Chủ nhiệm văn phòng đập nước tên là Trương Phát Minh, cũng mới tới không lâu, sau khi bàn giao đơn giản với Diệp Phàm lên xe xì khói lái đi, nghe nói được điều tới làm Cục trưởng một cục nào đấy, nhưng khi đi len lén kéo Diệp Phàm sang một bên nhỏ giọng nói khẽ:
- Chủ nhiệm Diệp, thật ra anh không cần cả ngày ở đây, một năm có hứng thú thì tới mấy chuyến được rồi. Dù sao có hai ngươi luân phiên, không có chuyện gì cho mình.
Đập nước này trên thực tế là đơn vị cấp phó cục, ý tứ chính là Chủ nhiệm cũng chỉ là cán bộ cấp phó phòng. Phương diện kinh phí tốt hơn nhiều so với cục Tôn giáo, theo quy định trong một năm văn phòng đập nước có 5 vạn kinh phí hoạt động, đương nhiên là do Diệp Phàm quyết định sử dụng.
- Vẫn ổn! Lão Trương điều đi, trên sổ sách vẫn còn thừa lại một vạn đồng cho mình, xem ra con người này cũng rất thanh liêm, năm vạn đồng không nỡ dùng hết, ha ha ha.
Diệp Phàm âm thầm có chút tán thưởng con người Trương Phát Minh.
- Thứ gì chứ, hừ!
Điền Kim Hoa nhìn theo chiếc xe Trương Phát Minh bốc khói đi xa hừ lạnh nói.
- Làm sao vậy?
Diệp Phàm khá ngạc nhiên.
- Thời gian trước tổng giám đốc công ty là Chu Hội Minh đến văn phòng đập nước tuần tra, nhất thời cao hứng muốn đi câu cá, nhưng gặp may đến mức không thể nào tưởng tượng, câu được một con cá hồng hồ tai rất hiếm gặp, riêng cái đầu cũng nặng mười lăm cân.
Nghe nói loại cá Hồng hồ tai này có thể mang đến vận may làm quan, mùi vị cũng có thể nói tuyệt ngon. Lúc ấy Tổng giám đốc Chu cao hứng, lập tức tuyệt bút vung lên, xuất ra số tiền 20 vạn cho văn phòng đập nước, hiện tại chỉ còn lại một vạn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Toàn bộ số khác đều bị Chủ nhiệm Trương tiêu cạn sạch rồi, hóa đơn đưa tới toàn là hóa đơn mời ăn uống, hóa đơn đi phòng tắm hơi tìm gái còn kêu tôi đổi thành chi phí tiếp đãi, hừ!
Điền Kim Hoa tức giận ở bên cạnh hừ nói.
- Ha ha ha…dùng là được rồi.
Diệp Phàm cười nhạt cũng không để ý, thầm nghĩ có lẽ lúc ấy lão Trương chỉ bận tâm đến hưởng thụ của mình, quên chia một chén cho Điền Kim Hoa, cho nên trong lòng cô ta có chút bất mãn.
Diệp Phàm suy đoán thật sự không sai, bản thân mình trước kia làm Chủ nhiệm lãnh đạo, thủ quỹ giống như Điền Kim Hoa, thỉnh thoảng cũng sẽ nhét một số hóa đơn cỡ nhỏ vào trong tập hóa đơn.
Chủ nhiệm cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng lão Trương này hết lần này đến lần khác chỉ biết ăn một mình, thứ gì cũng đều thích cho bản thân hưởng thụ, không cho thủ quỹ quản tiền một chút lợi ích nào, cho nên khi điều đi mới gặp phải sự ghen ghét của cấp dưới.
Lão Hướng vì trong nhà có người thân qua đời, cho nên xin Chủ nhiệm Diệp Phàm nghỉ trước vội vàng về nhà, chỉ còn lại Điền Kim Hoa ở đây tiếp đãi Diệp Phàm.
Dưới sự chỉ dẫn của Điền Kim Hoa, bọn người Trương Cường cùng nhau xuất lực, nghĩa vụ đầu tiên là làm thợ lau chùi, không lâu sau phòng làm việc của Chủ nhiệm Diệp đã sáng loáng, lộ ra khí phái bất phàm, Diệp Phàm cũng khá hài lòng, đùa giỡn:
- Đúng là chỗ tu thân dưỡng tính tốt! Cả ngày rảnh rỗi an nhàn, nơi này có lẽ có thể thực hiện được giấc mộng của tôi, ha ha ha.
- Thủ trưởng, bọn họ đối với anh như vậy mà anh còn cười được sao?
Trương Cường không kìm được kêu lên càu nhàu.
- Thủy triều lên xuống, con người cũng có lúc xuống lúc lên, trên đời này làm gì có ai có thể biết rõ ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Tới đây dạo chơi an nhàn cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Diệp Phàm cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh như thường, cũng không có thảm trạng giáng chức.
- Cao nhân! Đúng là mình không bằng! Có lẽ đây cũng là một loại cảnh giới của đại sư Quốc thuật! Đến lúc nào mình mới có thể đạt đến trí tuệ như vậy?
Trương Cường, Triệu Đoan và Vương Ngũ đều khẽ lẩm bẩm.
Trương Cường vì nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng, sau khi dọn dẹp xong liền lái xe rời đi. Điền Kim Hoa vì là thủ quỹ, cho nên còn đặc biệt ôm tới một chiếc chăn bông mới, cố ý ngồi xuống để Chủ nhiệm Diệp Phàm ý thức được cặp núi đôi mềm mại khổng lồ cỡ 38 trước ngực mình.
Đương nhiên, đối với hành động này của Điền Kim Hoa, đồng chí Diệp Phàm cũng không ngu mà cự tuyệt, không nhìn thì không nhìn, nhìn qua mà đã ghiền thì cũng không sao.
- Chủ nhiệm Hướng, mấy người đi cùng Chủ nhiệm Diệp tên là gì, anh có biết không?
Hướng Minh Đào vừa đi được nửa đường đã bị mấy người ngăn lại hỏi.
- Các anh là ai, hỏi chuyện này làm gì?
Hướng Minh Đào cảnh giác, cho rằng gặp phải người xấu, hoặc là người muốn gây bất lợi cho Chủ nhiệm Diệp, cho nên thoáng cái phản ứng, nghiêm nghị chất vất.
- Kháo Sơn Hổ của Nhạc Sơn anh nghe thấy rồi chứ?
Ngọc Thế Hùng hơi có vẻ tự đắc, ra vẻ ta đây, nhả một vòng hơi thuốc hỏi.
- Kháo Sơn Hổ, đương nhiên là biết, có ai ở huyện Ngư Dương này là không biết y? Nhưng tôi chưa từng gặp y, người ta là danh nhân, làm gì đến lượt một lão đầu như tôi gặp được.
Hướng Minh Đào thành thực trả lời.
- Ha ha ha, anh không nhìn thấy chân nhân sao? Người mà anh nói chính là đây
Ngọc Cao Nhất nói.
- A!
Miệng lão Hướng mở to hết cỡ, có lẽ có thể nhét vào một quả trứng, một hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Kháo Sơn Hổ từ trên xuống dưới đánh giá một phen, lẩm bẩm nói:
- Anh, anh thật sự là Kháo Sơn Hổ?
Lão Hướng lúc này chính là một cọng miến chính tông.
- Ha ha ha…không cần sợ, chúng tôi chỉ là tò mò.
Ngọc Thế Hùng cười hắc hắc nói.
- Hai người thanh niên đó tôi cũng không nghe thấy Chủ nhiệm Diệp gọi bọn họ, chỉ có một người hình như tên là Trương Cường.
Hướng Minh Đào đương nhiên là tri vô bất ngôn! Ngôn vô bất tẫn không tiết lộ toàn bộ chân tơ kẽ tóc.
- Biết rồi, nhưng chuyện hôm nay không được nói với bất cứ người nào, biết không?
Ngọc Thế Hùng mỉm cười hòa ái, dáng vẻ rất chân thành, khiến trong lòng lão Hướng không khỏi giật giật mấy cái, âm thầm nói, " Mình dám nói sao? Y còn không lột da lão già này. Người của Ngọc gia tại sao cũng học Tạ gia, biến thành Tiếu diện hổ cả rồi."
- Vâng, đánh chết tôi cũng sẽ không phun ra một chữ nào.
Lão Hướng sợ hãi trả lời, không ngừng chạy chậm về phía nhà, giống như sau lưng thật sự có một con hổ đang đuổi theo, hù dọa lão Hướng nửa đêm ôm vợ cứ run rẩy, hơn nữa có một chút động tĩnh gì cũng sẽ càu nhàu ngồi dậy thám thính một hồi, có chút giống như có thứ gì ở phía trước, vợ còn tưởng y mặc bệnh thần kinh, hùng hùng hổ hổ nghiêm mặt, lão Hướng khổ không nói nỗi.
- Trương Cường, anh có nghe nói qua chưa?
Kháo Sơn Hổ hỏi.
- Không biết, để tôi gọi điện hỏi bạn ở Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu?
Ngọc Cao Nhất gọi điện thoại.
Không lâu sau, Ngọc Cao Nhất buông điện thoại, vẻ mặt trầm mặc, sắc mặt cũng không dễ nhìn gì.
- Sao vậy anh?
Ngọc Thế Hùng dự cảm không ổn, vội vàng hỏi.
- Chúng ta lập tức quay về Ngư Dương, nói với chú, chuyện lớn rồi.
Ngọc Cao Nhất chui lên xe kêu lên.
- Cha! Cha có biết Diệp Phàm không?
Tống Trinh Ngọc nũng nịu kêu lên.
- Có phải là anh chàng có đao công rất khá, mổ chồn rất có nghề không, còn là học sinh của lão Lan.
Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt vừa mới tan sở, về đến nhà vừa đặt cặp xuống con gái Tống Trinh Ngọc đã xúm tới hỏi.
- Không sai, chính là hắn.
Tống Trinh Ngọc gật đầu.
- Sao vậy, con nha đầu này, tới Ngư Dương chơi một chuyến, suýt chút nữa làm cha sợ hãi, hại cha nửa đêm nửa hôm không ngủ được cứ gọi điện thoại. Cha còn tưởng con bị đánh bị thương? Sau này không được đến chỗ xó xỉnh đó nữa, vùng khỉ ho cò gáy ắt sinh ra điêu dân, nếu bị thương thì làm thế nào?
Tào Mai Phương mẹ của Tống Trinh Ngọc trách móc, vuốt tóc Tống Trinh Ngọc đầy yêu thương.
- Mẹ! Con lớn rồi, mẹ lúc nào cũng xem con là đứa trẻ, hừ!
Tống Trinh Ngọc có chút bất mãn, lắc lắc tóc, hừ nói.
- Được rồi được rồi! Tống Trinh Ngọc nhà chúng ta là đại cô nương rồi, con kể lại chuyện nguy hiểm ở Ngư Dương xem nào.
Tống Sơ Kiệt cười vui vẻ nói, thấy con gái không có chuyện gì rất là vui mừng, không giống như một Trưởng ban ban Tổ chức, quan lớn quản lý mũ quan toàn tỉnh, đến Bí thư Đảng ủy địa khu nhìn thấy chân cũng hơi run rẩy.
- Con thật sự không có gì, chỉ có Diệp Phàm có thể gặp xui xẻo.
Tống Trinh Ngọc lo lắng nói.
- Xui xẻo thì xui xẻo, cũng không có liên quan đến chúng ta, nói làm gì?
Tống Sơ Kiệt cố ý nói, cảm thấy con gái có biểu hiện khác thường.