Quan Thuật

Chương 462: 20 vạn mua hoa hồng tặng người đẹp

- Ừ! Phượng Bình Phi thật đúng là con nhà giàu có tiền, chẳng lẽ Phượng gia không phải bất phàm sao?

Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy.

- Không phải là Phượng gia trong truyền thuyết chứ.

Tề Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì nên buột miệng.

- Không sai! Chính là Phượng gia. Thủy Châu có tứ đại gia tộc, thật ra thì cũng là mấy thế gia quốc thuật, theo thứ tự là Phượng gia, Lô gia, Tôn gia, Diệp gia. Lịch sử mấy gia tộc này truy lên chừng khoảng hai ngàn năm trước. Nghe nói Phượng gia một mình chiếm vị trí hàng đầu, đến bây giờ Phượng gia còn có trưởng lão thất đoạn tên là Phượng Sí Diêu, nghe nói có thân thủ thất đoạn Luyện Kính, chuẩn bị tiến vào cấp tám rồi.

Ngay cả Đoàn trưởng Thiết cả ngày đều nói chúng ta có đến Thủy Châu thành chơi đùa thì chớ cùng kết oán với Phượng gia.

Lợi hại hơn còn nghe nói là Phượng gia có quan hệ với Nam Hải nhất thần thối, gia tộc Câu Trần Âm Phùng cũng không phải ăn chay lớn lên nên hai nhà liên hiệp khiến Lô gia cũng có chút kiêng kỵ.

Vị trí thứ hai là trưởng lão Lô Tiên Dật, nghe nói đạt đến thất đoạn Khai Nguyên, cũng là một vị siêu cấp cao thủ, bảy đoạn a! Liệp Báo chúng ta không có một ai, cũng là một người không thể chọc vào.

Tôn gia và Diệp gia cũng có hai trưởng lão lục đoạn, thực lực chắc nhỉnh hơn Đoàn trưởng Thiết một chút vì thời gian tiến giai lâu hơn nên nội kình tinh thuần hơn.

Tứ đại thế gia chẳng những trong nhà có cao thủ, tài lực cũng là hàng đầu Nam Phúc. Tối thiểu mà đoán thì gia sản mỗi nhà cũng chừng năm tỷ, có lẽ nhiều hơn, tài phú mấy ngàn năm lắng đọng không phải là thứ nhà giàu mới nổi có thể so sánh nghĩ.

Gia tộc cường đại như vậy anh bảo Triệu Mang làm sao va chạm, mắt thấy Tần Ngọc Ngọc sắp bay rồi, Triệu Mang còn có thể cười lên sao, có mà khóc chết.

Trương Cường đem một vài chuyện của Thủy Châu kể hết.

- Mẹ ôi! Lai lịch lớn như vậy.

Tề Thiên cũng lè lưỡi.

- Ừ! Là có chút lai lịch, ha ha ha. Tuy nhiên bây giờ coi trọng yêu đương tự do. Tần Ngọc Ngũ Tiểu còn dám yêu Triệu Mang thì chúng ta còn sợ cái gì, chẳng phải là cần hoa hồng sao, chúng ta sẽ cho Tần Ngọc Ngọc mở mắt

Diệp Phàm cũng nổi tính thanh niên, hơn nữa mới vừa rồi nghe nói Phượng gia có thể có quan hệ với gia tộc Câu Trần.

Nếu như mình có thể còn sống trở về còn phải đi xử lý chuyện con trai của chủ tịch Hồ bị Nam Hải nhất thần thối ám toán, biết đâu tiếp xúc trước với người cua Phượng gia có thể dẫn tới Câu Trần Âm Phùng thì tốt, mình cũng không phải một người một ngựa đến Nam Hải.

Hắn nghe nói xong liền lấy điện thoại ra gọi:

- Lô Vỹ, nghe nói một trăm đồng một bông hoa hồng?.

- Đương nhiên là có, gọi là yêu linh màu lam, nghe nói có nguồn gốc từ Hà Lan, một cành trên một trăm đồng, trên thị trường cũng rất ít nhìn thấy, làm sao vậy, đại ca muốn tặng cho ai à?

Lô Vỹ cười hỏi ngược lại.

- Không phải, một người bạn muốn tặng, có thể chuẩn bị tối nay 2000 cành hay không?. Diệp Phàm hỏi.

- Trời ạ! Lão Đại, sao muốn nhiều như vậy, chơi đùa như vậy thì còn có cơm ăn không, chừng đó là 20 vạn đó, cho dù là một số ông chủ Hồng Kông tiêu tiền như nước cũg không chơi nổi? Lão Đại định dùng hoa hồng đè chết người đẹp sao.

Lô Vỹ thất thanh kêu lên.

- Tiểu tử ngươi, nghĩ gì chứ? Quản nhiều chuyện như vậy làm gì. Buổi tối phải đưa đến phòng ca múa Đế Lang.

Diệp Phàm hừ lạnh, bởi vì hắn nhớ hình như lần trước quản lý chỗ trung tâm thương mại Kim Mã có đưa cho hắn một tấm thẻ ngọc ưu đãi, chắc là có thể giảm giá, coi như tiết kiệm một chút, sau chuyến trở về mừng năm mới vừa rồi cũng tiêu quá nhiều tiền, miệng túi bây giờ cũng đã lõm xuống.

- Hảo hảo! Để em xem rồi điện thoại cho anh.

Lô Vỹ cúp điện thoại thầm nói, " Chẳng lẽ đại ca có bạn gái, thật khí thế a. Bỏ 20 vạn mua hoa yêu linh màu lam, số tiền lớn a, còn rộng rãi hơn cả lão tử. Chẳng qua cũng tốt, có cửa, có thể nhìn thấy chị dâu tương lai cũng không tệ, 20 vạn này đáng giá

- Thủ, thủ trưởng, không được đâu. Quá lãng phí rồi, bằng số tiền tôi làm mười mấy năm a!

Triệu Mang đã sớm nghe thấy, cũng choáng váng vì cú ra tay 20 vạn của Diệp Phàm nên ấp úng.

- Đưa cho cậu, không muốn có phải không

Ha ha ha. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Phàm cười nói.

- Đại ca, tối nay huynh đệ chúng ta mỗi người mang một người tới nhé?

Tề Thiên vờ vĩnh, thật ra thì trong lòng cũng không nhẹ nhàng như vậy, chỉ muốn trước khi Diệp Phàm thi hành nhiệm vụ có thể phóng túng một chút.

Tiểu tử, thấy đại ca không có bạn gái thì làm trò phải không?

Diệp Phàm cười nhạt.

- Khỏi phải nói mạnh miệng, buổi tối mang theo mới là bản lĩnh.

Tề Thiên cũng ngang ngạnh.

, thầm nghĩ " Cái khác không sánh bằng đại ca rồi, thăng quan không mau như hắn, công phu càng không thể sánh, chỉ có thể xem ở chỗ chị em thôi."

- Được! Tiểu tử ngươi đến lúc đó đừng chạy là được.

Diệp Phàm cười quỷ dị.

-----oo0oo-----