Quan Thuật

Chương 367: Tôi có phải là người giậu đổ bìm leo không

Diệp Phàm biết rất rõ tác dụng của loại rượu nho này, vội vàng quay người nhanh chân đỡ lấy Đinh Hương Muội, nói chính xác một chút là ôm lấy người đẹp.

Cả bộ ngực đầy đặn của cô gái đè lên ngực của hắn, tiếng tim hai người đập thình thịch.

Diệp Phàm tiện tay ôm chặt lấy cô gái. Khuôn mặt của cô gái chạm vào cổ của người thanh niên. Cũng không biết có phải cảm thấy khát nước hay không, rất là tự nhiên lè chiếc lưỡi thơm tho liếm liếm, nước không liếm mà ngược lại liếm láp cổ của tên thanh niên nào đấy, cảm giác ngứa ngáy khiến người ta khó lòng nhịn được.

Một luồng hỏa khí mãnh liệt điên cuồng dâng trào trong lòng Diệp Phàm. Nghĩ thầm Thanh Tâm quyết thì có tác dụng gì, nhân phẩm đạo đức làm cái gì, quân tử làm cái gì. Lật tay bế Đinh Hương Muội vào lòng, từ từ đi lên lầu.

Đinh Hương Muội nheo mắt, đôi môi mấp máy không lên tiếng, giống như đã say hoàn toàn, tùy ý để tên con trai nào đó ôm lên lầu.

Dùng chân đá văng cửa phòng, phát hiện bên trong có một chữ "Hỉ" rất lớn vẫn còn dán trên đầu giường. Tên con trai càng cảm thấy kích thích, đặt Đinh Hương Muội lên giường rồi mạnh mẽ đè lên trên.

Tay cũng không nhàn rỗi, một tay đặt lên quả cầu trước ngực, cảm giác sảng khoái dị thường.

" Ài! Mình có thể làm như vậy sao? Không thể, có chút giậu đổ bìm leo, đây không phải là hành vi của đại trượng phu, mình nhổ vào! Đại trượng phu gì chứ, chẳng qua toàn là *** chó."

Anh chàng này đấu tranh tư tưởng kịch liệt, một lần nữa nhìn thoáng qua cô gái có sắc đẹp làm say lòng người đang nằm trên giường, tên con trai thở dài.

Phong cách của đại sư quốc thuật cuối cùng cũng hiện ra, cởi giày cho Đinh Hương Muội, sau khi cởi giày lại thở dài một lần nữa, nuốt nước bọt. ánh mắt kiên định, xoay người bỏ đi.

Cho đến khi đóng cửa phòng Đinh Hương Muội lại thì hắn mới bừng tỉnh, trong lòng không ngừng hối hận.

" Ông mày là quân tử gì chứ, vốn không phải là quân tử. Bây giờ mấy người làm quan là quân tử, còn không phải là người trước quân tử, người sau tao tử. Được rồi, cửa đóng thì vào bằng cửa sổ. Nhưng bay ngày thi triển khinh thân tung người cũng có chút kinh người, để người ta nhìn thấy thì không hay, quân tử không tranh thủ giậu đổ bìm leo. Được rồi! Ông mày là đại sư quốc thuật. Phải lên thành phố! Muốn có mũ quan thì phải đi…"

Diệp Phàm cuối cùng đã chiến thắng được sức hấp dẫn của sắc đẹp, cố gắng quay đầu bước đi. Không dám quay đầu nhìn lại ngôi nhà màu hồng phấn, chỉ sợ vừa quay đầu sẽ khó lòng mà quay đầu đi được.

Trong ngôi nhà truyền ra một tiếng thở dài thật lâu của Đinh Hương Muội:

- Ài, lá gan của hắn cũng nhỏ quá…có lẽ hắn là con mèo ăn kiêng…không đúng! Tại sao lại sờ mình…lẽ nào mình không đủ sức hấp dẫn…mình…mình thiếu chút nữa đã bị hắn…

Xoay người lại, thoáng cái Đinh Hương Muội đã chìm vào giấc ngủ, có cảm giác thầm oán hận tên háo sắc nào đó có lá gan quá nhỏ. Nếu để Diệp Phàm nghe thấy nhất định sẽ vận khởi tám phần nội kình đánh vỡ hai lọ dấm rồi.

Sau khi ra đến đường, nhìn xung quanh tìm xe, thiếu chút nữa nổi điên lên, vùng sát ngoại thành Ngư Dương có nhân khẩu chừng mười vạn mà lại có thể không tìm thấy một chiếc xe nào.

Mới nhớ ra đây chỉ là một huyện nghèo, người tuy đông nhưng không có nhiều tiền, cũng không có ai thuê xe. Người dân huyện phần lớn là ăn no mặc ấm, một tháng lĩnh hai ba trăm đồng tiền lương, thu nhập thuần một năm của người nông dân không quá mấy trăm đồng, lấy cái gì mà mua xe mười vạn chứ?

Nếu quả thật có xe, có lẽ cũng không có mấy người đi thuê, xe đen thật ra cũng có một số, nhưng người không quen cũng không tìm được.

- Không có xe thật là bất tiện, xem ra phải nghĩ cách kiếm một cái xe cho cục mới được.

Diệp Phàm bất đắc dĩ đứng ở cổng trạm xe suy nghĩ.

Két……….

Một trận âm thanh thắng xe chói tai truyền đến. Diệp Phàm thật sự cũng có cảm giác say ngà ngà, buổi trưa đã uống rượu, lại cộng thêm một trận nữa ở nhà Đinh Hương Muội, lúc này gió thổi tới toàn bộ phát tác.

Đầu chuyếnh choáng, phản ứng cũng chậm hơn rất nhiều, cảm thấy trước mắt như nhoáng lên, một chiếc xe thể thao màu đỏ có lẽ vì chạy quá nhanh, ở đường cắt ngã tư đột nhiên từ bên hông toát ra hai chiếc xe máy.

Chiếc xe thể thao không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng về phía lối rẽ vào cổng trạm xe. Diệp Phàm vừa vặn lại đứng ở trước một quầy nước trái cây bên cạnh đường. Phát hiện chiếc xe thể thao lao tới, không còn kịp nữa rồi.

Trong lúc hốt hoảng phát hiện một bác gái đang đứng ở quầy nước trái cây, đang cúi đầu cắt một quả táo. Khi phát hiện thấy tiếng thắng xe ngẩng đầu lên sợ hãi kêu to một tiếng rồi ngây người.

Trong nháy mắt, Diệp Phàm vận kình khí, chân lướt tới, túm lấy người bác gái định né sang một bên, nhưng chiếc xe lao tới quá nhanh.

Cảm giác chiếc quần như bó chặt lấy cẳng chân, cả người Diệp Phàm và bác gái bị chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới hất tung lên quầy nước trái cây, táo rơi xuống khắp người.

Vì bảo vệ bác gái bán nước trái cây, Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ sức lực quán tính tháo lên người mình, cuối cùng đương nhiên khiến bản thân bị oan ức.

Ngồi lên phía trên quầy hàng trái cây, đầu rối tung như tổ chim, nước trái cây văng lên khắp người, say khi định thần lại mới phát hiện quần mình thiếu chút nữa đã thành hai mảnh. Thảm hại không chịu nối, còn bác gái kia lại hoàn toàn an toàn.

Dùng tay sờ, trong lòng thầm mắng một câu, " Mẹ kiếp! Đúng là xui xẻo, hoa đào không hái lại đi cứu một bác gái, thiếu chút nữa là đi một chuyến tới quỷ môn quan rồi."

Cúi đầu nhìn lướt qua, phát hiện chiếc điện thoại mới mua cách đây không lâu bị chiếc xe thể thao nặng nề lao lên, hiện tại đã biến thành một đống nát bét. Chỗ bắp chân cũng xước da, trên mấy vết cắt còn dính một chút máu.

- Chàng trai, cậu không sao chứ?

Lúc này bác gái kia mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy tới đỡ Diệp Phàm hỏi han. Đương nhiên thoáng cái đã có một đám các đồng chí đứng xem cảnh tượng náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ.

- Không sao.

Diệp Phàm gạt đống trái cây trên ngực đứng lên, thử cử động xương đùi, có lẽ không có vấn đề, vẫn có thể đi được.

Khi đang muốn bước đi mới nhớ ra chiếc xe phong cách thể thao mới gây ra chuyện vừa rồi, phát hiện chiếc xe dừng lại bên ngoài nhưng cũng không thấy có ai có ý đi vào xem kẻ bị thương đáng thương là mình.

Trong lòng vô cùng tức giận, đằng đằng sát khí lao tới. Bước tới định tìm người gây chuyện tính sổ, lúc này ngay cả chuyện vui lão ca Tào thăng quan lên thành phố cũng quên sạch.

Cảm giác tay trái bị kéo, không bước đi được, quay đầu lại mới phát hiện mình bị bác gái già nua kéo lại.

- Bác gái, còn chuyện gì sao? Cháu phải đi tìm lái xe.

Diệp Phàm cố nặn ra một nụ cười.

- Cháu trai, không sao là được rồi, bác gái đưa cho cháu ít tiền tới bệnh viện kiểm tra được rồi, mua thuốc uống.

Bác gái vừa liếc nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ vừa cau mày nói.

- Sao vậy? Quầy nước trái cây của bác bị đâm vào không tới hỏi chủ xe đòi bồi thường sao?

Diệp Phàm có chút khó hiểu, có lẽ chiếc xe thể thao màu đỏ này có chút lai lịch rồi.

- Đừng đi cháu trai, không chọc vào được đâu. Chiếc xe thể thao đó nghe nói là của Ngọc tiểu thư của Ngọc gia Ngư Dương. Gần đây có dạo chơi trên đường.

Bác gái kéo Diệp Phàm sang một bên nói khẽ. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ngọc tiểu thư, Ngọc gì ạ, cháu chưa từng nghe nói?

Diệp Phàm lắc đầu, hoàn toàn không quan tâm, cười lạnh, " Mẹ nó, Ngư Dương này thật sự là địa bàn của tứ đại gia tộc, một huyện nghèo như vậy lại có một chiếc xe thể thao hơn 100 vạn.

Đâm vào người ta mà không thèm xuống hỏi han, xem ra mọi người đều có vẻ sợ hãi Ngọc gia. Cũng đúng, Ngọc gia không phải có Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng sao?

Nghe nói còn là một tên hắc bạch đều quan hệ, hiện tại chị gái của Ngọc Thế Hùng là Ngọc Nhã Chi vừa ngồi lên chiếc ghế trưởng ban tuyên giáo huyện ủy, càng không chọc vào nổi.

Nhưng chiếc điện thoại di động của bố mày cũng không rẻ, bộ quần áo nhãn hiệu Bát Thất Lang, bị rách toang, phải đòi bồi thường mới được.

- Tên là Ngọc Kiều Long, nghe nói mới 19 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

Bác gái thần bí nói khẽ.

- Ngọc Kiều Long, thú vị thật, bố mày còn là cáo sa mạc La Tiểu Hổ. (hai nhân vật nam nữ yêu nhau trong phim Ngọa hổ tàng long)

Diệp Phàm thầm hừ một tiếng, làm bác gái đó cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm nói:

- Đứa nhỏ này không phải bị xe đâm nên đầu có vấn đề rồi chứ, cái gì là cáo sa mạc, cái gì là La Tiểu Hổ, lẽ nào anh chàng này là La Tiểu Hổ.

Bà khuyên nhủ:

- La Tiểu Hổ, bác gái cùng tới bệnh viện kiểm tra với cháu, có phải đầu óc bị thương rồi không.

Nói ra cũng bình thường, trăm phần trăm là bác gái chưa đọc qua cuốn tiểu thuyết Ngọa hổ tàng long.

- Không sao đâu, bác gái, cháu không phải La Tiểu Hổ.

Diệp Phàm lắc lắc đầu nghiêng người lách ra khỏi đám đông chen chúc, vì lúc này mọi người không nhìn thấy xe đâm chết người cũng mất đi hứng thú, trái lại toàn bộ vây quanh chiếc xe phong cách thể thao, ríu rít không dứt.

Một người đàn ông lái xe kéo nhỏ giọng nói với đồng bọn bên cạnh:

- Lý Toàn, chiếc xe này trông thật khí thế, xe kéo chúng ta so với nó thật đúng như sắt vụn. Cô gái trên đó cũng quá xinh đẹp, sau này mà cưới được người như thế chắc ngày nào ông đây cũng cưỡi lên, con mẹ nó, thật quá trêu người.

- Con mẹ mày mù mắt à, chớ nói lung tung. Cô nương kia là em gái của Kháo Sơn Hổ đấy, đã nghe nói tới chưa. Y là đầu gấu của cả phố huyện này, em gái y mà mày cũng muốn chọc vào, thật đúng là điên rồi. Hắc hắc, nếu để cho cô ta nghe thấy thì cái kia tối nay của mày chắc phựt một cái rồi mất luôn.

- Người anh em, nếu là Ngọc đại tiểu thư thì tôi không dám. Không nói nữa, kẻo người khác nghe thấy thì phiền to.

Người kéo xe im bặt, theo phản xạ có điều kiện đưa tay che chỗ kín chỉ e Kháo Sơn Hổ nghe thấy thì xong rồi.

Nói ra cũng thấy buồn cười danh tiếng Kháo Sơn Hổ ở Ngư Dương tuyệt đối vượt qua bí thư vừa nhậm chức Cổ Bảo Toàn, dân chúng có thể không biết bí thư huyện ủy là ai nhưng tuyệt đối không thể không biết Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng.

Diệp Phàm giương mắt nhìn sang thì thấy sau cửa sổ xe là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp đang lộ vẻ lạnh nhạt.