Năm phần trăm, chuyện này rất khó. Năm ngoái chỉ có 0 phần trăm, trong hai năm phải đạt tới năm phần trăm, Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, chỉ tiêu này định ra cũng quá cao.
Tôi nghĩ chuyện này có lẽ khó có thể thực hiện được, vẫn xin hai vị lãnh đạo mời cao minh khác.
Diệp Phàm lấy lui làm tiến, tiến thêm một bước về mục tiêu đã định của mình.
Diệp Phàm biết mình có kêu gào cũng vô dụng, Cổ Bảo Toàn tuyệt đối sẽ không hạ tiêu chuẩn xuống, bởi vì chỉ tiêu thành phố giao cho ông ta, trong vòng hai năm phải làm GDP của Ngư Dương tăng trưởng hơn bốn phần trăm.
Cổ Bảo Toàn định cho mình là hơn năm phần trăm, đó là bởi vì tổng lượng kinh tế của sáu thị trấn, hai xã chiếm sáu phần toàn bộ huyện, nếu như không thể đi lên đoán chừng Ngư Dương cũng xong đời rồi.
Chuyện này nói ra cũng không có gì đáng trách, chẳng qua mặc dù kêu khổ vô dụng, nhưng vẫn phải kêu gào, có thể mò thêm chút lợi ích đương nhiên vẫn phải mò.
Mục tiêu trước hết của Diệp Phàm vẫn là thực hiện "Bản đồ đại quy hoạch Lâm Tuyền" do chính mình khởi xướng trong vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền.
Chuyện này mới là huyết mạch để kinh tế bay lên, huyết mạch không thông suốt thì nói gì đến kinh tế. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng biết hiện tại đề xuất chuyện này có hơi vội một chút, có thể đợi sau khi mình ngồi vững lên chiếc ghế chủ nhiệm thì tiến hành ngầm.
-Đồng chí Diệp Phàm, làm công tác không thể chọn nhẹ sợ nặng, chọn ba nhặt bốn. Trách nhiệm này tuy nói rất nặng, nhưng cũng là kỳ ngộ khó có được. Anh còn trẻ, sau này đường phải đi còn rất dài, người trẻ tuổi thì phải có khí phách mạnh mẽ của người trẻ tuổi!
Vệ Sơ Tinh cùng Cổ Bảo Toàn phối hợp thật ăn ý.
-Được! Tôi không nói nữa, nếu Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đã tín nhiệm tôi như vậy, tôi không tiếp nhận cũng không được!
Yên tâm, tôi sẽ không để cho các vị thất vọng. Tuy nhiên Chủ tịch huyện Vệ, khoản tiền 130 vạn cầm về của nhà máy giấy các-tông Long Hưng Thủy Châu lần trước, thuộc về Nhà máy giấy Lâm Tuyền hiện tại, không biết có thể chuyển vào sổ sách của Ban quản lý Khu kinh tế Lâm Tuyền được không, đương nhiên, tôi sẽ dùng vào tiền nào việc ấy, đem số tiền này dùng cho xây dựng nhà máy giấy hoặc là phát tiền lương bổ sung cho cán bộ công chức.
Nếu không, khoản tiền trợ cấp của huyện thoáng cái sẽ không có cách nào đến tay, nhà máy giấy có hơn ngàn người, nếu như Chủ tịch Hồ của tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu hủy bỏ đầu tư sẽ chọc ra chuyện kinh thiên đại loạn.
Diệp Phàm lại thò tay đòi tiền.
- 130 vạn đó đã không còn nữa rồi. Mấy hôm trước công nhân viên chức của nhà máy thép Kim Ngưu đã ba tháng không có tiền lương, cho nên phải cấp cứu, cũng phải để người ta có cơm ăn phải không? Chúng ta là cán bộ của Đảng, không thể thờ ơ như vậy được.
Huống chi nhà máy thép Kim Ngưu tuy nói là xí nghiệp trực thuộc Ủy ban kinh tế thương mại huyện, nhưng địa bàn tốt xấu gì cũng ở thị trấn Lâm Tuyền, nếu như lòng người của hơn một ngàn công nhân trong xưởng không yên, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến vòng kinh tế Lâm Tuyền có phải không? Ha ha...
Vệ Sơ Tinh nhướng lông mày, cười rất ngọt ngào.
Tuy nhiên Diệp Phàm luôn cảm giác nụ cười của cô ta nham hiểm như quỷ dạ xoa, 130 vạn bị cô ta nuốt trọn, cuối cùng lại quẳng ra một câu nói như vậy.
Trong lòng Diệp Phàm rất căm tức nói:
- Chủ tịch huyện Vệ, cũng không thể nói như vậy, mới vừa rồi cô cũng nói nhà máy thép Kim Ngưu tuy nói địa bàn ở Lâm Tuyền, nhưng nó là xí nghiệp thuộc sở hữu nhà nước trực thuộc Ủy ban kinh tế thương mại huyện.
Tài chính, thu nhập từ thuế cũng không tính vào Lâm Tuyền, hình như Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi cũng không chiếm được tiện nghi gì cả.
Nghe nói nhà máy này phải giao cho thị trấn Lâm Tuyền quản lý, nhưng đã ba bốn năm rồi cũng không chuyển. 130 vạn đó là của Nhà máy giấy Lâm Tuyền, cũng không thể tham ô chùi đít cho nhà máy thép Kim Ngưu được.
Diệp Phàm cố gắng nói lý, trong lòng cũng biết 130 vạn đó đã bị Vệ Sơ Tinh nuốt vào bụng cũng không thể lấy ra được, tuy nhiên cũng phải kêu gào một lúc.
Hắn thầm nghĩ:
"Lão tử giống như đang gọi xuân. Cô ả Vệ Sơ Tinh này cũng không phản ứng, thật tàn ác"
-Được rồi! Như vậy đi, đồng chí Diệp Phàm, Sở Tài chính Tỉnh không phải vừa cấp cho huyện chúng ta 300 vạn trợ cấp nông nghiệp. Anh đi lấy về, 300 vạn đó cho Khu kinh tế Lâm Tuyền, coi như là quà mừng của Cổ Bảo Toàn tôi tặng cho anh, thử nghĩ xem, anh vừa lên nhậm chức chủ nhiệm đã có 300 vạn hoạt động tài chính, còn phong cách hơn cả Bí thư tôi, ha ha ha…
Cổ Bảo Toàn liếc nhìn Diệp Phàm cười quỷ dị, đầu Diệp Phàm càng lớn.
Hắn thầm nghĩ:
" Chúc mừng cái rắm! Ngọc Sử Giới của sở Tài chính Tỉnh hiện tại hận không lột da được da tôi, tôi đi đòi tiền, đây không phải là tự tìm đánh à, có lẽ chuyện Ngọc Kiều Long đến nhà mình giả làm bà xã, cô ta cũng không nói cho người nhà Ngọc gia, mình cũng không cần thiết giũ chuyện xấu ra. Đồng chí lão Cổ căn bản cấp cho Khu kinh tế Lâm Tuyền một miếng bánh vẽ, bản thân ông ta không có cách nào đi lấy 300 vạn đó về, cho nên kêu mình đi chịu tội thay, căn bản không cắn được chiếc bánh đó, đây thuần túy là chơi bẩn người khác."
- Đồng chí Diệp Phàm, có một số chuyện lui một bước trời cao biển rộng, tôi nghĩ chuyện của Vương Tiểu Ba anh cũng biết rõ. Ở một phương diện khác anh cũng rõ hiện trạng của Ngư Dương chúng ta, anh là một phần tử của Ngư Dương, khẳng định cũng hy vọng có thể xây dựng Ngư Dương tốt hơn
Anh tranh giành với y có phải có chút hạ giá mình hay không? Cho nên chuyện này anh xem xem xem có thể nhún nhường hay không?
Vệ Sơ Tinh cuối cùng cũng ném ra chủ đề quan trọng hôm nay, trước đó cho Diệp Phàm nhiều lợi ích như vậy đơn giản chỉ là chăn đệm, chuyện này mới là chủ đề chính. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Nhún nhường? Tôi muốn hỏi Chủ tịch huyện Vệ cách làm sao nhún nhường? Diệp Phàm lạnh lùng cười một tiếng, biết hôm nay Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh hảo tâm như vậy, khẳng định là muốn mình nhượng bộ, bỏ qua cho Vương Tiểu Ba.
Nếu như cứng rắn Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh cũng không có cách nào, nhưng cứ như vậy chẳng khác nào mình đối đầu với hai người Chủ tịch và Bí thư huyện, bất lợi cho con đường phát triển sau này của mình, trừ phi không ở Ngư Dương mà ở chỗ khác
Diệp Phàm đã hạ quyết tâm chơi trò thủ đoạn, bên này chẳng qua cũng phải giả bộ một chút, diễn trò cho hai vị Huyện thái gia nhìn xem, đương nhiên cũng phải cường ngạnh mấy phút đồng hồ, không giả trang ngược lại dễ dàng khiến người khác sinh nghi.
-Ài, tôi biết cậu rất ủy khuất, đổi lại là tôi cũng giống như vậy. Vương Tiểu Ba thật sự không ra gì, với tính tình của tôi đánh y vào đại lao là hợp lý hợp pháp.
Tuy nhiên khoản tiền thành phố trợ cấp năm nay cho huyện chúng ta có thể gặp chút phiền phức, chúng ta là huyện nghèo, đương nhiên cũng muốn mò thêm một số trợ cấp để phát triển các hạng mục trong huyện.
Cho nên, ý tứ của tôi cũng hi vọng cậu có thể xuất phát từ đại cục toàn huyện, chuyện này nên nhún nhường xử lý, đương nhiên, Vương Tiểu Ba vẫn phải bị trừng phạt. chỉ cần cậu không phân cao thấp, đoán chừng sẽ phán hoãn thi hành án.
Cổ Bảo Toàn lời nói thành khẩn, còn ném điếu thuốc qua.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không thể nhường bước chỉ với mấy câu như vậy, cứ như vậy, ba người giằng co nói chuyện hơn nửa canh giờ, cuối cùng Diệp Phàm giả bộ rất là ủy khuất, dáng vẻ vì đại nghĩa của toàn huyện, nói:
-Được rồi! Nếu Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đều nói như vậy tôi còn lời gì để nói, tôi phục tùng thu xếp của tổ chức, vậy thì lui một bước, hi vọng Vương Tiểu Ba đừng gây chuyện nữa, nếu không tôi quyết không tha cho y.
-Tốt! Tốt! Tốt! Đây mới là lòng dạ nên có của Phó Chủ tịch huyện phân quản sáu thị trấn, hai xã, đồng chí Diệp Phàm, hôm nay cậu chịu ủy khuất sau này sẽ đổi lấy hồi báo, chỉ cần làm tốt công tác, đưa kinh tế của vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền đi lên, tôi và Chủ tịch huyện Vệ cũng sẽ ghi công cho cậu. Sau này có cơ hội gì chúng tôi cũng sẽ không keo kiệt.
Cổ Bảo Toàn vô cùng vui mừng, thầm nghĩ hơn 500 vạn cấp thêm mà thần tài Vương của thành phố đã đáp ứng giờ đã là ván đã đóng thuyền.
Vệ Sơ Tinh cũng lộ ra nụ cười hiếm có, thở phào nhẹ nhõm, chuyện này nếu như Diệp Phàm cắn chặt không tha, cô ta thật sự cũng không còn cách nào.
Người ta muốn truy cứu trách nhiệm, đây là chuyện vô cùng chính đáng, nói ra chuyện ngày hôm nay mình và Cổ Bảo Toàn làm có chút không phải, tuy nhiên chẳng qua vì đại cục, cô ta cũng đành phải làm trái lương tâm.
-Bí thư Cổ, tôi có một cái ý nghĩ, có thể xin hai vị thái gia uỷ quyền, toàn quyền giao cho tôi chịu trách nhiệm các công việc di dời và mở rộng nhà máy dệt Ngư Dương, hi vọng huyện ít vung tay múa chân, đương nhiên, lời này có chút khó nghe, chẳng qua giám sát cần thiết thì vẫn có.
Diệp Phàm nói.
"Tiểu tử này, không biết lại đang chơi trò gì đây, khi phá bỏ, dời đi nơi khác và xây rộng cũng tiêu tốn không ít tài chính, nếu làm nhẹ có lẽ cũng liên quan đến tài chính hơn ngàn vạn, lẽ nào tiểu tử này muốn thừa cơ làm chuyện gì đó?"
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh liếc mắt nhìn nhau.
-Được! Chuyện này toàn quyền giao cho cậu chịu trách nhiệm.
Cổ Bảo Toàn cũng không biết có chú ý gì, dứt khoát đáp ứng.
Tan sở, Diệp Phàm vừa đi ra Cục Tôn giáo, lúc này điện thoại vang lên, là bí thư Đảng ủy Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ gọi tới, nói là mời khách ăn cơm.
Nếu đã có người mời cơm, Diệp Phàm đương nhiên cũng không từ chối, hơn nữa về chuyện vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền, Diệp Phàm cũng muốn trao đổi một số suy nghĩ với Liễu Chính.
Nói ra sau này mình chính là cấp trên trực thuộc của Liễu Chính, thiết lập quan hệ tốt với cấp dưới cũng là chuyện nên làm, nếu không làm sao triển khai công tác?
Liễu Chính gần đây vẫn luôn báo cáo công tác với Diệp Phàm, cũng rất chịu khó, Diệp Phàm cảm giác y có khuynh hướng muốn dựa vào mình. Tuy nhiên trước mắt phân lượng của mình còn chưa đủ, ít nhất cũng phải là Thường vụ Huyện ủy mới được.
Địa điểm chọn ở sơn trang Vũ Nguyệt của Tạ gia. Diệp Phàm xem như cũng đến đây lần thứ hai, lần trước là đi cùng Tổng giám đốc Hứa Thần của Truyền thông giải trí Phong Tử.
Hắn vừa mới vào đến đại sảnh đã sợ điếng hồn, phát hiện một đống người.
Mâu Dũng, Liễu Chính, Phí Tiểu Nguyệt, Chung Minh Đào, Tống Ninh Giang, Thái Đại Giang, Phí Quốc Tư, Triệu Đĩnh, lãnh đạo của sáu thị trấn, hai xã mà mình phân quản đã đến đầy đủ.
Lúc này trái lại có chút giống như cuộc họp Đảng ủy vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền trước thời hạn, ngoài Phó Chủ nhiệm Thường vụ Trương Quốc Hoa và Phó Chủ nhiệm cũng là Đảng Ủy viên Ngọc Xuân Thiền không có mặt, tất cả đều đã đến đầy đủ.
Trương Quốc Hoa nghe nói là từ thị ủy điều tới, nghe nói trước kia từng công tác ở huyện Cổ Xuyên, khẳng định có quan hệ rất thân thiết với Cổ Bảo Toàn.
Bí thư Cổ gọi y tới đơn giản chính là tới giúp mình. Y cũng kiêm danh hiệu Trợ lý Chủ tịch huyện, cán bộ cấp Phó phòng, vì từng trải hơn Ngọc Xuân Thiền một chút, cho nên vẫn xếp hạng phía trước Ngọc Xuân Thiền. Ở phía trước Phó Chủ nhiệm còn tăng thêm hai chữ thường vụ, tuy nhiên cộng thêm hai chữ này quyền lực có thể lớn hơn một chút rồi.
Cho nên cấp bậc của Khu kinh tế Lâm Tuyền vẫn rất cao, trong bốn chủ nhiệm có ba người là cấp Phó phòng, một người khác vẫn đang chờ Diệp Phàm tiến cử, Cổ Bảo Toàn có ý tứ thu xếp một Phó Chủ nhiệm cấp Trưởng phòng phối hợp giúp đỡ công tác, cho nên mới trao quyền lực cho Diệp Phàm.
Nếu là chức vụ cấp Phó phòng lại phải thông qua hội nghị thường ủy huyện thảo luận thông qua, còn phải báo thành phố thông qua mới được.
Đối với 10 vị Đảng ủy viên khác của vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền, Diệp Phàm cũng rất đau đầu, bởi vì tất cả đều có tư cách già dặn hơn mình.