Quan Thuật

Chương 487: Da ngựa bọc thây

- Lý Sơn!

Diệp Phàm cũng không kịp chú ý vết thương trên lưng, xoay người phóng ra cùng lúc bốn thanh "Tiểu Lý đao như ảo ảnh bắn về về phía Mỹ Sa Anh Tử đã chạy xa 30 mét.

- Lý Sơn.

Lạc Tuyết Phiêu Mai và Trương Cường đỡ lấy Lý Sơn thì thấy ngực y đã đầy máu tươi, đáng sợ hơn là máu đã chuyển màu tím đen.

- Độc châm! Là độc châm, kịch độc.

Trương Cường khàn giọng hô lên.

- Hộp…cái hộp….phó soái…hộp.

Lý Sơn nhìn chằm chằm về hướng Mỹ Sa Anh Tử bỏ chạy hô lên.

- Mẹ kiếp, dám lấy mạng huynh đệ ta!

Diệp Phàm giận dữ, hai mắt tràn đầy lửa giận, mấy thanh "Tiểu Lý đao" bắn ra đã ghim trúng hai chân Mỹ Sa Anh Tử.

Phá Thiên quyền như một trận sấm sét điên cuồng đánh xuống, thiết cước có thể đá gãy đá tảng không chút lưu tình cuồng phi thẳng vào ngực Mỹ Sa Anh Tử.

Bốp…bốp…bốp…

Mỹ Sa Anh Tử có thân thủ ngũ đoạn, tuy nhiên toàn bộ vũ khí trước đó bị Diệp Phàm và Lang Phá Thiên lấy đi lúc kiểm tra.

, cuối cùng chỉ có thể phát ra "Thôn Nguyệt Biên Bức", và một quả độc châm giấu trong cổ họng vì giấu quá sâu nên không bị tra ra.

Thiết quyền thiết cước của một cao thủ thất đoạn nổi giận đánh xuống người giống như bóng cao su tóp khí, tiếng gãy lìa răng rắc của các khớp xương trên người hoàn toàn có thể nghe rõ ràng.

Bên kia Lang Phá Thiên đã nhanh chóng xé rách y phục Lý Sơn để bức độc châm ra, tuy nhiên châm đã đến nội phủ, lợi hại nhất là không biết dùng kịch độc gì ngâm chế khiến Lý Sơn nhanh chóng nguy kịch.

Diệp Phàm túm Mỹ Sa Anh Tử đến trước mặt Lý Sơn.

- Huynh đệ, cái hộp cầm lại rồi…cậu…

Diệp Phàm đưa một tay vỗ xuống, sử xuất công pháp Cách sơn đả ngưu, một cây độc châm màu xanh biếc bay ra.

Lang Phá Thiên vội vàng bôi thuốc trừ độc cầm máu.

- Ha ha ha, không có tác dụng đâu, Thiết bối thương là một trong mười đại kỳ độc thiên hạ, nếu có thể cứu sống Mỹ Sa Anh Tử này chết không nhắm mắt.

Mỹ Sa Anh Tử đắc ý kêu la, khóe miệng phun ra máu tươi.

- Thiết bối thương!

Diệp Phàm chấn động nhìn Lang Phá Thiên.

-Ài! Có lẽ không có cách nào. Nếu như lập tức đưa tới bệnh viện có lẽ còn có thể cứu tuy nhiên vượt qua hai phút sẽ tới không kịp. Loại độc này là Kính Nhãn vương xà tạp giao với Độc Kim vương, chất độc phát tác nhanh hơn, vô cùng hiếm thấy, bình thường mà nói rất khó tìm được.

Lang Phá Thiên thở dài, quay đầu mắng:

- Cô là người của Thần Đạo tổ?

- Ha ha ha…Không sai! Mục đích của bổn cô nương chính là lẻn vào Y Hạ Ma Cung trộm lấy Chiếu Nguyệt khóa, tuy nhiên ta phải tiếc hận, đáng tiếc, không ngờ tiểu tử này lại là một cao thủ đẳng cấp siêu cao.

Mỹ Sa Anh Tử biết mình cũng sắp không trụ được nữa, toàn bộ nội phủ đều bị Diệp Phàm đánh loạn có lẽ đều nát thành cháo rồi.

- Rút lui!

Diệp Phàm hô, cõng Lý Sơn lên đang muốn đi.

- Phụt

Khi Diệp Phàm đang muốn cõng Lý Sơn lên nhìn xuống dưới, trái tim như sắp nứt ra, quát to một tiếng:

- Lý Sơn, Lý Sơn!

Lý Sơn nhân lúc mọi người đang khẩn trương đã rút dao găm ra đâm xuống ngực mình, xem ra không sống nổi, đương nhiên là không muốn liên lụy đến mọi người cho nên mới làm như vậy.

- Phó, phó soái! Nam nhi đại trượng phu da ngựa bọc thây rất vinh quang, Lý Sơn này có thể vì cống hiến cho quốc gia chết trên chiến trường rất vinh quang, hãy thiêu xác tôi lấy ít tro rồi mọi ngươi đi mau, về đến nơi thì đem ít tro cốt cho cha mẹ tôi là được, mau…

Lý Sơn mở to hai mắt, khi sắp nhắm lại ngọ nguậy lấy từ trên cổ một cái xương hình trái tim đưa cho Lang Phá Thiên:

-Phiền anh giao lại cho em họ Tào Mặc của tôi, giao cho Phi…Nhã…nói…nói Lý Sơn này kiếp sau làm trâu làm ngựa…tương báo.

Lý Sơn nhắm hai mắt lại buồn bã ra đi.

- Lý Sơn….

Tiếng la như sấm, trong đêm tối tĩnh mịch đặc biệt thê lương.

- Lý Sơn…bất luận như thế nào tôi phải đem cậu về tổ quốc, tôi thề!

Diệp Phàm rống to một tiếng, cõng Lý Sơn lên hô:

- Lang Phá Thiên, ra lệnh cho cậu lập tức dẫn người rút về, không được chần chừ….

- Giết! giết! giết!

Từ nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng la và tiếng hô, mười mấy cột đèn cường quang lóe lên.

- Phá Thiên, đi mau, có lẽ người Y Hạ trở về rồi, tôi cản ở phía sau!

Dưới mấy đao của Diệp Phàm, Mỹ Sa Anh Tử đầu lìa khỏi xác, sau đó cõng Lý Sơn phóng tới phương hướng cột đèn, phân tán lực chú ý của đám Ma sĩ Y Hạ.

- Phó soái!

Lang Phá Thiên và Lạc Tuyết Phiêu Mai kêu to, cõng Trương Cường và Quách lão cuối cùng nhìn thoáng qua Diệp Phàm, bất đắc dĩ xông vào núi rừng.

- Tiểu lão công, anh nhất định phải sống, em chờ anh, chờ anh.

Từ rất xa truyền đến tiếng hét khàn khàn của Lạc Tuyết Phiêu Mai.

Diệp Phàm giúp Lý Sơn băng bó qua loa một chút, rải ít thuốc bột, bất kể như thế nào, cũng phải để huynh đệ ra đi được an bình.

Hắn giấu kỹ Lý Sơn, sát nhập vào giữa đám người Y Hạ Ma Nhân rồi quyền đấm cước đá, sự điên cuồng của cao thủ thất đoạn vào lúc này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, uy lực đúng là dọa người.

Có lẽ bị vây vào trạng thái điên cuồng, Diệp Phàm đã phát huy ra tất cả tiềm năng trong người, có thể so sánh với cao thủ thất đoạn đỉnh cấp.

Một trận âm thanh phịch phịch truyền đến, mấy tên Ma sĩ còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã chết dưới phi đao.

- Cao thủ! Siêu giai cao thủ.

- Hợp trận công kích!

Lúc này một thanh âm già nua kinh hoảng hô lớn.

Đám Ma sư trong nháy mắt vội vàng tránh ra, sáu cao thủ tam đoạn, hai cao thủ ngũ đoạn tạo thành "Bát kỳ xà trận" hợp kích đánh tới.

Đao quang kiếm ảnh, quyền chân bay múa, tám thanh đao kiếm nhắm Diệp Phàm chém xuống, khiến hắn cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.

Chiến đấu nhiều giờ đã dần dần cảm giác thể lực chống đỡ hết nổi, vội vàng móc ra dược hoàn bổ sung thể lực gì đó mà tổng bộ Đặc cần phát cho nuốt vào.

- Bắt giặc phải bắt vua trước, bắn người phải bắn ngựa trước,

Trong đầu Diệp Phàm đột nhiên thoáng hiện lên câu nói nổi tiếng này, tìm đúng lão đầu da nhăn lên tiếng, có lẽ chính là Tam trưởng lão Ma Sinh Nại Xuyên của bọn Nhật Bản.

Diệp Phàm trong mơ hồ đầu tiên quăng bốn thanh phi đao đánh nghi binh bốn phía, phân tán lực chú ý của đám Ma Sư sau đó bốn thanh phi đao khác hợp thành một nắm, tàn nhẫn phi thẳng tới.

Một tiếng "tra" vang lên.

- Ối!

Ma Sinh Nại Xuyên kêu đau té xuống, trận cước khẽ đảo, Bát Xà trận nhất thời rối loạn.

Diệp Phàm xem thời cơ không còn gì để mất, một trận loạn đao chém tới, phi đao kẹp ở bên trong vọt tới, không lâu sau mấy tiếng ba ba ba vang lên, toàn bộ cột sáng đều bị bắn diệt.

Hiện trường nhất thời tối đen, hết sức có lợi đối với Diệp Phàm bởi vì hắn có đôi mắt ưng bén nhạy.

Diệp Phàm tiềm phục trong bụi cỏ, qua lại như săn ưng, giải quyết từng người một.

Không lâu sau đã giải quyết được bốn tên. Lúc này Ma Sinh Nại Xuyên hô lớn:

- Mau, mau tụ lại với nhau, đừng để hắn tiêu diệt từng người một.

- Muộn rồi!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, như mãnh hổ sau núi, một đao bổ về phía Ma Sinh Nại Xuyên.

-Keng.

Ba thanh kiếm của ba Ma sư chống đỡ, một cánh tay phun máu bay về phía thiên không, một cái chân rời khỏi cơ thể, phun đầy máu lên người Diệp Phàm.

- Ở bên kia… Mau.. Ma Sinh…là người nào?

Lại có một giọng nói khàn khàn truyền đến.

- Nhị trưởng lão, nhanh lên! Trong cung chúng ta bị người của Thần Đạo phá hủy. Ma Sinh Nại Xuyên thống khổ hô to.

- Không thể tái chiến được, tái chiến chính là chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trong đầu Diệp Phàm đã hiện lên ý nghĩ này, hung hăng đá Ma Sinh Nại Xuyên một cước, lão già bị đá kêu thảm thiết như giết heo, lại thuận chân đá gãy khớp xương lão, một cước phi thân điểm lên làm xương đùi bắn ra xem như chân đã bị phế, cho dù có thể nối lại có lẽ cũng thành một người què vì xương lão đã nát bấy, một cước này của Diệp Phàm tuyệt đối có sức lực hơn ngàn cân.

Diệp Phàm phi thân quay người lại bay đi.

Nhị trưởng lão Đằng Điền Quy Sa đuổi theo, tuy nhiên Diệp Phàm chạy trốn quá nhanh, Đằng Điền Quy Sa chẳng qua chỉ là thân thủ lục đoạn, làm sao chạy nhanh bằng Diệp Phàm có đôi mắt ưng.

Hơn nữa khoảng cách cũng tương đối xa, Diệp Phàm cõng Lý Sơn trên lưng chạy điên cuồng, có lẽ bọn người Lang Phá Thiên cũng đi được có vài chục dặm rồi, hẳn là an toàn.

Bây giờ đi đâu?

Chỗ trưởng trạm Dương Tái Đình tạm thời không thể trở về, sợ làm cho Thần Đạo tổ Nhật Bản hoài nghi. May là Diệp Phàm đã tạo ra cảnh tượng giả mạo, có lẽ trưởng lão Y Hạ trở lại cũng sẽ cho rằng chuyện này là do Thần Đạo tổ của chính quyền Nhật Bản làm, sẽ không hoài nghi đến bên Hoa Hạ.

Trên lưng vừa đau vừa lạnh, Diệp Phàm cứ nhắm về phía trước mà chạy, chạy cho đến khi không còn khí lực mới dừng lại, sau khi nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục chạy, chạy trốn càng xa càng tốt.

Đoán chừng đã cách thành phố Khang Nại rất xa rồi, thấy phía trước có một vùng ánh đèn, có lẽ là tiểu thành thị, tranh thủ bóng đêm, Diệp Phàm chui vào.

Hắn len lén mở một cửa hàng lấy mấy bộ quần áo mặc lên, bôi thuốc, tuần tra trên đường, cuối cùng phát hiện một mục tiêu, một quầy bán đồ ăn nhỏ, bởi vì bên trong có tủ lạnh.

Diệp Phàm hỏi thăm một chút, mới biết ông chủ là một kẻ nát rượu, bà vợ cũng đã bỏ đi, chỉ có một thân một mình, nhân lúc y đóng cửa ra tay đánh ngất xỉu, tạm thời chiếm làm hang ổ.

Trong lòng Diệp Phàm vô cùng bi thương, lau người cho Lý Sơn, mặc bộ đồ mới. Hắn vốn muốn băng Lý Sơn lại, tuy nhiên suy nghĩ cảm thấy nơi này còn chưa đủ xa, cho nên chuẩn bị đem Lý Sơn cất vào một chiếc túi du lịch đặc biệt lớn trèo lên xe lửa hướng về phía nam.

Bởi vì thành phố Khang Nại ở phía bắc, đi về phía nam xa hơn một chút cũng an toàn hơn, còn phải đưa đầu của lão đầu Thu Sơn Truân Điền đến tay Thu Sơn Lâm Nhất Phu. Tuy nhiên gia tộc Thu Sơn là danh môn vượng tộc ở Nhật Bản, Thu Sơn Lâm Nhất Phu lại càng nổi tiếng.

Mấy năm trước người này còn cùng Thái Đẩu Trần Vô Ba của Trần thị Thái Cực quyền Hoa Hạ thi đấu võ đài, cuối cùng Trần Vô Ba sắp tiếp cận cấp bậc Tiệt Lưu thất đoạn Quốc thuật trực tiếp đánh xuống lôi đài, quá mất mặt chuồn về Nhật Bản, lúc ấy y từng thề vài năm sau sẽ trở lại chiến đấu.

Tuy nhiên Thu Sơn Lâm Nhất Phu có thể đối kháng với Trần Vô Ba, chứng tỏ y chí ít cũng có thân thủ thất đoạn.

Diệp Phàm không rõ tại sao Thu Sơn Truân Điền yêu cầu phải đem đầu mình về gia tộc Thu Sơn, hơn nữa còn muốn Thu Sơn Lâm Nhất Phu nhận lấy?

Lẽ nào trong đầu lão ma Thu Sơn Truân Điền cất giấu đại bí mật kinh thiên gì, hoặc là "Hồng huyết đao pháp" của lão đầu này được giấu ở trong đầu.

Chuyện này thật khó hiểu, cho dù là"Hồng huyết đao pháp" giấu trong đầu Thu Sơn Truân Điền, tuy nhiên y chết đi thì trí nhớ đã biến mất, nếu phá đầu còn có tác dụng gì?

Thu Sơn Truân Điền cũng không thể đem thứ đặc thù như "Hồng huyết đao pháp" cất ở trong đầu, tuyệt đối không thể, nếu như nói giấu đồ trong bụng còn có thể tin được, giấu đồ trong óc mới nghe qua cũng rợn cả người.

Diệp Phàm đang chỉnh trang cho Lý Sơn thì mí mắt kỳ quái nhảy dựng lên, hét lớn:

- Chuyện gì thế này? Lồng ngực Lý Sơn vẫn còn ấm, hình như còn nghe được tiếng tim đập.