- Nghe nói là đơn vị bộ đội thần bí, ở Thủy Châu, tên là Liệp Báo.
Lý Tuyên Thạch cũng hơi có vẻ tự đắc.
- Liệp Báo! Thật sao!
Vừa nghe thấy hai chữ "Liệp Báo", Ngọc Thế Hùng thoáng cái nhảy dựng lên, sững sờ đứng trên ghế sa ***.
- Thế Hùng sao vậy, làm gì mà kinh ngạc như thế.?
Ngọc Nhã Chi trầm mặt xuống như muốn dạy người.
- Chị, bạn em làm lính ở Liệp Báo, chị đừng lên tiếng.
Ngọc Thế Hùng vội vàng che điện thoại nói khẽ. Toàn bộ mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên nhìn Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng.
- Đương nhiên là thật, anh Lý có lúc nào lừa gạt anh em đâu chứ.
Lý Tuyên Thạch vui vẻ nói.
- Hoành Sơn trở lại lúc nào, cậu nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi thật sự muốn nói chuyện với cậu ấy.
Ngọc Thế Hùng vội vàng hỏi.
- Có lẽ mấy ngày nữa, trước cuối năm thôi! Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lý Tuyên Thạch nói xong liền cúp điện thoại. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cháu có người bạn nào làm lính ở Liệp Báo vậy?
Ngọc Hoài Nhân cũng nhịn không được hỏi.
- Lý Hoành Sơn, cháu trai của Lý gia ở đập Thiên Thủy. Nghe nói còn lăn lộn được chức Thượng úy Đại đội trưởng, thật không đơn giản, mấy tháng rồi không thấy mặt giờ lại có thể đầu quân còn thăng quan.
Ngọc Thế Hùng thở gấp không dứt,- Chú, có lẽ y biết Tề Thiên, mới vừa rồi nghe anh Cao Nhất nói nhân số của binh đoàn Liệp Báo cũng không nhiều. Lính Liệp Báo chính tông chỉ có mấy trăm người, nếu như Hoành Sơn biết Tề Thiên có lẽ còn có thể nói chuyện.
- Chuyện này có khả năng, nhưng cấp bậc của y còn quá thấp, Tề Thiên chưa chắc để ý đến. Nhưng hỏi thăm một chút tình hình có lẽ vẫn được, trước mắt lai lịch của Tề Thiên chúng ta vẫn chưa hỏi thăm ra, không biết lai lịch của y thì không cách nào hạ thủ.
Muốn làm việc thì phải tìm ra được cánh cửa mở đường, ngay cả cửa cũng không tìm được thì cũng rất khó làm.
Nhưng chuyện nào cũng luôn có dấu vết có thể tìm ra. Cho dù là trứng gà cũng có thể lựa ra khe hở, chỉ cần chúng ta dụng tâm, mở rộng ý nghĩ, thì sẽ tìm được biện pháp giải quyết.
Cho nên, chuyện này không thể gấp gáp được, quýnh lên khắc vội vàng hỏng việc, tựa như có bệnh mới lo tìm thầy cũng không tốt, ngược lại tổn thương thân thể, không thích hợp. Ài, chờ Lý Hoành Sơn trở lại cháu lập tức đi dò thám rồi hãy nói. Bên này chúng ta sẽ nghĩ biện pháp tiếp theo.
Ngọc Hoài Nhân thở dài, chuyện như vậy mà một cán bộ cấp phó vụ thường ủy như y lại có thể bó tay không làm gì được. Thoạt nhìn chỉ là một chuyện nhỏ nhưng chuyện nhỏ này lại có khuynh hướng biến thành việc lớn.
Thật ra trong lòng Ngọc Hoài Nhân tương đối lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn trầm ổn. Bản thân mình đương nhiên không thể loạn được, vừa loạn người khác càng sẽ chê cười Ngọc gia. Đây cũng là bất đắc dĩ của người quản lý việc nhà.
8 giờ sáng.
Diệp Phàm mất sức của chín trâu hai hổ mới có thể khiến hai người Thượng Thiên Đồ và Dương Vân Phi thuận lợi đột phá. Hai người căn cốt quá kém, cho nên con đường đột phá cũng vô cùng vất vả, thiếu chút nữa thì lãng phí hai viên Lôi âm cửu long hoàn, khiến Diệp Phàm toát mồ hôi lạnh. Nếu như bất kỳ một người nào trong hai người trải qua hao tổn nào hoặc là áp chế không nổi sẽ bạo liệt mà ra.
Diệp Phàm hồi hộp thầm nghĩ, " Sau này muốn đột phá tốt nhất đặt ở bệnh viện đi. Có tình huống khẩn cấp gì cũng tiện chuẩn bị."
Hai người nghỉ ngơi một lát rồi đi bởi vì cuối năm rồi, trên đầu hai người đều có công ty, bề bộn nhiều việc.
Khi đi Thượng Thiên Đồ vẫn muốn gọi cô gái tinh khiết Phượng Linh Tỏa lưu lại hầu hạ Diệp Phàm, nhưng bị Diệp Phàm kiên quyết cự tuyệt, nhưng thấy chiếc xe của Thượng Thiên Đồ bốc khói mà đi, trong đáy lòng Diệp Phàm vẫn có chút tiếc nuối, mắng thầm, " Anh hùng cái rắm, người ta đưa con gái tới tận cửa lại còn giả bộ phong phạm đại sư, thật xấu hổ. Ai! Đáng tiếc, thắt lưng của Phượng Linh Tỏa thật đúng là mềm mại, lại có thể phân thành hai khúc, đè một cô gái như vậy dưới người thì sung sướng không cần nghĩ. Tên đàn ông nào cũng sẽ chảy nước miếng."
Thượng Thiên Đồ để lại một rương lớn xì gà hạng sang, nghe nói là trực tiếp mang về từ Cuba. Một điếu to bằng ngón tay cái, cây Ma Hoàng rất tinh khiết phát sáng, rất dài, giống như mặt hàng mà các lão Đại trong phim hành động Hồng Kông thường hút.
Nghe Thượng Thiên Đồ nói là cực phẩm sinh ra ở Cuba, vừa vặn có một người bạn đi Cuba cầm về, một hộp 20 điếu hơn một vạn đồng, tính ra một điếu 500 đồng.
Đốt một cây, trong làn sương khói lượn lờ Diệp Phàm giống như lạc đến tiên cảnh, trầm trồ kêu lên:
- Đúng là cực phẩm, mùi vị cũng rất kích thích, chỉ cần một điếu cũng bằng nửa tháng tiền lương của một cán bộ nhỏ chỉ có tiền lương bình thường của huyện Ngư Dương rồi, đây quả thực là đốt tiền, chứ đâu phải hút thuốc.
- Bí thư Cổ, thương thế của Tiểu Ba vẫn chưa hồi phục, tôi hi vọng anh có thể nói qua với các đồng chí của Viện Kiểm sát và tòa án, để cho nó ở bệnh viện trị liệu một thời gian ngắn nữa rồi hãy nói. Tuy nói nó đã làm ra chuyện khác người, nhưng giải phóng quân còn ưu đãi tù binh, huống chi chúng ta thuộc về lá chắn nội bộ nhân dân, hiện tại nhà nước đề xướng luật pháp cũng phải suy nghĩ đến tình hình thực tế có phải không? Chờ sau khi thương thế tốt lên tôi sẽ tự mình đưa nó đến Viện Kiểm sát, tiếp nhận chế tài của luật pháp, quyết không hàm hồ.
Vương Thiên Lượng Cục trưởng Cục tài chính thành phố vuốt mấy sợi tóc không còn lại bao nhiêu của mình, lấy khẩu khí thương lượng để nói.
- Cục trưởng Vương, chuyện lần này nói thật quá ầm ĩ. Phóng viên của Đài truyền hình tỉnh, báo tỉnh đều ở đó. Chủ yếu nhất chính là trong bốn cô nương đó có lẽ có người có quan hệ với Trưởng ban Tỉnh ủy Tống, chuyện này to chuyện rồi.
Nếu như Huyện ủy không xử lý chỉ sợ người ta không chịu, tôi cũng rất bất đắc dĩ. Không xử lý không cách nào ăn nói với Trưởng ban Tống, người ta hỏi tới thì làm thế nào? Cho nên chuyện lần này thứ cho tôi không thể ra sức, kính xin Cục trưởng Vương thông cảm cho, Ài.
Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn cảm thấy đầu như sắp trương ra thành đầu heo.
Trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt của tỉnh đích thân gọi điện thoại tới hỏi chuyện bốn cô nương bị đùa giỡn. Ngư Dương còn muốn che giấu cũng có chút hành vi trái pháp luật rồi, hơn nữa chuyện này chứng cớ vô cùng xác thực, sự thật rõ ràng.
Đừng bảo là Trưởng ban Tống không đáp ứng, nếu như phóng viên Lan trong cơn tức giận cho đăng báo thì đoán chừng Ngư Dương thực sự rất mất mặt.
Hôm qua Diệp Phàm và phó Trưởng ban Sở Tài chính tỉnh Ngọc Sử Giới gây chuyện với nhau, Cổ Bảo Toàn đau lòng không dứt đuổi Diệp Phàm xuống tuần thú đập chứa nước, hao tổn một thành viên có khả năng lôi kéo đầu tư. Chuyện phía bên bốn cô nương lại liên lụy đến Vương Thiên Lượng, công tử Tôn Vinh Xuân của phó Chủ tịch huyện Ngư Dương, công tử của Phí Mặc Bí thư khối Đảng ủy, thật là sắp rối như canh hẹ rồi.
Không được đắc tội với thần tài gia Ngọc Sử Giới trong tỉnh, thần tài gia Vương Thiên Lượng thành phố cũng càng không được đắc tội. Tôn Vinh Xuân cả ngày ở bên tai thông qua một số bạn thâm giao tới lải nhải, Phí Mặc tuy nói ngoài mặt không nói rõ, nhưng cũng có phê bình kín đáo đối với xử lý của Cổ Bảo Toàn.
Cho rằng Cổ Bảo Toàn có chút giống như hiềm nghi ngoài mặt vân vân. Thật là khó khăn! Cổ Bảo Toàn cảm giác mình sắp bị những thứ này thù chết. Mình cũng mới đến Ngư Dương, vốn không nên gây thù hằn quá nhiều, nếu như chuyện này xử lý không tốt thoáng cái đắc tội với một đống quan lớn, từ trong tỉnh đến thành phố, rồi đến huyện cũng có.
Cổ Bảo Toàn cảm thấy huyện Ngư Dương này quả thực chính là một ngọn núi lửa hoạt động, không biết lúc nào thì bộc phát, nếu không đem nướng cháy mình thì ít nhất cũng làm đầy bụi đất rồi.
Đối với chuyện Diệp Phàm bị đày đi, ngay cả Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh cũng có phê bình kín đáo, cho rằng chính là lúc nên trọng dụng Diệp Phàm. Hơn nữa nghe nói hắn đã đạt được liên lạc bước đầu với Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông. Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương rất có thể nhận được đầu tư của Tập đoàn Phi Vân.
Nhưng thoáng cái toàn bộ thất bại, Diệp Phàm bị đày đi giữ đập chứa nước chẳng lẽ còn chịu vì huyện liều mạng đi bán mạng lôi kéo đầu tư, kết quả bán mạng thê lương như vậy, không khỏi khiến người ta thất vọng đau khổ!
Vệ Sơ Tinh là người đứng đầu một huyện, nắm chắc kinh tế mới là việc lớn thiết yếu của cô ta, đang lúc mấu chốt lại đi tiêu diệt đại tướng chẳng khác nào mổ gà lấy trứng. Thật là đáng tiếc.
- Chủ tịch huyện Vệ, chuyện của Diệp Phàm cô cũng biết rõ rồi. Nếu có chuyện chúng ta cũng là bất đắc dĩ. Khoản tiền của Ngọc Sử Giới ngày mai có thể sẽ đến Ngư Dương. Nếu khoản tiền này không xuống tới tôi và cô cũng khó sống!
Cổ Bảo Toàn thở dài, bất đắc dĩ ngồi xuống chiếc ghế xoay xoay tròn hai vòng, đó là động tác quen dùng của Cổ Bảo Toàn lúc quá buồn bực.
Ngay vào lúc này, Tiếu Tuấn Thần gọi điện thoại tới.
- Bí thư Cổ, tiên sinh Tiếu Phi Thành của tập đoàn Phi Vân Hồng Kông nói là có ý cùng đồng chí Diệp Phàm thương lượng chuyện bơm tiền vào nhà máy thảm huyện, không biết lúc nào đó có thể thu xếp thời gian bàn bạc hay không.
Tiếu tiên sinh nói, tư tưởng của Trợ lý Diệp khai phá, ánh mắt cao xa, tầm nhìn cao rộng, có thể suy nghĩ đầy đủ đến hiện trạng tơ dệt với kinh tế địa phương.
Lời của Diệp tiên sinh khiến ông ấy suy nghĩ rất nhiều, cũng khiến ông ấy thật sự cảm động vì sự chân thành của Trợ lý Diệp, nói Trợ lý Diệp là người bạn đáng tin cậy, ông ấy có chút động lòng. Hơn nữa còn nói, cuối năm rồi, ông ấy không có quá nhiều thời gian, nhiều nhất chỉ chờ một ngày. Buổi tối phải quay về Hồng Kông rồi.
- Cám ơn tín nhiệm của Tiếu tiên sinh đối với Ngư Dương chúng tôi, tôi lập tức gọi Chủ nhiệm Tần Chí Minh của Ủy ban kinh tế thương mại đến đây thương lượng chuyện bơm tiền vào nhà máy thảm sợi cùng tiên sinh Tiếu Phi Thành.
Cổ Bảo Toàn vui mừng nói.
- Chuyện này sợ rằng không được, tiên sinh Tiếu Phi Thành có thận trọng dặn dò. Phương diện Ngư Dương trừ Trợ lý Diệp ra, y không nói chuyện bơm tiền với bất luận kẻ nào khác, không phải y không tin những người khác. Chủ yếu là chuyện này do Trợ lý Diệp nói đến, nếu như đổi một người khác lại phải tính lại từ đầu. Hơn nữa những người khác có ánh mắt đặc biệt như Trợ lý Diệp hay không, Tiếu tiên sinh cũng có chút chần chờ. Tôi cũng không biết Trợ lý Diệp rốt cuộc sử dụng cao chiêu gì có thể được Tiếu tiên sinh tin phục như thế. Ai.
Tiếu Tuấn Thần có vẻ khó nói.
- Như vậy đi Tuấn Thần, anh có thể liên lạc trực tiếp được với Tiếu tiên sinh hay không. Chủ tịch huyện Vệ sẽ đích thân nói với ông ấy.
Cổ Bảo Toàn nói.
- Được, tôi thử một chút.
Tiếu Tuấn Thần cúp điện thoại, không lâu sau điện thoại của Tiếu Phi Thành gọi tới.
- Xin chào Tiếu tiên sinh, đối với thành ý của anh, tôi thay mặt Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện xin được cảm tạ. Tổ tiên của Tiếu tiên sinh cũng là người Ngư Dương, đối với Ngư Dương tình cảm rất sâu đậm, vẫn luôn chú ý đến phát triển của Ngư Dương. Ngư Dương có rất nhiều nơi đều biểu hiện lòng nhân ái của Tiếu tiên sinh. Anh thấy như vậy có được hay không, tôi sẽ đại diện nhà máy thảm sợi nói chuyện đầu tư với anh thì thế nào đây? Đối với chuyện này Bí thư Cổ cũng tương đối coi trọng.
Vệ Sơ Tinh không thẹn là người đi du học về, đầu lưỡi cũng rất trâu bò.
- Ha ha ha, Chủ tịch huyện Vệ quá khen rồi. Nhưng chuyện này tôi vẫn hy vọng có thể nói chuyện cùng Trợ lý Diệp. Hắn là người phụ trách cụ thể. Cho dù hôm nay tôi có cùng Chủ tịch huyện nói chuyện gì đó, thì cô cũng không có thời gian đi chịu trách nhiệm cụ thể chuyện này.
Là người đứng đầu một huyện, tôi biết cô phải xử lý rất nhiều chuyện, phương diện nào cũng phải chiếu cố đến, nếu như kêu một Chủ tịch huyện đi chịu trách nhiệm cụ thể một hạng mục nào đó hẳn là không thể nào.
Sau này nếu như đổi một người khác thì chuyện này lại không tiện xử lý. Cho nên tôi vẫn cần một người có thể chịu trách nhiệm cụ thể chuyện này, Trợ lý Diệp chính là người được lựa chọn tốt nhất, ha ha ha.
Tiếu Phi Thành cắn chặt Diệp Phàm không buông tha, mục đích của y nằm trên người tập đoàn Nam Cung, bơm tiền vào nhà máy thảm sợi Ngư Dương chỉ là ngụy trang mà thôi.
Chuyện này y đương nhiên không thể nói rõ, cho nên làm cho Vệ Sơ Tinh cũng rất bất đắc dĩ.