15 phút sau, Diệp Phàm bôi thuốc xong, mồ hôi đầy người, cảm giác cơ thể vô cùng hư thoát, lúc đứng dậy người có chút không vững, đi hình chữ bát.
- Lần này bôi thuốc rất thành công, chất lượng dược hoàn lần này cũng tốt hơn, có lẽ một giờ sau cô đi tắm rửa tẩy thuốc sẽ có thể trực tiếp nhìn thấy hiệu quả.
Diệp Phàm uể oải nói một câu, lạnh lùng liếc nhìn ba người Triệu Tứ tiểu thư, nói:
- Có phải trong lòng đang mắng tôi là đại cẩu háo sắc không, ha ha ha…
Hắn nói xong liền đi ra cửa tắm rửa.
"Mẹ kiếp! Mệt quá, nội kính chí ít phải hao tổn mất một tầng, nếu một ngày phải bôi mấy lần có lẽ sẽ biến thành xác ướp mất, bôi thuốc cho các mỹ nhân thật là chuyện hao tâm tổn sức, người mệt tâm càng mệt hơn, nhìn thấy đại mỹ nữ tươi ngon như vậy lại không thể ăn, thật là khốn khổ! Chuyện khổ sở như vậy ông mày cũng không muốn làm nữa."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp Phàm cứ thế chui vào giường ngủ thiếp đi, ngay cả chăn cũng phải để Tạ Mi Nhi mang vào cho hắn, sau khi đắp kín chăn lẩm bẩm nói:
- Anh và bốn mỹ nữ đó trêu đùa sảng khoái, ngay cả mặt của Khả Khả cũng bị anh sờ khắp nơi rồi, có dễ chịu hay không? Hừ! Chăn lại để cho Mị Nhi mang tới đắp cho, mình tại sao lại như vậy chứ? Yêu thương một người không đáng…
Trong lòng Tạ Mi Nhi như bị tổn thương, nhìn Diệp Phàm một lát rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Hơn 5 giờ.
Diệp Phàm đang mơ cùng với quả phụ xinh đẹp Chu Xảo Đậu của thôn Quy Lĩnh điên loạn trên giường, tự tại hoan hỉ biết bao.
Đột nhiên, chăn bị lão Bí thư chi bộ Phượng Cửu Công ném xuống đất, Phượng Cửu Công lạnh lùng nhìn Diệp Phàm chằm chằm khiến tóc gáy hắn dựng hết lên, thân thể trần truồng không biết nên làm thế nào mới được, thầm nghĩ, kỳ quái, Phượng Cửu Công không phải đã chết rồi sao? Làm sao còn có thể tới bắt gian phu dâm phụ.
- Diệp…Diệp Phàm…tôi cũng muốn bôi thuốc?
Một giọng nói ngọt ngào cuối cùng đánh thức Diệp Phàm từ trong giấc mộng, khi lim dim mở mắt ra mới phát hiện trên giường không có quả phụ xinh đẹp, không có Phượng Cửu Công gì cả, thì ra mình đang ôm chăn nghĩ chuyện càn quấy mà thôi.
Lần này Lan Duyệt Trúc cười tươi như hoa, bộ mặt lạnh lùng giống như băng bình thường sớm đã không thấy bóng dáng. Tống Trinh Ngọc cũng nhăn nhó nói:
- Diệp Phàm, tôi cũng muốn thử, tôi cũng muốn thử.
Chỉ có Triệu Tứ tiểu thư đang ngồi trong góc phòng hối hận đến mức muốn khóc.
Thì ra thời gian vừa đến, sau khi Diệp Khả Khả vừa đi tẩy thuốc bôi trên mặt còn chưa đến trước gương thưởng thức dung mạo của mình có bị hủy hoại hay không, trong lòng vô cùng bất an. Ba người Lan Duyệt Trúc, Tống Trinh Ngọc và Triệu Giai Trinh trái lại đã ngơ ngẩn, cứ sững sỡ nhìn Diệp Khả Khả, nhìn đến mức cô ta cũng phát run trong lòng, vội vàng hỏi: - Chị Lan, chị Triệu, chị Tống, em có phải bị…
Diệp Khả Khả không dám nói ra mấy chữ "Bị hủy dung mạo, khó coi chết được".
- Ài! Xong rồi, lúc đầu chị đã nói với em. Em cứ khăng khăng muốn thử, em xem em đi, thế này thì làm sao còn dám gặp người khác. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lan Điền Trúc Trúc ranh mãnh, đưa chiếc gương tới, khiến Diệp Khả Khả vội vàng nhắm chặt hai mắt lại không dám mở ra.
- Ha ha ha…
Ba cô gái cười điên cuồng không thôi, cuối cùng làm Diệp Khả Khả tỉnh mộng, biết mình bị biến thành con khỉ, vội vàng đoạt lấy chiếc gương nhìn thử, nhất thời cũng ngơ ngẩn cả người, không dám tin, cứ sờ sờ khuôn mặt mình kêu lên:
- Chuyện gì thế này, thật thần kỳ! Thật sự có thể làm mờ dấu tay, dấu tay không còn rõ như lúc trước nữa, giống như nét vẽ, bây giờ mờ đi đến mức sắp không nhìn thấy rồi. Chị Lan, chị Triệu, các chị xem đi, hình như mấy vết nám trên mặt cũng nhạt bớt đi, không nhìn kĩ thì không thấy, có lẽ bôi thuốc thêm mấy lần nữa những vết nám trên mặt sẽ bớt đi rất nhiều, hơn nữa mặt em có phải trắng ra không, mịn màng hơn có sức sống hơn.
Bốn cô gái sau khi ầm ĩ một hồi mới nhớ ra người khởi xướng Diệp thần y, liền lập tức như ong vỡ tổ xông ra. Triệu Giai Trinh vốn đã lao ra đến ngoài cửa, nhưng vừa nhớ đến dáng vẻ ép người vừa rồi của mình, khinh thường loại thuốc đó là thứ bỏ đi, liền vội vàng dừng bước, da mặt dù dầy cũng không dám bước chân, trái lại Lan Điền Trúc Trúc vì quen biết với Diệp Phàm từ lâu, cũng bất chấp thể diện, cùng với Tống Trinh Ngọc xông tới phòng Diệp Phàm, thấy cửa cũng không khóa, đi vào kêu mấy tiếng Diệp Phàm nhưng để ý tới người..
Mắt thấy tiểu tử này cứ ôm lấy cái chăn vặn đi vặn lại, hai chân đạp tứ tung, miệng còn phát ra tiếng kêu dâm đãng quái dị khiến người khác sợ hãi., Lan Điền Trúc Trúc giận đến mức nhướng mày tiện tay giật tung cái chăn ra, mới xảy ra chuyện đồng chí Diệp Phàm mơ thấy Phượng Cửu Công từ trên trời giáng xuống bắt quả tang tại trận mộng xuân hoang đường trên giường của kẻ gian dâm. Kỳ thực Phượng Cửu Công chính là Lan Điền Trúc, còn quả phụ xinh đẹp đương nhiên chính là chiếc chăn giường bị làm vật thay thế rồi.
- Nhưng…nhưng chỉ còn lại một viên thuốc thôi?
Diệp Phàm ngại ngùng gãi gãi đầu nói, đương nhiên hắn làm vậy thuần túy chỉ là giả bộ.
- Chỉ còn lại một viên thôi sao? Không thể nào, anh muốn lừa người sao. Tôi không quan tâm, tôi và Trinh Ngọc mỗi người một viên, thiếu một hạt bụi cũng không được, nếu không sáng sớm ngày mai tôi trực tiếp quay về Thủy Châu. Hơn nữa….
Lan Điền Trúc Trúc nghe thấy cười khanh khách, trên mặt lại bắt đầu giăng một tầng sương lạnh, lại hắt một bát nước lạnh, lấy chuyện quay về Thủy Châu để uy hiếp đồng chí Diệp Phàm.
Sau khi nói xong còn đầu độc Tống Trinh Ngọc:
- Trinh Ngọc, em thử nghĩ xem, nếu như chúng ta quay về để cha em nhìn thấy dấu tay trên mặt cũng tốt, lại nói chuyện có người lột bỏ y phục của chúng ta. Người nào đấy mời chúng ta đến cũng không quan tâm đến chúng ta, hại chúng ta thê thảm như vậy. Thử nghĩ xem cha em có nổi điên lên không, người nào đấy có thể sẽ gặp xui xẻo, bị trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy nhớ mặt thì có lẽ cả đời này muốn lăn lộn trên quan trường cũng…hừ hừ…
- Cô nói vậy là có ý gì cô Lan, tôi không tin không có thuốc bôi cho cô thì tôi sẽ chịu thiệt như vậy, hừ!
Diệp Phàm cũng có vẻ tức giận, biết nếu mình tỏ ra yếu thế sẽ bị Lan Điền Trúc Trúc gây khó dễ, sau này để mặc cho cô ta điều khiển, thứ như đàn bà lúc cần xuống tay thì phải ra tay, khuất phục cô ta không khơi mào được sóng gió gì.
Diệp Phàm quay đầu cười nói với Tống Trinh Ngọc:
- Cô Tống, viên dược hoàn này đưa cho cô bôi. Ha ha ha…chúng ta bắt đầu đi, tôi vừa ngủ một giấc, bây giờ rất có tinh thần.
- Hừ…Họ Diệp kia…
Nước mắt của Lan Điền Trúc Trúc đã bắt đầu ừng ực lên hốc mắt, chỉ vào Diệp Phàm kêu lên, cảm giác không còn mặt mũi nào, xoay người định rời đi.
- Hừ! Cô có thể đi, đã đi rồi tôi có còn một viên dược hoàn khác cũng không có phần của cô đâu. Vốn viên dược hoàn này chuẩn bị tặng cho vợ một người bạn.
Câu nói này của Diệp Phàm giống như thi triển Thuật Định Thân, khiến Lan Điền Trúc Trúc thoáng cái đứng lại, xoay đầu lạnh lùng nhìn Diệp Phàm không nói gì, xem ra cực kỳ tức giận.
- Diệp…Trợ lý Diệp, nếu đã có hai viên thì bắt đầu đi! Không phải ngày mai anh còn phải phỏng vấn sao? Nếu trên mặt có dấu tay thì ngày mai làm sao dám gặp người khác.
Tống Trinh Ngọc vội đứng ra hòa giải, đưa tay ra kéo Lan Điền Trúc Trúc:
- Điền Trúc Trúc, chúng ta đừng tức giận gì với hắn nữa, nếu tức giận sẽ không có lợi cho dung mạo của mình, nếu không sớm trị liệu, làm dấu tay in mãi trên mặt thì thê thảm rồi, làm sao còn dám gặp người khác.
- Đúng!
Tống Trinh Ngọc nói như vậy thật sự khiến Lan Điền Trúc Trúc cảm thấy lo lắng, con gái vốn coi trọng gương mặt của mình như kho báu vậy.
Hai đóa hoa ngoan ngoãn nằm trên giường để mặc cho đồng chí Diệp Phàm làm cùng một lúc, không thoải mái lắm, nhưng chỉ là bôi thuốc mõ thôi, cũng không dám có bất cứ động tác nào khác.
Đột nhiên, khuôn mặt như không chạy thoát nổi sự xoa nắn ma sát của người nào đấy khiến anh chàng này tận lực hưởng thụ xúc cảm, mở rộng tầm mắt.
Mùi hơi thở nhàn nhạt cộng thêm mùi nước hoa cứ xông thẳng vào mũi Diệp Phàm, khiến hắn xao động trong người, chỗ kín sớm đã có phản ứng, hoảng hốt vội vàng liếc nhìn hai mỹ nữ, phát hiện hai cô gái đang nhắm mắt hưởng thụ quá trình bôi thuốc của mình.
" Nguy hiểm thật, chọc cho muốn sinh sự. Ài! Đối mặt với hai báu vật xinh đẹp như vậy, làm sao ở dưới chịu nổi chứ! Mình đang làm gì vậy? Chuyên môn tu bổ cho sắc đẹp của con gái. Đây không phải là chết vì sĩ diện sao? Rõ ràng là hương hoa đập vào mặt, lại chỉ có thể ngửi chứ không thể hái, thời khắc này làm sao mà sống đây."