ta rút vốn làm ngụy trang, tìm cớ thôi. Tuấn Thần, nội bộ trong tập đoàn cũng rất phức tạp, thật ra lúc đầu anh cũng không tán thành rút vốn.

Tuy nhiên có một số việc xuất phát từ ích lợi công ty, từ đại cục của công ty, chủ tịch này cũng vô lực quyết định, công ty có chương trình của công ty, lần này lại phải liếm mặt trở về van xin hắn, thật không còn thể diện nào nữa.

Tuy nhiên vì tập đoàn, vì Tiếu gia chúng ta, cậu nhất định phải thuyết phục Diệp Phàm, tôi nói rồi, bất luận dùng thủ đoạn gì, nhất định phải đoạt lại mặt bằng nửa tầng Thiên Mã.

Chuyện bơm tiền vào nhà máy tơ Ngư Dương phải thương lượng, nếu Diệp Phàm chỉ đề xuất một điều kiện dễ làm. Chúng ta coi như là đã tốn tiền nhóm lửa, hơn nữa chuyện này phải nắm chặt, phải giành được mặt bằng trước khi Bố Thăng phát giác.

May là vụ điều tra của Chu Trường Hà vô hình trung giúp chúng ta một tay, nếu không lúc này đoán chừng Bố Thăng đã nâng chén ăn mừng rồi.

Bọn họ làm chuyện này cũng tương đối giữ bí mật, trước đó chúng ta mặc dù có chút hoài nghi, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới đây chuyện này lại có thể bị Diệp Phàm điều khiển. Người này có một chút thần thông, tôi thấy sau này…

Tiếu Phi Thành lộ ra vẻ áy náy, chẳng qua trong nháy mắt lại bắt đầu trở nên lạnh lùng.

-Anh họ, không thể nói như vậy. Sòng bạc vô phụ tử, thương trường lại càng giống vậy. Thương nhân nặng lãi, quan trường nặng thế, thật ra đạo lý cũng không khác gì.

Xuất phát từ phương diện thương nhân, biết rõ bơm tiền vào nhà máy tơ Ngư Dương không có lợi nhuận anh rút vốn là chuyện bình thường, hơn nữa khoản tiền 300 vạn dự chi của các anh không phải cho không nhà máy tơ sao?

Nói ra coi như anh đã trọng tình trọng nghĩa. Về chuyện anh họ nhờ cậy, em nhất định sẽ làm được, anh cứ yên tâm. Em không tin dựa vào Tiếu gia Ngư Dương chúng ta còn bắt không được một Diệp Phàm.

Tiếu Tuấn Thần vô cùng tự tin.

Xe của Ủy ban kiểm tra huyện Ngư Dương cũng sắp tiến vào thành phố Phúc Xuân, từ rất xa đã trông thấy chiếc cầu nối liền thành phố Phúc Xuân và huyện Ngư Dương.

Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện Phí Phương Thành nhìn thấy chiếc cầu lớn này, rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, không nhịn được mở kiếng xe lấy ra một điếu thuốc châm lửa, thư giãn một chút.

Y thầm nghĩ:

-Chỉ cần đi vào cảnh nội thành phố Phúc Xuân, Ngư Dương muốn thả ra côn trùng thiêu thân gì đó cũng ngoài tầm tay với. Chu Trường Hà nói ở đầu cầu bên kia có bằng hữu Cục Công an thành phố Phúc Xuân đón chúng ta, có người hộ tống lại càng có lợi, thắng lợi trong tầm mắt

- Bí thư Phí, tôi luôn cảm giác phía sau có xe đi theo, chẳng qua cách quá xa nhìn không rõ lắm.

Lúc này tài xế lái xe phía trước hơi có vẻ lo lắng.

-Theo dõi, người nào?

Phí Phương Thành lẩm bẩm theo phản xạ vươn đầu nhìn ra phía sau, quan sát một lát hình như không phát hiện ra cái gì:

- Tiểu Lưu, lái nhanh một chút, qua cây cầu Lang Mã biên giới hai huyện sẽ không có chuyện gì nữa, đợi dừng bên đầu cầu Lang Mã của thành phố Phúc Xuân sẽ nghỉ ngơi một lát, tôi muốn xem xem người nào có lá gan theo dõi xe của Ủy ban kiểm tra chúng ta, to gan lớn mật, không muốn giữ mũ quan trên đầu nữa sao?

Phí Phương Thành nhất thời âm trầm, nhả vòng khói thuốc.

-Cục trưởng Lô, xe của Ủy ban kiểm tra sắp đến cây cầu Lang Mã, ranh giới với thành phố Phúc Xuân rồi, có muốn cản lại trên cầu trước hay không? Nếu như qua giới phận hai huyện chúng ta không tiện vượt giới cản người.

Triệu Thiết Hải hỏi, có vẻ nóng nảy.

-Lập tức xông lên chặn lại, Bí thư Cổ có giao đãi, bất luận như thế nào phải đem Chủ tịch huyện Diệp trở về Lâm Tuyền đi. Nếu như Chu Trường Hà muốn ngăn trở, cậu lộ ra tấm bảng của Bí thư Cổ.

Lô Vỹ lớn tiếng nói.

-Được!

Triệu Thiết Hải vừa nghe nhất thời có thêm sức mạnh, giẫm mạnh chân ga, giống như một mũi tên điên cuồng lao đi. Lái xe với tốc độ như vậy trên mặt đường nhỏ hẹp của Ngư Dương là tương đối nguy hiểm, chẳng qua Triệu Thiết Hải cũng bất chấp chuyện đó, Diệp Phàm là chỗ dựa của y.

-Cục trưởng Triệu, hình như chiếc xe của Ủy ban kiểm tra phía trước cũng tăng tốc rồi, chạy như bay, không phải phát hiện ra chúng ta chứ

Thủ hạ của Triệu Thiết Hải lo lắng nói.

Mới vừa y cũng không hiểu rồi tại sao Cục trưởng Triệu lái xe mang theo mấy người đuổi theo xe của Ủy ban kiểm tra, đây không phải là muốn chết sao?

Lúc mới đầu còn tưởng tới thành phố Phúc Xuân thi hành nhiệm vụ gì đó, sau đó nhìn tình thế, rốt cuộc cũng hiểu là đuổi theo xe của Ủy ban Kỷ luật huyện. Mấy người nhất thời kinh hãi hô lên một tiếng.

Chẳng qua Triệu Thiết Hải không phát biểu, mấy người bọn họ cũng không dám lên tiếng, tuy nhiên trái tim của ai cũng đập thình thình.

-Mẹ kiếp, muốn tranh tài đua xe với lão tử có phải không? Ha ha ha, vậy thì tới đi.

Triệu Thiết Hải đột nhiên giống như hít ma túy, tinh thần tỉnh táo, chân ga bị y dẫm hết cỡ. Chiếc xe phát ra tiếng nổ ầm ầm, giống như đang kịch liệt run sợ, có chút cảm giác muốn tan rã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mấy tên thủ hạ cùng xe đều khẩn trương nhìn chằm chằm phía trước, dựa vào cửa xe chuẩn bị tinh thần mở cửa xe nhảy xuống bất cứ lúc nào, bởi vì cảm giác chiếc xe này lúc nào cũng có thể bay xuống suối.

- Bí thư Phí, xe phía sau hình như đuổi lên.

Tài xế có chút lo lắng, vẫn nhìn kính chiếu hậu.

-Xông qua cầu đi, đến thành phố Phúc Xuân thì dừng xe, hừ.

Phí Phương Thành hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ:

-Chẳng lẽ thực sự có người dám vuốt râu hổ Ủy ban Kỷ luật huyện chúng ta hay sao?

Triệu Thiết Hải mặc dù ở chạy như bay, thế nhưng khoảng cách ban đầu quá xa, mắt thấy xe của Ủy ban kiểm tra phía trước xông qua cây cầu Lang Mã.

Khi đang lo lắng bất chợt vang lên tiếng thắng xe khẩn, phía trước chiếc xe của Ủy ban kiểm tra bất ngờ dừng lại, cửa xe mở ra, Phí Phương Thành từ bên trong chui ra.

Người này lạnh lùng nhìn chăm chú chiếc xe của Triệu Thiết Hải vọt lên.

"Mình thắc mắc là ai to gan như vậy, thì ra là xe của Triệu Thiết Hải phân cục Khu kinh tế Lâm Tuyền. Nghe nói người này có quan hệ tương đối tốt với Diệp Phàm, không phải là muốn giữa đường chặn xe cứu người chứ, có lẽ không phải, y làm gì có gan chó lớn như vậy, đây là xe của Ủy ban kiểm tra."

Phí Phương Thành thấy Triệu Thiết Hải xuống xe thầm hừ một tiếng.

Y nhìn chằm chằm Triệu Thiết Hải, nói:

- Phó cục trưởng Triệu, xe của anh cứ đi theo xe Ủy ban Kỷ luật huyện chúng tôi để làm gì? Chẳng lẽ tới hộ tống hay sao?