-Tốt…Tốt, làm rất tốt.
Diệp Phàm cười nói, vỗ vỗ bả vai Trương Cường, vừa mới quay lại ngôi nhà nhỏ của mình, nữ sĩ quan quân nhân tên Niệm Linh đã nấu nước sôi từ trước, chuẩn bị xong quần áo, thật sự rất chu đáo, giống như thị nữ cổ đại.
Hơn nữa, trong ngôi nhà nhỏ này, nữ sĩ quan quân nhân cũng không mặc trang phục quân nhân, mà là váy liền, hiển thị rõ phong thái dịu dàng của con gái.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn nữ sĩ quan quân nhân, đột nhiên cười nói:
- Niệm Linh, cô kỳ lưng cho tôi được không? Cả ngày tập luyện người bẩn quá rồi, ha ha ha…
Thân hình Niệm Linh cũng tương đối xinh đẹp, mặc dù không được xem là cực phẩm tuyệt đối, tuy nhiên trên người cô ta lại có một luồng khí chất không giống với các cô gái bình thường, mang tới cho người ta một loại cảm giác đặc biệt rất dễ chịu.
Cô ta được Thiết Chiêm Hùng đặc biệt nhờ cậy nữ sĩ quan quân nhân chọn lựa ra từ mười mấy vạn quân đội của quân khu Lĩnh Nam, đương nhiên sẽ không quá kém cỏi.
Đây là ưu đãi lớn mà Thiết Chiêm Hùng dành cho với Diệp Phàm. Mặc dù nói Diệp Phàm tương đối bướng bỉnh, nhưng ít ra cũng phải buộc hắn thỉnh thoảng xuất lực một phen cho tổ Hạch tâm số 8.
-Chuyện này…chuyện này…Được!
Niệm Linh ấp úng hồi lâu, vặn vẹo một lúc, hai má đỏ bừng, thân hình khẽ run sợ, tuy nhiên cuối cùng chữ "được" phun ra miệng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Bởi vì cô ta nghĩ tới dặn dò của Đoàn trưởng Thiết, Đoàn trưởng Thiết lúc ấy vẻ mặt đứng đắn, vô cùng nghiêm túc nói:
- Niệm Linh, cô là nhân tài ưu tú được chọn lựa ra từ mười mấy vạn sĩ quan trong quân đội, bộ đội sẽ dành cho cô tiền trợ cấp tốt nhất, cho cô vinh dự cao nhất, kêu cô đi thi hành nhiệm vụ đặc thù.
Nhiệm vụ của cô chính là hầu hạ một người, để hắn hài lòng. Mặc dù nói bản thân cô là một sinh viên đại học, nghe nói khi cô ở trường học còn là vũ sư, có chút thiệt thòi cho cô rồi, nhưng quốc gia cần cô đi làm.
-Vâng, thủ trưởng, Niệm Linh kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Hồ Niệm Linh đứng nghiêm nói.
-Tuy nhiên cô phải chuẩn bị tâm lý hy sinh tất cả! Đi đi!
Phía sau Thiết Chiêm Hùng lại bồi thêm một câu, làm cho trái tim Hồ Niệm Linh run rẩy thật lâu, những lời này có ý gì, Niệm Linh sau khi trở về suy nghĩ mãi cũng hiểu ra.
-Được rồi, đùa với cô thôi, cô ra ngoài đi, tôi muốn tắm rồi.
Diệp Phàm rất là hài lòng khẽ cười.
- Cám ơn thủ trưởng. Tôi chờ ngoài cửa.
Hồ Niệm Linh nhỏ giọng trả lời, lau lau mồ hôi trên mặt.
Thật ra trong đáy lòng Hồ Niệm Linh vẫn có một luồng hưng phấn, vì Diệp Phàm là thủ trưởng số 2, vóc người lại trẻ tuổi, trên người hắn có một loại phong cách quý phái rất ít người có được, Hồ Niệm Linh mơ hồ có vẻ mong chờ.
Diệp Phàm vừa tắm rửa đi ra, Hồ Niệm Linh đưa quần áo cho hắn, nhẹ nhàng nói:
-Thủ trưởng, Đoàn trưởng Thiết gọi ngài đến phòng họp.
Mấy người phụ trách đều đã ở đây, Lang Phá Thiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng đã có mặt.
Thiết Chiêm Hùng đưa tới một tờ kế hoạch hành động nói:
-Theo tổng bộ xác định, Hồng Á Đao Lưu hội trước giải phóng, hiện gọi là Y Hạ Ma Cung, không những xây dựng phân đà ở thành phố Thủy Châu chúng ta, hơn nữa cũng xây dựng phân đà lớn hơn ở thủ đô Yên Kinh. Lần trước sau khi chúng ta báo cáo tình huống Thủy Châu đã thu hút sự chú ý của tổng bộ, cuối cùng toàn lực tiêu diệt phân đà Yên Kinh.
Tổng bộ chỉ thị, hành động tàn sát lần này ngoài cứu người, chủ yếu là tìm được chìa khóa thần bí mở ra bí cung "Xương Bối Chỉ" do đồng chí Diệp Phàm phó soái Tổ Hạch tâm số 8 làm tổng chỉ huy, Lang Phá Thiên làm phó Tổng chỉ huy.
Thành viên bao gồm cô Lạc Tuyết Phiêu Mai, Trương Cường, Lý Sơn tổng cộng là năm người. Nếu như theo con đường đi du lịch bình thường, Diệp phó soái trái lại không có ai có thể nhận ra, chỉ có Phá Thiên mặc dù luôn nay vẫn duy trì thần bí, khiêm nhường, nhưng thật ra cậu ấy sớm đã bị Nhật Bản chú ý đặc biệt.
Hơn nữa thời gian cấp bách, tình huống có biến, sau khi tan họp buổi tối phải xuất phát cho nên chỉ có thể trực tiếp đi từ quân cảng căn cứ Lam Nguyệt Vịnh chúng ta.
-Vậy tôi thì sao thủ lĩnh Thiết, tại sao không có phần của tôi?
Triệu Đoan thoáng cái ủ rũ, có hơi bất mãn kêu lên.
-Tôi biết cậu có lòng yêu nước muốn giết bọn Nhật Bản, nhưng phía bên Liệp Báo phải trông coi gần 10 tỉnh phía nam.
Nếu như tất cả đều đi, bên này có việc phát sinh thì không có ai kịp thời điều phối. Hơn nữa tôi lại phải đi Mỹ, căn cứ trên căn bản đều trống rỗng, cho nên cậu phải lưu lại trấn giữ, phối hợp với phó đoàn trưởng Mã quản lý tốt công việc của căn cứ.
Thiết Chiêm Hùng vỗ vỗ bả vai Triệu Đoan an ủi.
Mỗi người được chia một số dược hoàn trị thương đặc thù và công cụ đặc chế, sau khi thương lượng đơn giản liền xuất phát.
Tuy nhiên trước khi đi mỗi người đều viết di thư và yêu cầu, đây là thứ cần chuẩn bị khi tổ Đặc cần đi làm nhiệm vụ trọng đại.
-Triệu Đoan, tôi đi đây, sau này nhớ chiếu cố Tề Thiên, ở đây có một bọc đồ cậu giao lại cho cậu ấy.
Diệp Phàm đưa cho Triệu Đoan một bọc đồ, ban đầu hắn vốn tưởng ngày mai mới lên đường, tạm thời đổi thành hiện tại, cũng không kịp chào hỏi Tề Thiên.
-Thủ trưởng, ngài bảo trọng.
Giọng nói Triệu Đoan có chút nghẹn ngào.
Mấy giờ sau.
Phi cơ trực thăng đã đưa bọn họ tới đảo Phi Ngư của thành phố Giang Đô, ở đảo Phi Ngư có một quân chủng mới trực thuộc đại Quân khu Lĩnh Nam.
Đảo tương đối lớn, phía trên là rừng rậm bao quanh, quái thạch chắn ngang, nghe nói là là vẩn thạch thời thượng cổ tạo thành.
Trên đảo hiện có một tập đoàn khoảng6 vạn binh lực đóng quân, xưng là Quân đoàn số một Lĩnh Nam, là một đội quân hỗn hợp bộ binh, hải quân và không quân.
Tân binh đoàn này cũng là tổ chức được đặc biệt xây dựng cho thời đại mới.
Trên đảo phi trường, cảng, sân luyện tập, phương tiện dân sự đều vô cùng đầy đủ, nghe nói quốc gia đã tiêu tốn gần 50 tỉ để xây dựng, tàu ngầm hiệu Thần Long được nghiên cứu chế tạo theo loại hình mới nhất được bí mật rút một chiếc đến quân cảng.
Tàu ngầm này dài chừng 100 mét, chiều rộng cũng đạt 20 mét, tốc độ tuần tra dưới nước lớn nhất có thể đạt 50 đoạn, hơn nữa hiệu quả yên lặng cực kỳ tốt, thân tàu sử dụng một loại trang bị ẩn thân và phản kích.
Cả hình thể tựa như một con rắn, cho nên lấy tên hiệu là Thần Long, nghe nói các quan binh thường trú trên thuyền đã xây dựng một hệ thống kiểu sinh vật theo hình thức tuần hoàn tự động, có thể lặn dưới nước hai năm liên tục mà không cần bổ sung bất cứ thứ gì, tốc độ lặn xuống có thể đạt 1000 mét.
Trước mắt chiếc tàu lặn này vẫn đang nằm trong giai đoạn giữ bí mật cao nhất, chưa đối ngoại công khai, ngay cả đặc công Mỹ và liên bang Nga cũng không tìm được bất kỳ đầu mối nào, chỉ mơ hồ có một số suy đoán Hoa Hạ hình như có loại đồ công nghệ cao này thôi......
Hơn nữa loại hình tàu lặn mới nhất này có quan hệ rất mật thiết với tổ A Đặc cần, vì động lực không phải dùng lò phản ứng hạt nhân, mà là dùng là trang bị trữ điện, vệ sinh, an toàn. Trang bị trữ điện này chính do tổ Khoa Năng tổ thứ 2 trong tổ A Đặc cần dùng thuật nội kình mới nhất nghiên cứu chế tạo mấy tảng đá trong phòng nghiên cứu của lão viện trưởng Trần của đại học Yên Kinh. Số lượng trữ điện lớn, nghe nói một khối lớn bằng bàn tay có thể cất giữ được mười mấy vạn độ điện năng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tuy nhiên loại tảng đá này quá hiếm lạ, căn bản không có ở đâu cả, nghe nói bắt nguồn từ vẩn thạch bên ngoài trái đất, cho nên càng quý hiếm.
Hơn nữa quá trình chế luyện quá phức tạp, sau khi mấy cao thủ cấp lục đoạn trở lên dùng khí nội kình bao bọc, vỏ điện mới có thể chịu đựng được áp lực lớn như vậy, cho nên muốn sản xuất số lượng lớn là điều không hiện thực, chỉ có thể làm vũ khí bí mật của quốc gia.
Máy bay của nhóm người Diệp Phàm vừa hạ cánh, đã có một loạt cảnh vệ uy vũ xếp thành hàng chờ đợi từ trước.
Một sĩ quan cấp tá họ Lâm mặc trên người trang phục Đại tá trực tiếp dẫn bọn họ tới một ngôi nhà làm việc rất bình thường.
Sau khi thẩm tra đối chiếu một loạt chứng thực như dấu tay, giấy chứng nhận, hình ảnh, Đại tá Lâm mới thở dài một cái, chào theo nghi thức quân đội vô cùng tiêu chuẩn:
- Báo cáo Diệp phó soái, người phụ trách tổ A Đặc cần trú ở đảo Phi Ngư, Lâm Bang Huy xin báo cáo với ngài, xin thủ trưởng chỉ thị.
-Được! Đại tá Lâm cực khổ rồi. Tôi không nói nhiều, tranh thủ thời gian lên tàu. Diệp Phàm đã sớm biết, Lâm Bang Huy còn là một cao thủ Khai Nguyên cảnh ngũ đoạn.
Đảo Phi Ngư là căn cứ có tác dụng rất quan trọng đối với quốc gia, cho nên Chủ tịch nước Trung Quốc Trấn Sơn Hà đương nhiên phải nắm chặt trong tay.
Cho nên tổ A Đặc cần phái người phụ trách ẩn thân bên trong cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa còn có thể trực tiếp phối hợp với tổ thứ 8 Đặc cần thi hành nhiệm vụ trọng đại khẩn cấp.
-Xin mời thủ trưởng đi theo tôi.
Lâm Bang Huy ở phía trước cẩn thận dẫn đường.
Kỳ quái là Lâm Bang Huy không đi ra ngoài, mà là đi lên chỗ khúc quanh cầu thang lầu một, tiện tay móc ra một khối đá màu xanh biếc hướng một mặt chiếu lên trên vách tường.
Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng nhìn lướt qua, phát hiện tảng đá kia rất là đặc biệt, tựa hồ bên trong hàm chứa một số năng lượng quái dị, xem ra tổ A Đặc cần quốc gia thật sự là tài ba quái lạ.
Không lâu sau!
Từng đạo sóng gợn hình vòng tròn hiện lên, sau một tiếng "răng rắc", thạch bích trơn nhẵn hướng sang một bên, lộ ra một khung cửa.
Sau khi tiến vào, thạch bích tự nhiên khép lại, không để lại một dấu vết nào. Nơi này lại còn dùng nội kình lắp đặt một số trang thiết bị đặc biệt.
Đặc công bình thường cho dù có tìm tới nơi này cũng không vào được. Bởi vì chỉ có khí nội kình của Lâm Bang Huy mới có thể mở ra, thật là lợi hại.
Sau khi đi quanh co khúc khuỷu về phía dưới hai mấy phút đồng hồ, trước mắt xuất hiện một động lớn tự nhiên. Trong động còn xây dựng một ngôi nhà ba tầng nhiều chức năng, một mô hình nhỏ bến tàu, một chiếc tàu toàn thân màu nước biển đang nhô lên dựa vào bên cạnh bến tàu.
-Báo cáo thủ trưởng, tôi là Tào Mặc, thuyền trưởng tàu Thần Long M2. Toàn bộ sĩ quan trên tàu đã tập hợp, chuẩn bị hoàn tất, xin mời thủ trưởng chỉ thị.
Một sĩ quan mặt gầy mặc trang phục Thượng tá dẫn một loạt thuỷ binh đang đứng thẳng trên thuyền giống như một loạt cọc tiêu.
-A! Thuyền trường cũng là cao thủ Quốc thuật, mơ hồ có nội tức tràn ra, có lẽ cũng ở trong tổ A. Thân thủ mấy đoạn khi chưa phát lực thì chưa thấy được, xem ra quốc gia đặc biệt coi trọng loại tàu lặn kiểu mới này!
Diệp Phàm thầm nghĩ, miệng hơi mở hạ lệnh:
-Chào các đồng chí!
- Chào Thủ trưởng!
-Các đồng chí cực khổ rồi!
-Vì an toàn quốc gia chúng tôi tình nguyện!
Giọng nói của mười mấy tên quan binh quanh quẩn trong động, làm cho một đám nhân viên bí mật làm công tác hậu cần trên bờ đều kinh ngạc nhìn quanh.
- Cố Chủ Nhâm, anh xem người thanh niên này đoán chừng bao nhiêu tuổi? Lai lịch thật sự không nhỏ, hình như ngay cả Lâm thủ lĩnh và Tào thuyền trường đều vô cùng cung kính đối với hắn.
Một Thiếu tá oai hùng thấp giọng hỏi.
-Đúng vậy! Thiên Hà. Lâm thủ lĩnh bình thường không nể nang cả tư lệnh căn cứ, lần trước tư lệnh căn cứ muốn mượn tàu ngầm hiệu Thần Long số M2 lặn xuống thăm dò địa hình đảo Phi Ngư.
Bởi vì chỗ đó quá sâu, tàu lặn của căn cứ chỉ có thể ngắm biển. Kết quả Lâm thủ lĩnh cũng kêu ông ấy lấy ra chỉ thị phê bình của thủ trưởng tổng bộ, trong khi đó Lâm thủ lĩnh cũng chỉ là một Đại tá, còn Tư lệnh Trương là Thiếu tướng!
Thiếu tá Cố Chủ Nhâm nói.