Đương nhiên, chuyện này cũng có nguyên tắc, thứ không thể nhịn chúng ta cũng không được nhịn. Cậu vừa nói tên Ngọc Sử Giới đó giữ chức vụ phó Trưởng ban ban Tài chính tỉnh Nam Phúc, đây là vị trí rất nổi tiếng.
Đừng nói là Bí thư, Chủ tịch huyện các cậu phải cung kính hầu hạ, mà ngay cả Bí thư Địa khu, Bí thư thị ủy các thành phố của Nam Phúc cũng không dám khinh thường.
Bây giờ làm gì mà chẳng cần tiền, trên đầu chữ tiền chính là một thanh kiếm, phát triển kinh tế cần tiền, xây dựng cần tiền, vấn đề dân sinh đều cần tiền.
Những thứ này đều có liên quan đến Sở Tài chính, bọn họ dám đắc tội với thần tài gia sao? Khẳng định là không dám đắc tội, nếu không dám đắc tội chỉ có thể lấy những loại côn trùng nhỏ bé như các cậu ra mà khai đao thôi.
Tôi đoán có lẽ cái mũ quan của chú em cũng sắp lung lay rồi! Ha ha ha.
Thiết Chiêm Hùng giáo huấn một phen với Diệp Phàm, cuối cùng vừa nghĩ tới Diệp Phàm sắp bị lột mũ lại có vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.
- Anh Thiết, anh đối đãi với anh em như vậy có phải không? Anh em sắp bị mất mũ anh còn đắc ý như vậy. Theo lý mà nói lẽ ra anh phải lo lắng, lẽ ra nên giúp em nói mấy câu mới đúng, anh xem anh kìa, đang làm gì vậy, thật là thói đời khó đoán.
Diệp Phàm đau khổ nói.
- Được rồi, anh Thiết nói đùa với chú thôi. Nếu chú em đã lựa chọn lăn lộn quan trường thì lão ca này cũng không ngăn cản. Nhưng muốn anh nhúng tay vào chuyện của chính quyền thì không thể. Đây là kỷ luật sắt của Liệp Báo chúng ta.
Ngoại trừ chuyện liên quan đến phương diện quân sự và an toàn quốc gia, không cho phép nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của chính quyền. Chú nghĩ xem, đây cũng là chuyện bình thường, Đảng và Nhà nước giao cho Liệp Báo quyền lực lớn như vậy, nếu còn cho phép chú nhúng tay vào chính quyền thì quốc gia không phải sẽ loạn sao?
Quan lớn trong tỉnh ngồi trên vị trí cũng cảm giác cái mông không nên, cho nên chuyện thuộc về phương diện chính quyền, anh Thiết không thể giúp chú được, nhưng anh tin chú em cũng không phải là người bình thường,hẳn là có quan hệ và nhân mạch của mình.
Cứ cho qua đi, sau này có chuyện gì chú cứ tới tìm Thiết Thác, y là phó Bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, nó là em trai của tôi, tôi đã đánh tiếng với cậu ấy rồi, nếu thật sự cần làm gì, chú có thể tới tìm cậu ấy. Cậu ấy sẽ giúp đỡ.
Còn nữa, Tề Thiên, cha y không phải là phó Chủ tịch thường vụ tỉnh ủy sao? Cho nên tài nguyên của chú vẫn còn rất phong phú, thép tốt nhất định cần dùng đao tôi luyện mới đúng, đừng có chuyện nhỏ nhặt như vỏ tỏi mà tìm bọn họ, bọn họ đều là quan lớn.
Thiết Chiêm Hùng thú nhận em trai của mình, không ngờ còn là phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trong lòng Diệp Phàm nóng lên, biết Thiết Chiêm Hùng thật tâm đối đãi với mình.
Diệp Phàm ranh mãnh:
- Cám ơn anh Thiết, em không sao, còn chưa đến mức độ đó, nhưng tiểu đệ đã chế tạo cho anh năm cao thủ, Liệp Báo có phải cũng nên có phần thưởng vật chất gì không, hắc hắc hắc.
- Chiếc xe Wrangler 130 vạn tân trang còn chưa đủ triệt tiêu sao! Tiểu tử cậu cũng quá tham lam đấy.
Thiết Chiêm Hùng cười mắng, trầm mặc một hồi mới lên tiếng:
- Phần thưởng thật ra cũng có, lần này lãnh đạo tổng bộ xuống, tôi có đề cập đến cậu.
- Có phải thăng em làm Thượng tá không! Ha ha ha, Thượng tá 19 tuổi, đúng là phong cách, lái chiếc xe Wrangler tân trang 130 vạn, đeo quân hàm Thượng tá đi trên đường cũng rất ngạo mạn.
Hai mắt Diệp Phàm sáng rực, mặc dù nói hắn không thích sự kích thích căng thẳng của Liệp Báo, nhưng có thể thăng một cấp quân bậc vẫn rất thích thú.
- Tiểu tử cậu đang nghĩ gì vậy? Thượng tá, lão tử còn muốn làm Thượng tướng đây? Thượng tá thì không thể, nhưng tôi đề nghị đề bạt làm Trung tá, vì lần này cậu thật sự lập được công lớn.
Thiết Chiêm Hùng nghiêm nghị nói.
- Mới được Trung tá, được rồi, đành vậy.
Diệp Phàm có vẻ hụt hẫng.
- Tiểu tử này, kêu tôi nói cậu thế nào đây, thật sự muốn đạp một cước cho cậu đến Trúc Giang cho cá ăn. Cái gì gọi là mới được Trung tá chứ, cậu tưởng Trung tá dễ lấy lắm sao! Như rau cải trắng trên đường à! Thật là.
Tôi còn phải để lộ ra cậu có trình độ ngũ đoạn mới được suy nghĩ đấy, nếu không tiểu tử cậu buổi tối cứ nằm mơ đi! Một Trung tá của Liệp Báo hoàn toàn có thể sánh ngang với một Thượng tá của quân đội bình thường.
Đừng tưởng anh Thiết nói chuyện giật gân, hù dọa dân chúng, lấy Liệp Báo chúng ta trước mắt mà nói, quân hàm cấp bậc Trung tá trở lên cũng không có mấy người, không vượt quá số lượng hai bàn tay.
Người ta râu tóc bạc phơ, làm trong quân đội cả đời cũng chưa chắc có thể lấy được một chức Trung tá, đây chính là thực lực.
Đương nhiên, ví dụ như đám quân y, làm hậu cần cũng không thể xem là bộ đội chính quy của Liệp Báo, chỉ có thể nói là bộ đội phối hợp có biết không. Nếu không phải cậu có trình độ ngũ đoạn thì không có cửa cất nhắc lên làm Trung tá, chí ít phải làm trong trung tâm Liệp Báo năm sáu năm mới có hi vọng.
Vốn loại người thân tại Tào doanh tâm tại Hán như cậu là không có hi vọng, nhưng tiểu tử cậu cũng may mắn, có thực lực, về điểm này anh Thiết này cũng không có gì để nói.
Lấy Tề Thiên ra mà nói, muốn ở trong Liệp Báo đề bạt lên làm Trung tá thì có chút khó khăn, trừ phi nội kình đột phá đến cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn mới có hi vọng, nếu không cứ chờ dài cổ, không mất năm năm thì đừng nghĩ đến.
Thiết Chiêm Hùng cười mắng.
- Vậy em phải thật sự cám ơn anh Thiết rồi, anh Thiết, chức Thiếu tướng của anh lúc nào đó sẽ tới, đến lúc mời khách tiểu đệ em sẽ chờ chúc mừng anh một bữa, ha ha ha…
Diệp Phàm vui vẻ nói.
- Sắp rồi, còn thiếu cơ hội, nhưng chuyện này đừng nói nữa, cậu chọn chỗ nào anh Thiết sẽ chọn chỗ đó, ha ha ha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Thiết Chiêm Hùng cũng sáng bừng hai mắt, vừa nói đến Thiếu tướng đã rất hâm mộ.
- Mẹ kiếp! Mỗi ngày nhìn thấy Cố Thiên Kỳ bảnh bao đeo quân hàm tướng quân, kiêu ngạo hò hét lướt đi lướt lại trước mặt lão tử thật là khiến người ta tức giận, hừ!-
- Không thể nói như vậy anh Thiết, ông ấy dù trâu bò hình như còn không thực quyền bằng anh! Ha ha ha.
Diệp Phàm tâng bốc.
- Nói cũng phải, nhưng người ta dù sao là Thiếu tướng chính tông, tôi vẫn chỉ là Đại tá, nếu nội kình có thể đột phá cảnh giới Tiệt Lưu lục đoạn khẳng định sẽ thăng lên làm Thiếu tướng, phải xem chú em cậu rồi, không nói nữa, gác máy đây.
Thiết Chiêm Hùng lại đẩy gánh nặng về tay Diệp Phàm, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm tức chết rồi.
Một đêm trôi qua.
8 giờ sáng, khi Diệp Phàm vừa tới cục Tôn giáo, còn chưa ngồi nóng đít thì nhận được quyết định miễn chức.
Đồng chí Diệp Phàm trong thời gian tại nhiệm chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền trong phương diện lùi đường xuất hiện sai sót cực lớn, dẫn đến tài sản quốc gia bị tổn thất nghiêm trọng. Vì sai lầm nghiêm trọng làm cho lão Bí thư chi bộ thôn Quy Lĩnh gặp nạn, miễn chức vụ Trợ lý Chủ tịch huyện của đồng chí Diệp Phàm, tạm thời đình chỉ chức vụ Cục trưởng cục Tôn giáo, điều tới trông coi đập chứa nước núi Bà La ở thị trấn Vũ Khê. Đặc biệt ghi chú rõ, trước 9 giờ hôm nay trước khi xuất phát tới đập chứa nước phải tiến hành chuyển giao công tác, nếu cố ý kéo dài, trì hoãn, thì đồng chí Diệp Phàm sẽ gánh chịu hoàn toàn trách nhiệm.
- Ha ha ha…không ngờ ước mơ câu cá của mình cuối cùng cũng được thực hiện.
Sau khi tiễn Miêu Phong Trưởng ban Tổ chức, đồng chí Diệp Phàm thốt ra một câu thoải mái, cũng không có chán nản nhiều, trái lại lộ vẻ đặc biệt lạnh nhạt.
Khiến toàn thể nhân viên cục Tôn giáo đều âm thầm giơ ngón cái lên, bội phục công phu bình tĩnh của anh chàng này.
Nhìn đồng hồ đã 8h 20, Diệp Phàm đi xuống lầu.
Tất cả nhân viên công tác đều đang ở trong thượng viện, mọi người đều nhìn Diệp Phàm trầm mặc không nói.
- Cõi đời này thật không thiếu chuyện gì, Cục trưởng Diệp, anh đi rồi. Chung Phát Tài này mới thật sự xem như mở rộng tầm mắt, cũng nhìn thấu rồi, cái gì gọi là làm việc, cái gì gọi là làm người, cái gì gọi là không làm việc, cái gì gọi….đều là gọi chuyện gì đó!
Chủ nhiệm Văn phòng đã về hưu Chung Phát Tài phun ra một câu bất bình nói.
- Chủ nhiệm Đinh, đã thanh toán hóa đơn cho Chủ nhiệm Chung chưa?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mọi người.
- Hôm qua đã thanh toán rồi.
Đinh Hương Muội cũng buồn bã nói, vốn vất vả lắm tưởng tìm được chỗ dựa, ai ngờ chưa được mấy ngày chỗ dựa đã bị lật đổ rồi.
Mặc dù nói hiện tại tạm đình chí chức vụ Cục trưởng cục Tôn giáo, không có chính xác miễn trừ, nhưng có lẽ cũng rất lơ lửng.
Một Trợ lý Chủ tịch huyện lại có thể bị giáng xuống trông coi đập chứa nước, cõi đời này thật đúng là không có thiên lý. Phải biết rằng hoạt động ngày hôm qua cũng cử hành vô cùng thành công, kết cục lại như vậy.
Còn không phải vì mấy câu mắng chửi của thần tài gia trong tỉnh Ngọc Sử Giới, cõi đời này lẽ nào chỉ cho phép lãnh đạo mắng chửi người chứ không cho phép ngược lại…
- Cục trưởng Vệ, Cục trưởng Lâm, Cục trưởng Trương, trưởng phòng Lý, mọi người lấy hóa đơn ra, ta sẽ phát toàn bộ, chí ít trước mắt còn chưa có ai tới tiếp nhận chức vụ Cục trưởng cục Tôn giáo, cho nên vẫn xem như là Cục trưởng trên danh nghĩa, số tiền này tôi vẫn có điểm cần dùng, ha ha ha…ngày mai không được rồi, đã tạm thời cách chức rồi.
Diệp Phàm cười nói, trên mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khổ sở, thầm nghĩ, " Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh, hai người cũng hơi tàn nhẫn! Kêu một cán bộ cấp Trưởng phòng như tôi đi trông coi đập chứa nước, chuyện như vậy mà các người cũng nghĩ ra được. Mẹ kiếp! Lúc nào cần lão tử thì treo danh hiệu này kia, vừa gặp phải thượng cấp đè ép một cước thì đá lão tử đến hồ chứa nước cho cá ăn. Hay lắm.
Ngọc gia, Phí gia, thủ vị lắm, tôi có phải cũng nên nhúc nhích rồi, cứ như vậy thì cũng bị động quá, thật sự tưởng rằng tôi là đống bùn lầy vô dụng sao? Đã muốn loạn thì lão tử cho loạn luôn, càng loạn càng tốt.
- Diệp…Cục trưởng Diệp, chúng tôi…
ệ Bảo Quốc xấu hổ, lấy từ trong cặp ra một chồng hóa đơn đưa tới.
- Lấy ra đi, không còn cơ hội nào đâu, có hóa đơn thì cứ lấy hết ra, ha ha.
Diệp Phàm bình tĩnh cười cười:
- Nếu không lấy ra tôi không còn thời gian nữa, lãnh đạo quy định trước 9 giờ tôi cần phải xuất phát, nếu không đập chứa nước bị đổ, trách nhiệm của tôi sẽ lớn lắm. Không sao đâu, nếu sau này mọi người muốn ăn cá thì đến tìm tôi, câu cá không thu phí, nếu mua cá thì các đồng chí của cục chúng ta bỏ ra 50%.
Ký hóa đơn xong, Đinh Hương Muội thanh toán tiền ngay tại chỗ.
Diệp Phàm tựa hồ không thèm nhìn đã ký, lại liếc mắt nhìn tất cả mọi người:
- Hôm nay cách cuối năm không còn mấy ngày, cũng sắp nghỉ tết rồi. Chủ nhiệm Đinh, đưa cho mỗi đồng chí một phong bao lì xì một ngàn đồng. Lão Chung về hưu rồi, vừa vặn đuổi kịp, hơn nữa hoạt động lần này cũng bỏ rất nhiều công sức, nên cho thêm một chút, hai ngàn đồng.
Xem như tiền phúc lợi tôi phát cho mọi người trong thời gian tiền nhiệm chức Cục trưởng. Ngoài ra mỗi người 10 cân thịt heo, năm thùng cam, năm thùng táo, một cái chăn, một tấm thảm. Sau khi làm xong tờ khai cô trực tiếp đưa đến đập chứa nước núi Bà La cho tôi ký, phải nhanh lên, nếu không chức Cục trưởng giao cho người khác, để người khác tiếp nhận thì không còn cơ hội. Sau khi tôi đi, công tác trong cục tạm thời do Cục trưởng Vệ chủ trì, ha ha ha…mọi người cười lên một cái coi, tôi đi đây.
Diệp Phàm bình thản giao phó nhiệm vụ xoay người chuẩn bị đi ra cửa.
- Cục trưởng, còn phần của anh?- Lúc này Đinh Hương Muội đưa bọc tiền lì xì tới, có lẽ có ba bốn ngàn đồng.
- Không cần, để lại trong cục đi, trong cục không có tiền mà còn nhiều việc cần giải quyết.
Diệp Phàm liếc nhìn, lắc lắc đầu đi ra ngoài.
- Cục trưởng, nhận lấy đi!
Toàn thể nhân viên đồng loạt hô lên rất chân thành.
- Không cần.
Diệp Phàm lại một lần nữa lắc đầu, lần này thì đi thật.
- Cục trưởng, chúng tôi đưa anh đi tiền nhiệm.
Lúc này từ phía sau lại truyền đến tiếng gọi của toàn thể đồng chí.
- Được rồi, gần cuối năm rồi, mọi người vẫn nên đi lo công việc của mình đi, tự tôi đi được rồi, đánh trống giương cờ lớn quá người ta lại chú ý.
Diệp Phàm nghiêm nghị nói.
Vẫy vẫy tay bước lên xe, Trương Cường khởi động, sau khi chạy ra khỏi Ủy ban nhân dân huyện Triệu Đoan lái xe đi theo.
Khi nhìn thấy chiếc xe Wrangler của Diệp Phàm chạy nhanh ra khỏi cổng lớn Ủy ban nhân dân huyện, Vệ Sơ Tinh đang đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn theo chiếc xe lái ra cổng lớn.
- Ài! Tính khí của anh ta cũng không tốt, tại sao nhất định phải tranh giành cao thấp với Ngọc Sử Giới? Ài! Tôi cũng không thể bảo vệ cho anh, đây là nhân dân cả huyện thiếu nợ anh, ài.
Vệ Sơ Tinh thở dài không dứt, cho đến khi chiếc xe của Diệp Phàm biến mất trong tầm mắt mới buồn bã ngồi xuống ghế, suy nghĩ ngơ ngẩn ra gì đó, lại mắng, " Đồ hỗn cẩu, chưa từng gặp qua loại quan viên có dáng vẻ háo sắc như vậy, còn chộp vào chỗ đó của mình, anh có thể không biết, ngay cả bạn trai trước kia của tôi, tôi cũng chưa từng cho y đụng vào, đáng đời con quỷ háo sắc, tốt nhất là vứt đến đập chứa nước đi, để anh đi cho cá ăn.", khuôn mặt Vệ Sơ Tinh dần dần ửng hồ, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Hai chiếc xe vừa chạy ra khỏi con đường chính của huyện thì thấy trước mặt có mấy chiếc xe con Audi đang đậu, đang có một đống người đứng ở đó, hình như đang nói lời từ biệt gì đó.
Lại gần nhìn rõ, thì ra là một nhóm người Ngọc gia, Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn mang theo một nhóm thường vụ trong chính quyền huyện đang đứng tiễn khách.
Thấy Diệp Phàm lái xe tới, vẻ mặt Cổ Bảo Toàn không có gì khác biệt, nhóm người Ngọc gia đương nhiên lộ vẻ khinh thường ra mặt. Trương Cường cũng không dừng xe, chậm rãi trực tiếp lái ra.
- Bí thư Cổ, tôi đi nhậm chức đây.
Diệp Phàm đè cửa xe xuống, hướng ra ngoài hét lên với Cổ Bảo Toàn.
- Được! Đi đi!
Cổ Bảo Toàn cũng không có tư vị gì, gật gật đầu, thầm nghĩ, cũng không biết tiểu tử này có thể vượt qua không, ài! Mình có phải quá lợi dụng người ta không.
- Sau này muốn ăn cá thì tìm tôi, ha ha ha…
Diệp Phàm nhếch miệng cười nói.
- Được!
Cổ Bảo Toàn lại gật gật đầu.
Về phần nhóm người Ngọc gia, Diệp Phàm đương nhiên cũng không nể nang gì, trực tiếp ngó lơ.
Nhìn đuôi xe phía sau của Diệp Phàm, sắc mặt Ngọc Sử Giới thoáng cái sầm xuống, không có hảo ý nói:
- Bí thư Cổ, xem ra huyện ra các anh rất giàu có, một Chủ nhiệm trông coi đập chứa nước lại ngồi chiếc xe Wrangler năm sáu chục vạn, còn phong cách hơn những người tới từ tỉnh như chúng tôi, ha ha ha.