Quan Thuật

Chương 541: Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu

Đoàn trưởng Thiết gần đây bị trọng thương, nghe nói công lực đã thối lui đến đỉnh cấp tứ đoạn, phải lui về tổng bộ làm một số tạp vụ, hoặc là nói thối lui đến bộ đội bình thường hoặc địa phương đảm đương chức vụ sớm trước thời hạn, tổ Hạch tâm số 8 này khẳng định là Diệp phó soái lãnh đạo.

Hắn còn trẻ tuổi như vậy đã lãnh đạo tổ Hạch tâm số 8, sau này có lẽ còn thay thế vị trí bá chủ của thủ lĩnh Trấn ở tổng bộ, đó là chiếc ghế quyền thế ngút trời, nghe nói Chủ tịch nước đã có toan tính đề danh thủ lĩnh Trấn kiêm nhiệm chức vụ phó Chủ tịch Quân ủy.

Diệp Phàm lúc này ở trong mắt Trấn Đông Tà đã gần bằng thần linh, một vị thần tương lai chói mắt, lúc này tốn chút khí lực kết giao trước với người này, túm được đuôi rồng tuyệt đối vẫn có thể dính chút ánh sáng.

Trấn Đông Tà cố gắng trấn định, nói:

-Không có gì? Nếu quả thật là đội viên dự bị đến Hồng Kông làm phó Trạm trưởng cũng hợp tình hợp lý. Tuy nhiên, bất kể tình huống của Tề Thiên như thế nào? Tôi đều phục tùng quyết định của phó soái.

Trấn Đông Tà suy nghĩ như vậy, đã hơi có ý định dựa vào Diệp Phàm, cho nên giọng nói càng thêm cung kính.

Trấn Đông Tà đi rồi.

Diệp Phàm vươn vai mới phát hiện trời đã sáng, xem ra không có cách nào ngủ bù. Trang Hồng Ngọc cũng không ngủ, mặc bộ áo ngủ màu hồng phấn ở trong sảnh nhấn nút ti vi loạn xạ.

Mái tóc hơi bù xù, thỉnh thoảng thở ra một hơi làm mái tóc bay bay. Cổ áo ngủ cũng không cao lắm, một vùng da trắng như tuyết lộ ra ngoài, ngay cả cặp núi đôi cũng lộ ra một đoạn. Dáng vẻ Bạch Cốt Tinh của mỹ nhân có thể mê hoặc chúng sinh chết chìm, khiến trái tim Diệp Phàm không tránh khỏi nhảy lên thình thịch mấy cái.

Hắn thầm mắng một câu:

-Bạch cốt tinh!

Trang Hồng Ngọc thấy Diệp Phàm dùng ánh mắt hèn mọn lướt qua trên ngực mình, hừ lạnh nói:

-Nhìn nữa khoét mắt.

-Cô để lộ ra ngoài, tôi không nhìn làm sao được? Tôi là con người, chưa bao giờ che dấu mình háo sắc, đàn ông mà! Háo sắc cũng không gọi là háo sắc, gọi là phong lưu hiểu không?

Diệp Phàm cố ý giả bộ làm con sói háo sắc, ánh mắt dừng lại ở vùng da trắng nõn không dời đi chỗ khác.

-Anh đi chết ba! Hừ!

Trang Hồng Ngọc hừ mũi đưa tay sửa sang lại trước ngực, sau khi thả tay xuống thiếu chút nữa làm đồng chí Diệp Phàm rớt con mắt. Đồng chí Diệp Phàm vốn tưởng Trang Hồng Ngọc muốn sửa sang lại quần áo ngay ngắn không cho tên sói háo sắc nào đó nhìn thấy, ai ngờ Trang Hồng Ngọc chẳng những không che lấp lại, ngược lại mở rộng chiếc áo, kéo rộng sang hai bên.

Cổ áo mở ra hình như càng rộng, lúc này rãnh sâu mờ ảo hiện ra càng rõ ràng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy viên ô mai nhỏ mê người.

-Mẹ kiếp! Có ý gì? Cô ta muốn dụ dỗ mình?

Diệp Phàm kêu lên, nuốt nước miếng, khó khăn đưa ánh mắt dời đi.

-Ha ha ha… sao vậy, bổn cô nương mở rộng, đầu heo nào đó lại không dám nhìn à? Chủ nhiệm Diệp, chỗ đó của tôi có sâu không?

Trang Hồng Ngọc đột nhiên ngọt ngào, vô cùng nũng nịu, nhoẻn miệng cười hỏi, thật đúng là giọng điệu hại nước hại dân.

-Sâu, hình như sâu như rãnh biển.

Diệp Phàm thuận miệng trả lời, không nhịn được, bởi vì cái đó đúng là quá mê người, tất cả đàn ông đều không chịu được. Anh chàng này phải điên cuồng đọc Thanh Tâm quyết mới chống lại được cảm giác bị xuân sắc dụ dỗ.

-Hừ! Đi chết đi! Đồ đầu heo.

Cảm giác trước mắt tối sầm, Trang Hồng Ngọc lập tức biến sắc, lạnh như hàn băng, đưa gối đá về phía Chủ nhiệm Diệp.

-Ha ha ha, đầu tiên là quyến rũ, quyến rũ không được chủ nhiệm này thì đổi sang vứt tú cầu à, tôi nhận cầu tốt lắm, ai đến cũng không cự tuyệt.

Diệp Phàm tiện tay túm lấy trong tay, ghé sát mũi vào ngửi kêu lên:

-Thơm quá!

-Hừ!

Gương mặt Trang Hồng Ngọc đột nhiên đỏ bừng, hừ một tiếng, khi ánh mắt Diệp Phàm cố tình liếc qua, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, lắc đầu nói:

-Che mất rồi, không nhìn thấy rồi, đáng tiếc!

-Cho đầu heo nhìn cũng không cho anh xem, hừ!

Trang Hồng Ngọc cong môi lên, đắc ý nhìn Diệp Phàm chằm chằm, giống như một con gà mái động dục. Tuy nhiên, con gà mái này hình như lại giống một khối băng, kích thích nóng hực của Diệp Phàm thoáng chốc bị khối băng tắt ngúm.

-Không nhìn thì không nhìn, có gì đâu, không phải đều là thịt sao, cũng không phải kết hợp chất liệu khác, ha ha ha.

Anh chàng này rất có phong cách thân sĩ, còn nhún nhún vai, thật ra trong xương cốt tương đối tiếc nuối.

-Anh…. hạ lưu!

Trang Hồng Ngọc đỏ bừng mặt, trợn mắt, xem ra bị đồng chí Diệp Phàm mặt dày chọc cho rồi.

-Hạ lưu, cái gì gọi là hạ lưu? Có câu tục ngữ, đàn ông không xấu đàn bà không thương sao, đàn ông không hạ lưu thì còn gì để nói. Cho nên, để đàn bà vui vẻ, đàn ông có khi cũng nên hạ lưu, mục đích đương nhiên là để đàn bà thích thú! Cho nên, hạ lưu cũng là phân phẩm…

Một bài phát biểu hùng hồn của người nào đó về từ "Hạ lưu", khiến nghiên cứu sinh Trang Hồng Ngọc chỉ biết há mồm trợn mắt, ngơ ngẩn nhìn người đó sắp chết nghẹn, nhất thời không nói ra lời.

Bộ ngực Trang Hồng Ngọc kịch liệt phập phồng, giống như gợn sóng trên biển, vô cùng tức giận, dứt khoát quay đầu đi không để ý tới người nào đó. Cảnh tượng yên lặng một hồi lâu, Diệp Phàm cười nói:

-Hồng Ngọc, nơi này có năm vạn đồng, là tổn thất khách sạn Bảo Đức Lai bồi thường cho chúng ta.

Diệp Phàm cười nói.

-Năm vạn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trang Hồng Ngọc mở to mắt, trong nháy mắt khôi phục như cũ, đoán chừng là có chút hoảng sợ, năm vạn đối với cô ta mà nói thật sự không ít. Tuy nhiên cô ta cũng không đưa tay, lắc đầu, cười nói:

-Tất cả số tiền này đều là công lao của anh, nếu như không có anh, tôi đã sớm bị rắn độc cắn, nói ra anh còn là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên năm vạn này là của anh.

Tuy nhiên khi nói đến đây, Trang Hồng Ngọc lại liên tưởng đến cảnh tượng kiều diễm trong phòng vệ sinh, tuy nói mình lúc đó hơi hôn mê, không biết tình cảnh thật sự, nhưng suy nghĩ khẳng định là vô cùng tuyệt vời.

-Sao vậy? Số tiền này làm cô kinh sợ sao, năm vạn này là chi phí người ta bồi thường tổn thất tinh thần.

Diệp Phàm lại động tay, giật túi tiền về.

-Mỗi người một nửa thì thế nào? Nếu không tôi không cầm

Thái độ của Trang Hồng Ngọc rất kiên quyết, nhìn Diệp Phàm chằm chằm, không động lòng tham tiền.

-Tốt! Mỗi người một nửa thì một nửa. Chúng ta tuy nói không cùng sinh, nhưng cũng trải qua từng suýt chết, tính ra mình cũng lãi lớn rồi, được ôm mỹ nhân lại còn buôn bán kiếm lời, nếu đến thêm một lần nữa thì tốt!

Anh chàng này vừa đếm tiền vừa cằn nhằn, vẻ mặt rất hèn mọn.

-Anh còn nói?Anh…

Trang Hồng Ngọc nổi giận, trừng hai mắt, gương mặt nhất thời đỏ ửng.

-Cầm đi, đếm xem

-Không cần, anh không dám lấy thêm đâu.

Trang Hồng Ngọc cũng không đếm, trực tiếp chạy về phòng. Trong lòng cô ta cũng thầm giật mình không dứt, thầm nghĩ:

"Chủ nhiệm Diệp hình như có bản lĩnh rất lớn, ở Hồng Kông cũng có một nhóm bằng hữu làm việc cho hắn, người này càng ngày càng thần bí, còn nữa, lúc buổi tối bộ ngực của hắn thật là ấm áp, giống như một lò lửa lớn, kỳ quái, chẳng lẽ bộ ngực đàn ông đều nóng hổi như vậy sao? Có lẽ không phải, có phải hắn ôm mình làm mình động tình hay không."

Trang Hồng Ngọc tự mắng mình:

"Không có khí phách! Hơn hai vạn đồng tiền đã mua được cô. Trang Hồng Ngọc à Trang Hồng Ngọc, từ trước đến nay cô vẫn có lý tưởng làm người của mình, trước kia Phí gia giàu có như vậy, cô còn đứng vững, mấy vạn đồng này có xem là gì, nghèo hèn cũng không thay đổi chí hướng"

Trang Hồng Ngọc lại có thể đem danh ngôn của cổ nhân đổi thành phương châm sống của mình, cô gái này luôn coi trọng đạo nghĩa này, thật là đáng quý.

8 giờ 30 phút sáng.

Nhóm người Diệp Phàm đúng giờ đến tòa nhà trung tâm của Kim Thế Giới.

Cả tòa nhà được sơn màu vàng rực, dưới ánh mặt trời thật sự có chút cảm giác Phật quang chiếu rọi, bước vào đã cảm thấy phú quý ép người, tương đối kinh ngạc.

Tề Thiên cũng đang ngồi trong phòng khách rộng rãi của Thái Y Tuyết, liếc mắt với Diệp Phàm ý tứ là:

-Em đã nhìn cô ta rất chặt, hợp đồng chuyển nhượng hôm nay nhất định sẽ được ký.

Tuy nhiên, Diệp Phàm rất kinh ngạc, bất ngờ phát hiện còn có một vị khách không mời mà đến, đại thiếu gia Đinh Xuân Thu của khách sạn Bảo Đức Lai, thằng nhãi này đang uống trà, hai chân gác lên nhàn nhã ngồi trên ghế sa *** mềm mại, y vốn đang nheo mắt, vừa thấy Diệp Phàm và Trang Hồng Ngọc đi vào, trong mắt đột nhiên bạo phát ra tia lạnh lùng, chẳng qua y che dấu vô cùng tốt, trong nháy mắt đã thu lại, chỉ có đôi mắt ưng đặc thù của Diệp Phàm mới phát giác, nếu không khó có thể phát hiện.

-Kỳ quái, tại sao Đinh Xuân Thu cũng tới. Chẳng lẽ y có liên quan với Thái gia, xem ra hợp đồng chuyển nhượng hôm nay sẽ gặp một số phiền toái không nhỏ.

Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ nói.

-Diệp tiên sinh đến rất đúng lúc! Mời ngồi.

Thái Y Tuyết cố nặn ra nụ cười, rất là khách khí nói.

-Hừ! Diệp tiên sinh, 5 vạn của tôi cầm có phỏng tay không.

Đinh Xuân Thu nghiêng qua liếc mắt nhìn Diệp Phàm hừ nói, lời này có vẻ khó hiểu.

-Không phỏng tay, tiền Hồng Kông không tồi, cầm trong tay ấm áp lắm, trở về sẽ đổi thành nhân dân tệ cho dễ sử dụng, đổi thành tiền Nhật Bản thì được một xấp. Tuy nhiên, đây hình như là số tiền Bảo Đức Lai nên trả, chúng tôi cầm cũng yên tâm, tất cả thủ tục đầy đủ, ha ha…

Diệp Phàm bình thản trả lời, biết tâm lý người này không thoải mái, tối hôm qua tổn thất hơn hai trăm vạn, có thể thoải mái mới là lạ.

Hắn quay đầu cười nói với Thái Y Tuyết:

-Tổng giám đốc Thái, có thể bắt đầu được chưa?

-Có thể rồi, tuy nhiên lần này tập đoàn Kim Thế Giới chúng tôi ký hợp đồng với nhà máy thảm sợi huyện Ngư Dương các anh, đại diện bên tôi chính là vị Tổng giám đốc Đinh này, chuyện này toàn quyền do y chịu trách nhiệm ký hợp đồng với bên đại lục các anh.

Thái Y Tuyết thốt ra một câu thiếu chút nữa chấn kinh Diệp Phàm, mặt biến sắc mấy lần, cuối cùng cũng khôi phục lại, Trang Hồng Ngọc cũng không khác gì.

Tề Thiên lại càng ngây người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thái Y Tuyết, hỏi:

-Y Tuyết, không phải đã nói rồi sao, chuyện này do cô đại diện công ty ký hợp đồng, tại sao lại đổi người, Đinh công tử Tổng giám đốc của khách sạn Bảo Đức Lai, tại sao anh ta lại đại diện Kim Thế Giới ký hợp đồng với Ngư Dương bên đại lục?

-Ha ha ha, có nên do tôi làm đại diện hay không phụ thuộc vào định đoạt của các anh hay sao, có phải không Tổng giám đốc Thái?

Đinh Xuân Thu đắc ý liếc mắt nhìn ba người Diệp Phàm đang khiếp sợ.

- Chuyện này cũng bình thường. Bởi vì gia tộc Đinh thị của Đinh công tử chính là đại cổ đông thứ hai của tập đoàn Kim Thế Giới chúng tôi. Cho nên lần này do y đại diện tập đoàn công ty ký hợp đồng hoàn toàn hợp pháp. Đây là giấy chứng minh quyền cổ phần, các anh có thể nhìn xem.

Thái Y Tuyết khổ sở giải thích.