- Hắn tự rước rắc rối vào mình, cha, lẽ nào cha còn muốn bảo vệ hắn hay sao?
Phí Vũ Vân khó hiểu.
- Cha cháu đương nhiên là muốn bảo vệ hắn, nhưng có lẽ không bảo vệ nổi, ha ha ha.
Phí Nguyên Thành cười nói ẩn ý:
- Bảo vệ hắn? Tại sao chứ? Loại người đó chúng ta không đẩy xuống giếng, lấy đá đè chết hắn đã là tốt lắm rồi, còn bảo vệ hắn. Hắn làm em trai Văn Viễn bị giam vào cục công an. Phí gia chúng ta trái lại còn bảo vệ hắn, đây là chuyện gì chứ.
Nếu không phải thấy trưởng bối Phí Nguyên Thành đang ở đấy, Phí Vũ Vân sớm đã kêu lên rồi.
- Con không hiểu Vũ Vân, ha ha ha…
Phí Mặc thản nhiên cười nói, dáng vẻ sâu hiểm khó dò, khiến cho Phí Vũ Vân nhìn chằm chằm về phía ông chú Phí Nguyên Thành.
- Võ Vân, ta hỏi cháu, Ngọc gia có quan hệ như thế nào với Phí gia chúng ta?
Phí Nguyên Thành cười hỏi.
- Đối thủ, nói khó nghe một chút là kẻ thù cũng không quá đáng.
Phí Vũ Vân giống như học sinh tiểu học trả lời.
- Đúng vậy!
Phí Nguyên Thành cười ha hả cười không nói nữa:
- Cháu hãy nghĩ kĩ ẩn ý bên trong đi.
Sau mấy phút đồng hồ, Phí Vũ Vân chần chừ hỏi:
- Chú, lẽ nào là để tạo ra một kẻ thù cho Ngọc gia?
- Ha ha ha…trẻ con đúng là dễ dạy! Xem ra Vũ Vân nhà chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện nhiều rồi, cũng hiểu được mưu kế ứng biến rồi. Cháu nghĩ xem, nếu có thể bảo vệ Diệp Phàm, thằng nhãi này tính tình bướng bỉnh, có lẽ tám con trâu cũng không kéo được. Sau này nhất định sẽ sống chết với Ngọc gia. Kẻ địch của Ngọc gia càng nhiều lẽ nào không cần tiêu hao năng lượng đi giải quyết sao? Phí gia chúng ta có phải càng an toàn, giữ lại nhiều năng lượng hơn, đi đối phó với bọn họ không phải càng có lợi.
Phí Nguyên Thành giống như thầy giáo dạy dỗ cho đứa cháu trai Phí Vũ Vân. Phí Nguyên Thành mặc dù nói là cùng thế hệ với ông nội, nhưng tuổi tác cũng không lớn, còn chưa hơn 50 tuổi.
- Ài! Trợ lý Diệp lần này có phiền toái rồi.
Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần thở dài, cau mày lại.
- Đó là một cửa khẩu, Cổ Bảo Toàn bị kẹt cổ khẳng định sẽ lôi Trợ lý Diệp ra. Từ phương diện đại cục mà nghĩ, Cổ Bảo Toàn cũng là hành động bất đắc dĩ, chẳng qua người bị thương tổn chính là Trợ lý Diệp, ài! Quan lớn nói một câu, hoàn toàn có thể ngăn cản tiền đồ cả đời của người ta.
Phó Trưởng ban Sở Công An Tỉnh Tiếu Duệ Phong lắc đầu:
- Tính tình của anh chàng này cũng quá nóng nảy, nhưng lão già Ngọc gia đó cũng quá vênh váo tự đắc, có lẽ cá nhân ai cũng khó mà chịu được. Quan trường, người ta nói trên chữ nhẫn có một thanh đao, quan trường có lẽ chữ nhẫn phải đặt vững trên đầu, ha ha ha.
- Có cách gì chứ, người ta là thần tài gia trong tỉnh, đừng nói là Diệp Phàm đắc tội với y sẽ gặp xui xẻo, ngay cả Cổ Bảo Toàn thậm chí là Bí thư Thị ủy Chu Càn Dương cũng không dám khinh thường loại thần tài cấp tỉnh này.
Bao năm qua bộ phận quản lý quyền kinh tế đều đứng trong những bộ phận quan trọng nhất, có thể sánh với bộ phận tổ chức quản lý mũ quan viên.
Gây sự với y chính là gây sự với tiền mặt, thời đại này cũng không có ai chê tiền ít. Đặc biệt là đối với những tiểu chư hầu cầm quyền một phương, phát triển kinh tế, vấn đề dân sinh, phương tiện công cộng, thành tích…đều có thể đào tiền, Diệp Phàm bị đánh đổ là chắc chắn rồi.
Phó bí thư Thị ủy Tiếu Phong Thu thở dài, trong giọng nói hơi có vẻ ghen tị. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Phi Thành, Diệp Phàm sau khi bị xử lý, tâm tình khẳng định không tốt, cháu nghĩ chuyện kêu hắn liên lạc với tập đoàn Nam Cung có thể có chút phiền phức không.
Phó Chủ tịch thành phố Mặc Hương Tiếu Chính Đông lắc lắc đầu, có chút đáng tiếc.
- Ài! Cháu cũng không ngờ chuyện lại phát triển đến mức độ này, cháu vốn đã chuẩn bị quăng tiền đầu tư vào nhà máy thảm sợi Ngư Dương, ai ngờ chuyện lại dây dưa rễ má như vậy, nếu Diệp Phàm bị cách chức, hắn khẳng định sẽ không để ý đến đầu tư của cháu.
Không bận tâm đến việc của mình, đây không phải là câu nói thường xuyên treo trên cửa miệng của các quan chức đại lục các chú sao? Mũ bị lột xuống rồi người ta còn để ý gì đến chấn hưng kinh tế trong huyện hay không, liên quan gì đến hắn? Tiếu Phi Thành cũng giữ vẻ mặt khó coi, chân mày sắp cau thành một đường, thở dài không thôi.
- Chỉ có thể chờ xem thôi, xem ngày mai Cổ Bảo Toàn sẽ xử lý như thế nào, Ài, có lẽ không có kết quả gì tốt.
Tiếu Tuấn Thần thở dài không muốn nói chuyện.
- Có lẽ còn có thể chuyển biến, nếu Diệp Phàm và Tống Trinh Ngọc thật sự là một đôi, tôi nghĩ Trưởng ban Tống của tỉnh ủy cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến. Chỉ cần ông ấy chịu hừ một tiếng, cho dù là mơ hồ, tôi tin cho dù là Ngọc Sử Giới cũng không dám vọng động. Trưởng ban Tổ chức, đó chính là thường vụ có thể quyết định cái mũ của Ngọc Sử Giới.
Tiếu Duệ Phong lại ném ra một tia hi vọng, nên cho Ngư Dương thì vẫn nên cho.
- Đúng! Phải xem Diệp Phàm có phải thật sự là bạn trai của Tống Trinh Ngọc hay không. Nếu chúng ta bị lừa, thì tên tiểu tử Diệp Phàm đó hoàn toàn hết thuốc chữa, loại người không có chỗ dựa quan hệ như vậy, chúng ta cũng không cần chú ý đến hắn.
Tiếu Phong Thu chậm rãi nói, lời nói ra toàn gắn liền với lợi ích.
- Đúng! Tên tiểu tử này vẫn có chút năng lực, chỉ là không gặp may mà thôi.
Tiếu Tuấn Thần trả lời, giống như có chút tiếc hận, nhưng xuất phát từ đại cục Ngư Dương đối với loại người không có giá trị lợi dụng, Tiếu gia khẳng định sẽ không lãng phí thời gian.
- Trưởng ban Ngọc, Bí thư tôi thật là hổ thẹn! Cấp dưới làm ra chuyện như vậy, là tôi bình thường giáo dục bọn họ không đủ, tư tưởng nhận thức còn kém, xin ngài phê bình tôi. Lần này tôi đặc biệt xin nhận lỗi với ngài.
Cổ Bảo Toàn tiến vào trong sảnh đại viện Ngọc gia, lập tức mặt dạn mày dày nói, trong lòng đã chửi Diệp Phàm không còn manh giáp.
- Tên tạp chủng, ra sức gây chuyện sinh sự với tôi. Trước kia thì chọc vào Vương Thiên Lượng Cục trưởng cục Tài chính thành phố, bây giờ càng lợi hại hơn, ngay cả quan lớn sở Tài chính tỉnh cũng chọc vào, tiếp theo có phải sẽ còn đi sờ vào mông đít những quan lớn thường vụ Tỉnh ủy không, thật là không để người ta bớt lo!
- Ha ha ha…Bí thư Cổ, anh đến nhận lỗi tôi cũng không dám nhận! Tôi chính là một người sắp chết, tục ngữ nói rất đúng, mặt trời sắp lặn, là thứ đồ cũ không còn dùng được nữa.
Trong lời nói của Ngọc Sử Giới đầy vỏ đạn, có chút mùi vị là lạ.
- Trưởng ban Ngọc, ngài mới bốn mấy tuổi, đang còn khỏe mạnh, theo phân chia giai đoạn tuổi tác hiện tại vẫn đang nằm trong thời kì trung niên sung mãn, đang là thời điểm cống hiến cho quốc gia và xã hội, sự nghiệp phát triển không ngừng.
Các quan lớn cấp tỉnh bộ 65 tuổi còn có thể tiến thêm một bước, so với bọn họ ngài vẫn là thanh niên, cho nên…làm sao có thể nói là già được? Đều là thứ tạp chủng không hiểu chuyện, ngài yên tâm, tôi quay về sẽ dạy dỗ cậu ta một trận, kêu cậu ta đích thân tới nhận lỗi, thật vô lý, đúng là phản thiên mà.
Cổ Bảo Toàn vừa xin lỗi, vừa quở trách Diệp Phàm, trong lòng vô cùng khổ sở.
- Nếu là một đứa trẻ thì Bí thư Cổ cũng không cần thật tình quá, ha ha ha…bỏ qua là được. Ha ha ha…Nhưng nếu ai cũng giống như cậu ấy, ài! Anh cũng không dễ làm Bí thư.
Ngọc Mãn Đình cười nhạt, giống như rất hòa nhã, kỳ thực là đang âm thầm chê Cổ Bảo Toàn không biết dạy dỗ cấp dưới, dung túng thủ hạ.
- Tôi thấy nên bắt hắn đi đày đến đập chứa nước núi Bà La cho cá ăn thì hơn, hừ hừ!
Lúc này Ngọc Kiều Long đang ngồi bên cạnh Ngọc Sử Giới không kìm nổi, thở phì phì thốt ra một câu tàn nhẫn.
- Kiều Long, nói gì vậy, không có phép tắc gì cả, chỗ người lớn nói chuyện không có chỗ cho em xen miệng vào.
Ngọc Nhã Chi ở bên cạnh cố ý quát, đương nhiên là biểu diễn cho Cổ Bảo Toàn nhìn.
- Nhã Chi, đừng mắng Kiều Long như vậy, Kiều Long nói cũng không phải không có đạo lý. Tôi thấy phong cảnh ở đập chứa nước núi Bà La cũng không tồi! Đi câu cá, canh đập rất là nhàn nhã. Hơn nữa cũng có thể tu nhân dưỡng tính.
Ngọc Sử Giới đầy ẩn ý, trực tiếp an bài chỗ đi cho Diệp Phàm, cũng chính là tới thị trấn Vũ Khê xa xôi nhất làm người canh giữ đập vinh quang của đập chứa nước Bà La.
"Người nhà Ngọc gia thật là âm độc, kêu Trợ lý Chủ tịch huyện cấp trưởng phòng người ta đi làm một người canh đập nước, chuyện này mà bọn họ cũng nghĩ ra được. Ài! Bây giờ tiền đang nằm trong tay của y, nếu trì hoãn thì phải đợi sang năm, không thể đợi được nữa. Hơn nữa chuyện sang năm ai biết có biến cố gì không. Số tiền này còn chưa nhập vào sổ sách cục Tài chính huyện thì không thể khiến người ta yên lòng được. 800 vạn! Đối với Ngư Dương mà nói thật sự là số tiền quá quan trọng", tâm tư Cổ Bảo Toàn thay đổi như điện xẹt, tính toán được mất, trên mặt vẫn giữ nụ cười, cười ha hả nói:
- Đúng! Núi Bà La quả thực rất đẹp, phong cảnh tráng lệ, không khí trong lành, tôi thật sự muốn tới đó câu cá, nhưng gần đây không có thời gian, đành phải giao cho đồng chí Diệp Phàm đi trước thay tôi câu cá, ha ha ha…đúng là nên để cậu ấy đi tu nhân dưỡng tính. Con bò ngang ngược cũng phải nuôi thành bò sữa.
Cổ Bảo Toàn úp úp mở mở, bất đắc dĩ ám hiệu mình đồng ý với yêu cầu của Ngọc Sử Giới.
- Đúng! Đúng! Đồng chí Diệp Phàm sau khi cậu được cá nếu thấy phiền phức hắn có thể bán lại cho Kiều Long nhà chúng ta nếm thử cũng tốt, ha ha ha…anh Hai, ngày mai lúc nào anh quay về tỉnh?
Chức quan của Ngọc Mãn Đình còn lớn hơn Ngọc Sử Giới, nhưng lại là em trai của y.
- Khoảng 8h30.
Ngọc Sử Giới tùy ý nói liếc mắt nhìn Cổ Bảo Toàn, ý tứ là cậu có hiểu rõ không, trước 8h30 phải giải quyết xong chuyện của Diệp Phàm, đày đến đập chức nước đi canh đập, chuyện này giải quyết xong quay về tôi sẽ cấp tiền.
- Ài! Trưởng ban Ngọc là người bận rộn, 8h30 tôi sẽ chuẩn bị tới tiễn ngài. Tôi nghĩ 9h sẽ sắp xếp cho đồng chí Diệp Phàm đi câu cá, nếu có thể câu được mấy con, nhất định sẽ đưa đến đại viện Ngọc gia để mọi người cùng nếm thử cá sống tươi ngon của đập chứa nước Bà La.
Cổ Bảo Toàn nói trắng ra, trực tiếp biểu lộ thái độ, tranh thủ báo cáo sẽ đuổi Diệp Phàm tới đập chứa nước trước 9h.
Sau khi xem xong biểu diễn, mấy người Vu Phi Phi và Lan Duyệt Trúc đều đi ngay trong đêm.
Tuy nhiên Tổng giám đốc Hứa Thần của Truyền thông giải trí Phong Tử nói là non nước Ngư Dương tươi đẹp, lưu luyến nhân gian, nói là hai ngày nữa mới về thành phố, một mình đi chơi, tìm hiểu cuộc sống về đêm.
Thật ra y tối qua cùng với một thiếu phụ mới đến sơn trang tên là Xuân Muội chơi rất hào hứng, nghe Phạm Bằng nói là 18 tài nghệ của y đều thử qua, rất là thích thú, cho nên mới không nỡ rời khỏi Ngư Dương, có lẽ muốn tìm cách chơi mới mẻ nào đó!
Diệp Phàm là người đứng ra tổ chức đương nhiên cũng không thể đuổi y đi, hơn nữa vũ hội lần này người ta cũng làm tương đối thành công, ngay cả người của Tiếu gia cũng khen ngợi không dứt.
Có thể tạo được quan hệ với y, sau này còn có cơ hội hợp tác, chẳng qua vừa chơi thì đã gặp chuyện không may.
Mới 10 giờ, điện thoại của Diệp Phàm đột nhiên vang lên, một giọng đàn ông nói vẻ khẩn trương:
- Ngài là Trợ lý Diệp đúng không, tôi tên là Triệu Thăng, là ông chủ của phòng ca hát Muội Tử, ngài có quen một người tên là Hứa Thần không, nghe y nói mình là Tổng giám đốc của "Truyền thông giải trí Phong Tử" gì đó.