Diệp Phàm không ngờ Tề Chấn Đào thật sự chịu đến xó xỉnh này câu cá, tuy nhiên hắn cũng hiểu Tề Chấn Đào không phải thật sự đi câu mà là có ý với Xuân Cung Hoàn trong túi hắn.
- Minh Đào, nhanh đi chuẩn bị cần câu, đặt sẵn ở chỗ nào câu tốt nhất trong hồ, nếu như có thể câu được một con Hồng Hồ Tai thì hoàn hảo rồi.
Diệp Phàm quay đầu thu xếp, Điền Kim Hoa dĩ nhiên đã sớm chạy đi pha trà, chuẩn bị cả rồi.
Một vài lãnh đạo cấp trên tới kho khu đều là vì câu cá, thuận tiện tán gẫu giải sầu, tâm sự, tu sinh dưỡng tính cho nên kho khu vẫn luôn chuẩn bị mấy bộ cần câu cá hạng sang.
Nghe nói mấy bộ cần câu này là do chủ nhiệm Trương tiền nhiệm đã đặc biệt xuất ra ba vạn đồng để mua sắm, có cả bàn trà nhỏ, ghế nằm có ô che nắng… Điền Kim Hoa và Hướng Minh Đào cũng hầu hạ qua mấy nhóm lãnh đạo nên thủ pháp chuẩn bị tương đối thuần thục.
Đương nhiên, công cụ câu cá còn phân cấp bậc, chia làm tam cấp, lãnh đạo cấp ban cấp phòng kém cỏi nhất là dùng đệ tam cấp, cấp Sở là nhị cấp, cấp Ban chính là công cụ câu cá cao cấp nhất.
Cấp Bộ dĩ nhiên không chuẩn bị, bởi vì góc địa phương nhỏ cho dù có ngồi đếm tuế nguyệt cũng không đến lượt lãnh đạo cấp tỉnh, bộ, đặt mua thì cũng quá lãng phí.
Ngay cả cần câu cấp Ban cũng cực ít dùng, vẫn luôn niêm phong cất vào kho, hình như mới dùng qua một lần hồi chủ nhiệm Trương còn ở đây, nghe nói là nghênh đón một cán bộ cấp Phó Vụ trưởng, hình như là phó chuyên viên từ thành phố Mặc Hương đến Ngư Dương điều tra, chẳng qua là một nhàn quan mà thôi.
Một vị nhàn quan như vậy còn làm chủ nhiệm Trương lúc đó mừng quýnh lên, sau đó vẫn luôn lấy làm niềm kiêu hãnh, thật ra chỉ là một thứ trang sức coi như đã từng hầu hạ qua quan lớn cấp Phó Ban câu cá.
Những chuyện rắc rối này dĩ nhiên Diệp Phàm không hiểu, bởi vì lúc buổi sáng câu cá thì tiện tay cầm một cây cần câu.
Khi ấy hắn còn cảm thấy buồn bực vì làm sao có nhiều loại cần câu như vậy, hơn nữa phân chia tầng thứ rất rõ ràng nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tuyệt không ngờ tới trong này còn nhiều tầng thứ như vậy.
Lúc này đồng chí Chánh văn phòng kho khu Hướng Minh Đào rất cẩn thận nói nhỏ bên tai Diệp Phàm:
- Chủ nhiệm, lấy đồ đi câu tầng thứ mấy?
- Vậy là ý gì, có cấp bậc gì chứ?
Diệp Phàm ngơ ngác.
- Ha hả, trước kia chủ nhiệm Trương đem công cụ câu cá chia làm ba cấp tương ứng với các cấp cán bộ. Ví dụ như cán bộ cấp ban cấp phòng thì dùng cấp ba, chi phí chiêu đãi không quá một ngàn đồng.
Hướng Minh Đào thì thào.
- Cấp Sở coi như cấp thứ hai rồi, chi phí là bao nhiêu?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, cảm giác quan trường đúng là phức tạp.
Ngay cả câu cá còn phân cấp bậc, không lẽ đây chính là quy củ ngầm a. Ngay cả khi Trương Minh Phát không có ở đây thì thủ hạ vẫn án theo lệ cũ xử lý, giảm bớt đi rất nhiều phiền toái, người này hóa ra rất có thủ đoạn.
- Ba nghìn!
Hướng Minh Đào đưa ra ba ngón tay.
- Ừ! Lần này dùng tốt nhất là được, chi phí chiêu đãi không hạn chế, tốt là được, ha hả.
Diệp Phàm cười khẽ thiếu chút nữa làm chủ nhiệm Hướng Minh Đào rớt cằm, lấm lét nhìn đám người Tề Chấn Đào không dám lên tiếng
, thầm nghĩ, " Lão Thiên, không phải là lãnh đạo thành phố chứ! Chủ nhiệm Diệp nói là chi phí chiêu đãi không hạn chế. Nếu đám khách này muốn đến địa phương nào dạo một vòng chẳng phải là dùng hơn vạn đồng sao.
- Tới đây Diệp Phàm, để chú giới thiệu cho cháu vị này là Vụ trưởng Phong Thanh Lục từ Bộ Tài chính tới.
Tề Chấn Đào thân thiết cười nói.
- Vụ trưởng, còn là Bộ Tài chính, đại nhân vật a.
Diệp Phàm cảm giác ngực nóng ran lên, ngay cả bước chân cũng thấy bay bay.
Thật ra thì Tề Chấn Đào đã là quan lớn cấp Phó trưởng Ban, còn là Thường vụ Tỉnh ủy, so với Phong Thanh Lục còn cao hơn một bậc.
Chẳng qua cũng phải nhìn người ta ở đâu, chỉ cần nghe nói đến Bộ Tài chính là đã cảm thấy vì nể rồi, dĩ nhiên quyền lực một Vụ trưởng Bộ Tài chính chưa chắc có thể so với một Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy như Tề Chấn Đào.
Bộ dạng Phong Thanh Lục tương đối thư sinh, nếu thêm một cặp kính thì càng có khí chất văn nhân.
Diệp Phàm hơi sững sờ sau đó vội vàng bước nhanh lên dùng hai tay nắm chặt lấy bàn tay Vụ trưởng Phong cung kính:
- Hoan nghênh Vụ trưởng Phong đến địa phương nhỏ của tôi chỉ đạo, thật là vinh hạnh.
-Ha ha ha, Chủ tịch Tề đã nói cậu là anh em kết nghĩa với thằng nhóc Tề Thiên, thật là tuổi trẻ tài cao a!
Vụ trưởng Phong vui vẻ, Diệp Phàm dĩ nhiên biết người ta là nhìn ở vào mặt mũi Tề gia, nếu không y có bắt tay với mình hay không cũng là vấn đề.
Không lâu sau mấy người đến đài điểm tướng.
Chỗ câu cá tốt nhất dĩ nhiên chính là điểm tướng đài này, ngay tên gọi đã rất uy phong.
Điểm tướng ở đây chỉ là đứng đó điểm vài con cá tướng rồi, ngay tên gọi đã rất oai phong, chắc là người xây đài này tính toán để vuốt mông ngựa lãnh đạo.
- Phong lão đệ, hôm nay chúng ta cũng tới nếm thử tư vị điểm tướng, nhìn xem người nào điểm tướng nhiều nhất, đánh cuộc một lần nhé?
Tề Chấn Đào cười ha hả, khẽ liếc sang Vụ trưởng Phong Thanh Lục.
- Được thôi, chẳng qua phải thêm chút tiền mới được, nếu không thì không đủ thú vị.
Vụ trưởng Phong cũng sảng khoái, tuyệt không yếu thế, dù sao cũng là vụ trưởng từ kinh thành tới, kiến thức rộng rãi, phong độ đại gia.
- Được! Anh thắng thì đồ kia để tôi năm thành phần chỗ anh, anh thua cũng vậy, được không?
Tề Chấn Đào ra vẻ bí hiểm, Diệp Phàm nghe xong cũng mờ mịt, liếc sang Tề Thiên, kéo sang một bên thì thầm:
- Phân đồ là vật gì. Cậu có biết hay không?
- Ha ha ha, cái này khó nói, chắc cứ phân định thắng thua rồi sẽ hiểu, chúng ta từ từ chờ đi!
Tề Thiên còn giả vờ thần bí, làm Diệp Phàm giận đến trắng mắt, nếu không có cha gã ở đây thì đã đạp một phát xuống hồ cho cá ăn rồi.
Hai người đeo mũ kê-pi, thật ra thì chính là loại nón cỏ nông dân hay dùng, chẳng qua thủ công tinh xảo hơn, vành mũ cũng rộng hơn, xem ra là hàng thửa.
Hiện giờ mọi người thành phố đang có mốt vui thú điền viên, có lãnh đạo không có chuyện làm, hai ngày nghỉ chỉ thích lái xe đến nông thôn đi mướn vài miếng đất thử cảm giác làm nông dân, gọi là trở về với tự nhiên.
Những chuyện này làm hại những lão nông tri điền cả ngày làm bạn với đồng ruộng hùng hổ:
- Trở về tự nhiên, ông mày ngày ngày đều ngâm mình ở trong tự nhiên, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, có mùi vị tự nhiên cái rắm ấy, chỉ có một chữ cực khổ! Nếu như gắng phải thêm mấy chữ chính là mệt chết người! Còn ở đó mà hò hét trở về tự nhiên, trở về hầm cầu đi, ta nhổ vào!
Nói xong còn thêm một câu:- Thuần túy là ăn no rỗi việc!
Đương nhiên, lão bách tính nông thôn không ở tầng thứ của đám cao quan nên không thể nhận thức mùi vị tự nhiên, chẳng qua người ta là nói rất thành thật, không hề giả dối.
Tề Chấn Đào thuần thục mắc mồi rồi buông cần, xem ra quan lớn hiện giờ rất thích thể loại giải trí này, toàn thân có thể buông lỏng, trông lại hết sức quý phái.
- Diệp tiểu tử, lẩu sói chuột đã chuẩn bị xong chưa vậy, lần này phải cho thêm nhiều thuốc nhé.
Tề Chấn Đào nói trắng phớ, cảm giác dược tính nồi lẩu lần trước ở Thủy Châu còn chưa đủ nặng.
- Cho thêm nhiều, điều này có thể làm sao, nếu như lão nhân gia ngài tối nay không về nhà thì ta có thể đi tìm mấy cô nương cho ngài tiết hỏa, vậy thì hay rồi, một Chủ nhiệm kho cùng đi với Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy dạo kỹ viện, bên cạnh còn có một Vụ trưởng Bộ Tài chính, rất là kiêu ngạo.
Diệp Phàm ngầm oán thầm, nhưng ngoài miệng đáp:
- Được, hạ nặng một chút là được, bảo đảm đủ sức lực. Chẳng qua chỉ sợ quá nặng sẽ chọc cho phiền toái thì không hay
Diệp Phàm nói bóng gió
- Phiền toái, uống chén lẩu có gì phiền toái, không có chuyện gì. Chủ nhiệm Diệp, thân thể chúng ta đều làm bằng thép, chịu được. Năm ngoái đến Nam Việt làm cả bình rượu ngâm lộc hươu mới thật là nặng, uống xong cả đêm đi tắm, ha ha ha.
Vụ trưởng Phong thuận miệng nói.
- Không có chuyện gì, Phong lão đệ cũng không sợ, ta đã từng đi lính thân thể lại càng kiên cố.
Tề Chấn Đào quỷ dị trừng mắt với Diệp Phàm, cũng không biết là ý gì.
Biết đâu Chủ tịch Tề muốn cho Vụ trưởng Phong bị bêu xấu, đến lúc đó Vụ trưởng xuống đài không được còn không rút da của ta ra.
Ngọc Sử Giới chẳng qua một Phó Trưởng Ban Sở Tài chính Tỉnh hừ một tiếng, ta đã bị đày đi tới tuần bá câu cá rồi. Tầng thứ Vụ trưởng Phong cao hơn Ngọc Sử Giới không chỉ một tầng, tuy nói cấp bậc chỉ cao hơn một nửa nhưng thực quyền khác nhau một trời một vực, lão nhân gia lên tiếng chắc là ta bị quan lớn tỉnh Nam Phúc ném cho cá ăn.
Có lẽ bọn họ có cách giải quyết rồi, mình cũng chỉ nghĩ nhiều mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không lâu sau Lý Tuyên Thạch tự mình đưa tới sói chuột lông xanh thượng hạng, Tạ Mị Nhi phái tới đầu bếp cao cấp của Thủy Vân Cư, Diệp Phàm chỉ dẫn phương pháp xử lý rồi đi theo hai vị đại lão câu cá.
Dược liệu đã sớm xử lý trộn vào nhau, cho dù đầu bếp muốn học trộm cũng tuyệt đối học không được, đương nhiên món Khiếu hoa ngư của Diệp Phàm đang còn ngâm trong lòng đất.
Hơn một giờ đã qua, Tề Chấn Đào tạm thời vượt lên đầu, câu được ba con lớn cỡ bàn tay, cười híp mắt nhìn Vụ trưởng Phong vì trong thùng của Vụ trưởng Phong chỉ có ba con bằng cỡ ba ngón tay.
Phong Thanh Lục vẫn bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt nước, không biết nhìn tăm cá hay đang xem phong cảnh, cũng không quay đầu lại cười nói:
- Ông Tề, chưa tới lúc thu cần thì chưa vội đắc ý, thắng lợi thường thường ở lúc cuối cùng, ha ha ha.