Tuy nhiên người cháu này nói thầm:
"Chủ nhiệm Diệp đang làm quan rất tốt, làm sao chịu đi xuất gia!"
- Phó Chủ tịch thành phố Lô, chỗ này đã có 500 vạn, cộng thêm tập đoàn Nam Cung quyên tặng 200 vạn, năm ngoái mỗi cục hành chính thành phố ở hội nghị thường vụ huyện cũng đã quyên tặng 200 vạn, nguyên thị ủy Bí thư Dương cũng tặng 100 vạn,, hải quan Thủy Châu quyên tặng 100 vạn, Cục trưởng Cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng cũng cho 200 vạn, tổng cộng lại đã có 1300 vạn rồi, ha ha!
Diệp Phàm cười nói.
- Phải không! Bí thư Cổ, tình hình có đúng vậy không?
Lô Trần Thiên cười hỏi Cổ Bảo Toàn.
- Đúng vậy, trên hội nghị thường vụ còn lưu hồ sơ, lúc ấy nguyên Bí thư Thị Ủy Dương Quốc Đống còn ở đó.
Cổ Bảo Toàn cẩn thận nói.
- Hảo hảo! Không tệ!
Lô Trần Thiên khen, liếc nhìn Diệp Phàm:
- Vậy vẫn còn thiếu 700 vạn.
- Không vội, lập tức tới ngay rồi.
- Diệp Phàm bình tĩnh lắc đầu, bộ dạng đã định liệu trước.
- Chủ nhiệm Diệp không phải là có ảo thuật chứ, ha ha ha.
Một vị Cục trưởng trêu chọc.
- Như vậy thì tôi trở thành Tôn Ngộ Không rồi, không thể nào, các lãnh đạo, các vị khách, các ngươi nhìn, tới.
iệp Phàm chỉ vào phía trước nói.
Mọi người nhìn theo ngón tay của Diệp Phàm thì thấy một dãy xe con chạy ra, tất cả đều là xe hạng sang, thậm chí có cả BMW.
- Đoàn Hải! Mau đốt pháo nghênh đón khách quý Thủy Châu đường xa đến đây.
Diệp Phàm rống to một tiếng, tiếng pháo nổi lên ầm ầm.
- Tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu quyên tặng 200 vạn!
- Tập đoàn Hoành Sương Thủy Châu quyên tặng 200 vạn!
- Nhà máy giấy Long Hưng Thủy Châu quyên tặng 100 vạn.
- Tập đoàn điện lực thành phố Mặc Hương quyên tặng 400 vạn.
- Lâm trường Cảnh Dương quyên tặng 200 vạn.
- Quán lẩu lão Vương Thủy Châu quyên tặng 50 vạn.
- Đại học Hải Giang quyên tặng 100 vạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cuối cùng hợp lại thì con số gần với 2850 vạn, tất cả đều là tiền thật, từng tấm chi phiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời làm người ta nhìn vào chằm chằm.
Hiện trường không riêng quần chúng mà toàn thể quan viên Ngư Dương đều sửng sốt, bay cả các đầu lĩnh của các cục trên thành phố, Lô Trần Thiên ngược lại cười sảng khoái.
Nói:
- Tốt! Tốt! Tốt! Rất giỏi! Bí thư Cổ, anh nhặt được bảo khố a, sớm biết Chủ nhiệm Diệp lợi hại như vậy tôi đã đề cử đến Cục Chiêu thương nhậm chức cục trưởng rồi, ha ha ha.
Lô Trần Thiên cười xong nhìn một vòng rồi nghiêm túc nói:
- Nhân chuyện vui hôm nay tôi nghĩ các vị công bộc cũng nên học tập đồng chí Diệp Phàmp, không so đo được mất, không so đo vinh nhục, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.
Tôi nghĩ đồng chí Diệp Phàm vì những số tiền quyên tặng này đã hao tổn không ít tâm sức, ngay như chữ của Cố lão mấy ai có thể xin được.
Lô Trần Thiên tôi cũng xấu hổ nói một câu, cho dù là tôi cũng không dám gõ cửa Cố đại sư để xin chữ. Đồng chí Tiểu Diệp là quan to cấp tỉnh sao? không phải! Hắn dụng tâm khổ cực! Toàn thể các đồng chí Khu kinh tế Lâm Tuyền khổ cực......
Cuối cùng, tôi cũng góp phần náo nhiệt, báo lên thành phố trợ cấp cho các đồng chí 300 vạn, ngàn vạn đừng nói Lô Trần Thiên tôi keo kiệt, thành phố có chỗ khó xử của thành phố.
Nghi thức thành lập long trọng kết thúc, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh lẫn một đám thường vụ đều hài lòng mà về, Phí Mặc và Chu Trường Hà cũng chỉ có thể thở dài than thầm năng lượng tiểu tử này.
Buổi tối!
Trong lễ chúc mừng, vị anh hùng Diệp Phàm, đại anho thủ quốc thuật thất đoạn bị đám người cầm đầu của sáu trấn hai xã và mấy phú ông cố ý lưu lại ở Quỷ Anh Than xây nhà máy vây công.
Sau khi liên hoan thì đến Lam Nguyệt Lượng anh múa. Cuối cùng đồng chí Diệp Phàm vinh quang ngã xuống, kết quả là phân cục Cục trưởng bất lương Triệu Thiết Hải lại tổ chức cho mấy chị em trng Ban Dân số và kế hoạch hóa gia đình Lâm Tuyền diễn lại kịch xưa, mang anh hùng hóa duyên đi vào Tử Vân tửu lâu.
Phạm Xuân Hương gấp đến độ rướm nước mắt nhưng lại không dám đến gần, cuối cùng lấy lý do nấu một bát anhnh giải rượu bảo Lý Xuân Thủy đút cho Diệp Phàm.
Chừng nửa đêm.
Diệp Phàm mơ mơ màng màng tỉnh lại, đến phòng vệ sinh tắm nước lạnh, cảm giác tốt lên rất nhiều.
Hắn thấy điện thoại di động hết pin, sau khi đổi pin thì chuông vang lên.
Kỳ quái là không nghe thấy tiếng người bên kia, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển.
- Quái, không phải là lại có người nào muốn tìm mình báo tin cơ mật chứ.
Diệp Phàm nghĩ đến đây thì tỉnh táo lại một phần, nếu quả là vậy thì không thể gấp, phải kiên nhẫn chờ cho đối phương hạ quyết định mới có thể nói chuyện.
Sau hai phút, đối phương vẫn không nói chuyện, nhưng không treo máy, Diệp Phàm cũng kiên nhẫn chờ, càng cảm thấy đối phương hẳn là có chuyện cơ mật trọng đại muốn nói, lại càng cảm thấy tò mò
Sau bốn phút thì nghe giọng:
- Em là Nghê Muội! Em muốn gặp ở căn phòng màu hồng chỗ cũ.
Phương Nghê Muội nói hổn hển.
- Nghê Muội!
Diệp Phàm vừa hô một câu, đối phương đã cúp điện thoại.
- Nghê Muội! Em chắc oán hận anh, anh xin lỗi em. Em giờ đã đính hôn với Tạ Đoan rồi, thật khó.
Hắn thay đồ đen lẻn đi, không theo lối chính mà nhảy từ ống nước cửa sổ xuống.
Không lâu thì đến nhà bà con của Phương Nghê Muội, cửa sau còn khép, Diệp Phàm quan sát một chút động tĩnh chung quanh không nghe thấy tiếng thở, đoán là Phương Nghê Muội đã bảo người bà con của cô đi ra ngoài.
Hắn khẽ đẩy cửa rồi xông lên lầu, trên lầu cửa cũng không đóng, ánh đèn màu hồng chiếu rọi ấm áp.
Diệp Phàm đứng thật lâu ở ngoài cửa không dám bước chân qua, ngơ ngác.
- Tới thì vào đi! Ai.
Bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc của Phương Nghê Muội, trong đó có một tia bất lực lẫn oán hận, Diệp Phàm đương nhiên cũng nghe ra.
Diệp Phàm buồn bã nhấc chân đi vào.
Không khí trong phòng ấm áp, Phương Nghê Muội tóc búi anho, mặc váy cô dâu màu đỏ, đi chân trần trên sàn, gương mặt đánh phấn hồng nhẹ, bộ ngực anho vút phập phồng.
Nhất thời!
Diệp Phàm đứng ngây ra như tượng, hoàn toàn kinh ngạc, trong lòng vừa đau đớn vừa mơ hồ có cảm giác mất mát.
Trước kia, hắn thật sự cũng chưa nghĩ đến việc nghiêm túc với Phương Nghê Muội, chỉ là cảm thấy thích thân thể của cô, nhưng sau đêm nay hắn biết sẽ mất cô nên nỗi đau đặc biệt rõ ràng.
- Em có đẹp không!
Nghê Muội dịu dàng hỏi.
- Tiên nữ trên trời không bằng em!
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Anh có đồng ý cưới em không?
Phương Nghê Muội tiếp tục hỏi, câu hỏi hết sức quái dị bởi vì rõ ràng cô đã đính hôn với Tạ Đoan, chẳng qua Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi nói:
- Đồng ý!
- Ừ! Vậy thì tốt. Tối nay coi như em là tân nương của em, cả đêm nay nhé. Yêu em đi, hảo hảo yêu em.
Phương Nghê Muội thì thầm, nước mắt trong suốt nhỏ ra.
- Nghê Muội, anh, anh thật xin lỗi em.
Em từ hôn đi, anh cưới em!
Diệp Phàm nói.
- Đừng nói ngốc nghếch thế!
Phương Nghê Muội đột nhiên lao đến ngã vào trong ngực Diệp Phàm, nhỏ giọng nghẹn ngào khóc.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, làm sao em lại đính hôn với Tạ Đoan?
Diệp Phàm ngây ngốc hỏi.
- Vào lúc tết âm lịch, anh bảo em tìm một nhà khá giả nào đó gả vào. Anh! Em biết anh cầu tiến, Nghê Muội sẽ không quấn anh.
Em chỉ muốn làm nhân tình của anh mấy năm, không phải là tình nhân, mà là nhân tình. Cho đến sau khi anh kết hôn sẽ đi tìm người khác, tuy nhiên sau khi em trai của em xuất ngũ từ Tây Tạng trở về, là một tiểu đội trưởng bị thương nên chuyển nghề trước thời hạn.
Chủ nhiệm lâm trường Trịnh bảo nó đi Cảnh Dương, có thể thu xếp vị trí tốt nhưng em trai của em không đi, nó muốn làm công an.
Chủ nhiệm lâm trường Trịnh gần đây cũng rất bận rộn, nghe nói có người đang tranh đoạt vị trí Chủ nhiệm lâm trường nên chúng em cũng không dám đi làm phiền y.
Lúc ấy em cứ luôn gọi điện thoại cho anh nhưng một mực tắt máy, em tuyệt vọng biết anh đang trốn em. Em nói rồi, em sẽ không dây dưa với anh sao anh còn trốn em! Anh! Em sẽ không làm phiền anh.
Phương Nghê Muội thương tâm.
- Thật xin lỗi em, anh có việc gấp quên cầm điện thoại đã đi rồi, cho nên, ai.
Diệp Phàm đau nhói, thầm nghĩ:
- Đều là bọn Nhật Bản làm hại a! Nhiệm vụ kia lại không thể nói cho em. Tuy nhiên lúc ấy mình cũng không có lòng cưới Nghê Muội, ai.
- Sau đó chắc là Tạ Đoan nói sẽ giúp em trai em?
Diệp Phàm hỏi, đoán chừng là như vậy.
- Ừ! Tạ gia nói trước tiên có thể thu xếp em trai của em làm ở Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền nửa năm sau đó sẽ chuyển sang bên công an, hơn nữa có thể thu xếp vị trí sở trưởng. Mẹ em cứ ép mãi, em gọi điện thoại cho anh không được, cũng không lay chuyển được bà, cuối cùng nhắm mắt đưa chân, cũng tốt, cũng tốt.
Phương Nghê Muội nhẹ giọng thở dài, đột nhiên nói:
- Hảo hảo yêu em đi anh!
Thật lâu!
Thấy Diệp Phàm chần chờ không có động tĩnh, Phương Nghê Muội đột nhiên lại nức nở lên, ai oán:
- Anh, em biết anh chê thân thể em bẩn có phải không?
- Không phải! Em là người sạch sẽ nhất thế gian, anh bẩn!
Diệp Phàm lẩm bẩm, đưa tay ôm lấy vai Phương Nghê Muội an ủi.
- Anh! Thân thể em là để dành lại cho anh, cho tới giờ vẫn chưa cho Tạ Đoan chạm vào, ngay cả cầm tay.
Em muốn chờ anh trở về để yêu em một lần nữa.
Tạ Đoan cũng có mấy lần nổi giận, nói là đã đính hôn rồi sao còn không cho chạm vào người, em nói dối nói là chờ hai tháng sau.
Tuy nhiên Tạ Đoan đã đợi không kịp, kỳ hạn là cuối tháng này, may là anh trở lại, tối nay em sẽ là cô dâu của anh rồi, em rất hạnh phúc, hi vọng anh có thể yêu em một lần nữa, hảo hảo yêu em cả đêm nay, sau này em đã là người khác, không dùng thân thể bẩn thỉu để hầu hạ anh.
Phương Nghê Muội nói như trong mơ, trên mặt hết sức đau đớn.
- Em, anh cưới em, ngày mai em từ hôn đi, mẹ kiếp! Tạ gia không cần quản đến.
Diệp Phàm ngoan độc.