Quan Thuật

Chương 502: Uy hiếp thần tài gia

Xin lỗi phó Chủ tịch huyện Diệp, đứng từ lập trường thương gia mà nói. Thương nhân chính là vì doanh lợi mới mở công ty kiếm tiền, không kiếm tiền thì còn gọi là kinh doanh gì nữa? Còn nói về tích công đức, cống hiến gì đó, Tập đoàn Phi Vân chúng tôi trước sau cũng vì Ngư Dương mà quyên tặng mấy trăm vạn, công đức tích đủ nhiều rồi.

Tiếu Ngạo Sương ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, khí thế cao ngạo, tỏ vẻ nhìn thấu mánh lới của Diệp Phàm.

-Bên cô không thương lượng chút nào sao? Diệp Phàm khẽ tức giận, khẩu khí cũng cường ngạnh không ít.

-Không có! Chủ tịch Phí Thành có giao đãi, nếu như Ngư Dương không thể thỏa mãn điều kiện của Tập đoàn Phi Vân, chuyện này không cần nói nữa.

Hơn nữa thành phố Phúc Xuân thậm chí còn sửa sang cả địa bàn cho chúng tôi, bọn họ nói chỉ cần tập đoàn chúng tôi chịu bơm tiền vào nhà máy bên đó, bọn họ còn đáp ứng miễn thuế hai năm.

Cổ phần cũng chỉ chiếm 40%, điều kiện của Ngư Dương bên này còn không bằng thành phố Phúc Xuân bọn họ, giao thông lại càng kém, ngay cả con đường rải nhựa hoàn chỉnh cũng không có, còn nói về phương diện hoạt động tài chính, trong lòng các anh cũng biết rõ, tôi không nói nhiều

Tiếu Ngạo Sương bắt đầu ném ra thành phố Phúc Xuân, rõ ràng muốn uy hiếp người, bày ra tư thế nếu không đáp ứng điều kiện của bọn họ sẽ lập tức phủi tay rời đi.

-Mẹ kiếp! Con đàn bà này đúng là tảng đá thối trong hầm cầu, thối không ngửi được, có lẽ cô ta không sinh ra ở Ngư Dương, hoàn toàn không có tình cảm nào với Ngư Dương. Dáng vẻ của cô ta giống như giải quyết việc chung, thật là khiến người khác khó chịu, xem ra phải nghĩ cách khác hàng phục Tập đoàn Phi Vân rồi.

Diệp Phàm thầm nghĩ, cũng không muốn giao thiệp nữa, dò xét nhà xưởng một vòng rồi quay về.

-Đây không phải là khinh dễ người ta sao? Đúng là tức chết.

Chủ nhiệm Tần Chí Minh của Ủy ban kinh tế thương mại sắp tái mặt, Trịnh Lực Văn cũng không khác gì.

-Ài! Ngư Dương nghèo quá, chọc không nổi những thần tài gia này. Chủ nhiệm Tần, Chủ tịch huyện Vệ có ý tứ gì với chuyện này?

Diệp Phàm thở dài.

-Đánh rớt răng cửa tự mình nuốt!

Tần Chí Minh văng ra một câu, lắc đầu cười khổ.

-Đây chính là ý tứ của Chủ tịch huyện Vệ?

Diệp Phàm có vẻ kinh ngạc.

-Đúng vậy, khẩu khí của cô ấy rất nghiêm túc, nhất định phải giữ Tập đoàn Phi Vân lại, bất luận trả cái giá như thế nào, huyện đã đói lòng đến mức sung chát cũng ăn.

Ài, mẹ kiếp, tôi làm Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại mà cũng phải ấm ức, mười mấy nhà máy ở dưới, tình hình hùn vốn cá nhân ở mấy chỗ trong huyện chúng ta đều như thế, những ông chủ bên ngoài đều có bộ mặt này. Bọn họ là đại gia, đến đập tiền moi tiền, chúng ta là tôn tử, đi đưa tiền cười làm lành.

Tần Chí Minh nghiêm mặt bất đắc dĩ chửi thẳng.

Bởi vì Diệp Phàm trước kia chính là cấp dưới của y, quan hệ giữa hai người cũng không tồi, cho nên nói chuyện tương đối thoải mái như anh em.

Đối với tốc độ thăng quan của Diệp Phàm, Tần Chí Minh cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, không quá thời gian nửa năm, người ta từ chỗ là một thôn quan cấp dưới của mình lại trèo lên đầu mình làm Phó Chủ tịch huyện.

Nếu nói trong đầu Tần Chí Minh không có đố kỵ gì, tuyệt đối không có khả năng. Tuy nhiên Tần Chí Minh mặc dù nói có chút suy nghĩ, cũng không đi giở trò ngầm hại Diệp Phàm, nói ra nhìn thấy sự trưởng thành của Diệp Phàm, trong lòng Tần Chí Minh cảm thấy rất vui mừng tự hào.

Nếu như tìm Tiếu Tuấn Thần ra mặt đoán chừng cũng không chống đỡ được chuyện gì, Tiếu Ngạo Sương quá kiêu ngạo, căn bản không đặt huyện nghèo Ngư Dương ở trong mắt, có lẽ trong mắt cô ta, Ngư Dương chỉ là miếng giẻ lau.

Ba ngày thoáng cái trôi qua, Diệp Phàm vẫn chưa tìm được cách phá giải đường đi của Tập đoàn Phi Vân.

-Bí thư Cổ, tôi hi vọng anh có thể ra mặt nói giúp với Diệp Phàm mấy tiếng, thật sự không thể thả Tiểu Ba ra được sao? Chúng tôi có thể bồi thường tổn thất, đưa 10 vạn thì thế nào? Hạng mục cấp tiền dự tính năm nay của tài chính thành phố có khuynh hướng nghiêng về các huyện nghèo khó, tuy nhiên huyện nghèo khó của thành phố Mặc Hương chúng ta cũng không chỉ có một mình Ngư Dương các anh, tất cả mọi người đều khó khăn, ha ha!

Cục trưởng Cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng đè ép Cổ Bảo Toàn. Ông ta cũng không còn thể diện, cháu trai Vương Tiểu Ba sau khi bị Lô Vỹ tra rõ vụ án, kết án trình diện Viện Kiểm sát, yêu cầu Viện Kiểm sát đưa ra công tố, tòa án phán quyết.

Viện Kiểm sát và Tòa án huyện vốn vẫn đang quan sát, hy vọng có thể moi được ít tiền trong tay Vương Thiên Lượng, tuy nhiên Cục trưởng Cục công an Lô Vỹ thúc dục sát sao, ép tới, vụ án đã kéo dài mấy tháng, nếu tiếp tục kéo dài Lô Vỹ uy hiếp sẽ trực tiếp thông qua cục thành phố báo lên Viện Kiểm sát thành phố Mặc Hương.

"Hừ! Lão hồ ly, lại lấy chuyện cấp tiền ra nói chuyện. Mẹ kiếp, huyện chúng tôi nghèo thì phải bị khinh bỉ hay sao?

Ông kêu tôi nói với Diệp Phàm, chuyện này dễ nói vậy sao? Vương Tiểu Ba rõ ràng dùng hình phạt riêng, còn kêu Phó Chủ tịch huyện Diệp đánh rớt răng cửa nuốt vào trong bụng, chuyện này cũng quá lắm.

Nếu vì chuyện này mà Diệp Phàm không vui vẻ, sau này làm chuyện gì cũng đối đấu với mình, hoặc là xuất công không xuất lực thì tổn thất cũng không nhỏ.

Tiểu tử này là một người có năng lượng, cũng không biết hắn và Phó Chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào có quan hệ gì hay không, còn có một Trưởng ban Tống, tất cả đều là quan lớn.

Nếu như bọn họ có quan hệ, cho dù chỉ là chút quan hệ dây mơ rễ má, mình làm như vậy là rước họa vào người.

Mình rốt cuộc là nên khuyên hay không khuyên, nếu không khuyên giải Vương Thiên Lượng nhất định sẽ gây khó dễ ở phương diện tài chính, ngày tháng sau này cũng khó sống.

Mọi chuyện không có tiền sẽ rất khó khăn! Đầu năm nay cái gì mà không cần tiền, mọi chuyện đều bị tiền làm rối loạn"

Cổ Bảo Toàn cấp tốc suy nghĩ, vô cùng khó xử, tựa hồ cảm giác không thở nổi.

-Cục trưởng Vương, anh là người của Ngư Dương, đối với chuyện cấp tiền xuống Ngư Dương, tôi vô cùng cảm kích. Tuy nhiên chuyện lần này quá lớn, phó Chủ tịch huyện Diệp thật ra chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là phóng viên báo tỉnh và phóng viên Đài truyền hình rất khó để các cô ấy hài lòng. Nếu trong huyện không xử lý chuyện này, chọc đến báo tỉnh thì Ngư Dương chúng tôi gặp khó khăn rồi! Chuyện quan trọng nhất là Trưởng ban Tống của tỉnh ủy đích thân hỏi đến chuyện này, ông ấy vẫn đang đợi xem kết quả, cho nên chuyện này Ngư Dương rất khó xử.

Cổ Bảo Toàn cũng thông minh, dứt khoát trực tiếp lấy Lan Điền Trúc và Tống Sơ Kiệt ra đè ép Vương Thiên Lượng. Diệp Phàm trái lại bỏ bớt sang một bên.

-Tôi nghĩ Trưởng ban Tống là một quan lớn, trông coi mười mấy vạn quan viên tỉnh Nam Phúc, làm gì có thời gian để ý tới chuyện nhỏ nhặt này.

Chuyện này xin Bí thư Cổ yên tâm, hẳn là không có chuyện gì, còn về phần phóng viên báo tỉnh không phải nghe nói đêm hôm đó đã giải quyết xong rồi, tôi nghĩ các cô ấy cũng rất khó đến Ngư Dương nữa. Ha ha ha, nếu chuyện này có thể thành, năm nay tôi sẽ cấp thêm cho huyện Ngư Dương 500 vạn tài chính để trợ cấp phát triển kinh tế.

Bí thư Cổ, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, ha ha ha…tôi gác máy đây.

Vương Thiên Lượng lại đem tiền ra đè ép Cổ Bảo Toàn.

-Hơn 500 vạn! Vì 500 vạn…Cổ Bảo Toàn này phải làm kẻ ngốc một phen rồi! Ài, chuyện này là thế nào chứ?

Cổ Bảo Toàn thở dài vẻ mặt khổ sở, kêu lên với thư ký:

-Báo Cục trưởng Lô đến phòng làm việc của tôi.

"Kỳ quái! Hôm nay tâm tình ông chủ hình như đặc biệt không tốt, khẩu khí gay gắt, trước kia kêu mình báo cho người nào đến cũng kêu một tiếng "Tiểu Ngô" trước, lần này lại không gọi cả tên mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Cục trưởng Lô chọc giận ông ấy?"

Thư ký Ngô Kì Thắng trong lòng buồn bực gọi điện thoại cho Lô Vỹ.

Không lâu sau!

Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh cũng nhận được điện thoại của lãnh đạo thành phố, ý tứ cũng chính là kêu cô ta khuyên nhủ đồng chí Diệp Phàm, xuất phát từ đại cục toàn huyện, nhẫn nhịn tạm thời, lui một bước trời cao biển rộng có là gì, khẳng định cũng là Vương Thiên Lượng tìm đến nhờ vả.

Thái độ của Vệ Sơ Tinh rất kiên quyết, trả lời là sẽ khuyên Diệp Phàm bỏ qua cho Vương Tiểu Ba. Bởi vì phát triển kinh tế chính là nhiệm vụ của Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh, nếu GDP không tăng lên thì Chủ tịch huyện cô ta sẽ gặp khó khăn, cho nên vừa nghe nói đến chuyện này đã trực tiếp gật đầu. Cô ta không băn khoăn nhiều như Cổ Bảo Toàn. Đôi mắt chỉ nhìn vào khoản tiền 500 vạn được cấp thêm, đó là số tiền lớn, giải quyết được không ít chuyện. Nguồn truyện: Truyện FULL

Một chiếc võng quan thế nhân tình cực lớn từ trên trời chụp xuống người Diệp Phàm, xem ra năng lượng của Vương Thiên Lượng cũng không nhỏ, uy lực của Cục trưởng Cục tài chính thành phố không thua kém đạn pháo.

Lô Vỹ sầm mặt bước ra khỏi phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn, một quyền nện lên lan can phát ra tiếng kêu loảng xoảng.

- Đại ca, Vương Thiên Lượng ở sau lưng giở trò rồi.

Lô Vỹ hừ nói.

-Y giở trò, cứ để y làm. Tôi vừa nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Vệ và Bí thư Cổ, bọn họ muốn gặp mặt nói chuyện gì đó, có lẽ chính là Vương Thiên Lượng ở sau lưng gây chuyện.

Hừ! Lần này quyết không nương tay, tôi phải để cho Vương Tiểu Ba ngồi nhà lao hát bài "Nước mắt sau song sắt", chuyện này tưởng là năm trước sẽ xử lý, lúc ấy Cổ Bảo Toàn cũng gật đầu.

Vậy mà chưa qua 20 ngày đã thay đổi rồi. Phong vân trên đời này biến đổi thật là nhanh, không ngờ chuyện này lại bị Cổ Bảo Toàn mạnh mẽ đè ép xuống, đây là điển hình của can thiệp công chính tư pháp.

Diệp Phàm cứng rắn nói.

-Ừ! Em cũng sẽ không buông tay. Nếu thật sự không được em sẽ chuyển người đi, mẹ kiếp.

Lô Vỹ mắng.

-Đừng nóng vội, lão đệ cậu cứ nghe theo Bí thư Cổ là được rồi. Chiếc ghế Cục trưởng của cậu vẫn chưa xác định, Hội đồng đại biểu nhân dân huyện vẫn còn treo đấy, không thể làm loạn với Cổ Bảo Toàn được

Chuyện của Vương Tiểu Ba, tôi tự có cách, mặt ngoài chúng ta cứ ra vẻ đồng ý, chuyện này chỉ cần chọc tới phía bên tứ mỹ Thủy Châu là được

Tôi tin bọn họ tùy tiện ra ngoài hét to một lát cũng đủ làm Vương Thiên Lượng khiếp vía rồi…ha ha ha.

Diệp Phàm cười khan nói.

-Tuyệt!

Lô Vỹ gượng cười hét ra một tiếng, cúp điện thoại, thầm nghĩ đại ca hiện tại cũng bắt đầu chơi đòn rồi, lợi hại, tứ mỹ Thủy Châu người nào cũng có gia thế. Trong số bọn họ tùy tiện rút ra một người chí ít cũng là quan lớn cấp phó tỉnh.

Nhà Đại mỹ Triệu tứ tiểu thư ở quân đội có trình độ không thể xem thường, chỉ cần bá phụ Triệu Quát của Lam Nguyệt Vịnh hừ một tiếng, có lẽ Tư lệnh quân khu tỉnh Trấn Thang Thành cũng khiếp sợ.

Người ta mặc dù nói là một Thường vụ không quản chuyện, nhưng tốt xấu gì cũng là một Thường vụ Tỉnh ủy, chiếm một ghế trong mười mấy quan tỉnh cấp cao ở tỉnh Nam Phúc. Thường vụ Tỉnh ủy tức giận cho dù là Vương Thiên Lượng cũng không đỡ được.

Nhị mỹ nữ Lan Điền Trúc nghe nói phụ thân Lan Cơ Văn là Hiệu phó Hải Đại, học trò rải khắp thiên hạ, chỉ cần ông ta hừ một tiếng, đương nhiên quan viên học sinh phải vì thiên kim tiểu thư của thầy giáo mà xuất lực, nghe nói Bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Mặc Hương Tào Anh Bồi chính là đệ tử chân truyền của Lan Cơ Văn, nếu như Viện Kiểm sát và Tòa án Ngư Dương không làm gì cả, Ủy ban Kỷ luật thành phố người ta trái lại có thể hạ thủ tới điều tra, tội danh không làm tròn trách nhiệm còn nhỏ, tội tham ô cũng không cần phải nói.

Tam mỹ Tống Trinh Ngọc phụ thân là Tống Sơ Kiệt, Trưởng ban Tổ chức quản mũ quan một tỉnh, trực tiếp mà nói người này đáng sợ nhất, quyền thế nặng nhất, hắt xì hơi có lẽ tất cả mũ quan viên của Ngư Dương đều lắc lư.

Tứ mỹ Diệp Khả Khả cũng không phải nói, một trong tứ đại thế gia Quốc thuật Thủy Châu, cùng cấp bậc với nhà lão tử.