- Đồng chí này không biết ảnh hưởng thật sự của Tổ đặc nhiệm A? Nói lời vô nghĩa thế cũng nói?
Thật sự đến nhận chức vụ bảo đồng chí đó là được.
Chẳng lẽ anh làm cho cao thủ thập nhị đẳng nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn hưởng lương bình thường? Sao họ có thể chịu?
Người ta tùy tiện nhận mấy đệ tử là con nhà giàu cũng có thể kiếm gấp mấy chục lần thậm chí mấy trăm lần tiền lương.
Như vậy Tổ đặc nhiệm A chúng ta thật sự bị hủy. An ninh của nước cộng hòa ở đâu, chỗ nào, ai bảo vệ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đạo lý này chúng tôi đều hiểu. Nhưng nói chuyện tiền chúng ta cũng có lý luận riêng. Chẳng lẽ thiếu Tổ đặc nhiệm A trái đất sẽ không quay nữa?
Bọn họ cho rằng bảo vệ đất nước là trách nhiệm của quân chủ lực. An ninh bí mật của đất nước là chuyện của cục tình báo.
Tổ đặc nhiệm A làm chuyện gì, hơn nữa, gần hai năm không có nhiệm vụ gì, bọn họ cho rằng Tổ đặc nhiệm A có khả năng không?
Vấn đề quan trọng là cậu yêu cầu khoản tiền kia, trên cơ bản là trò đùa. Đương nhiên không phải tôi đả kích cậu.
Nếu Tổ trưởng Diệp có thể có khí thế đi đòi tiền Lâm Đống Quốc tôi sẽ đồng ý hai tay. Tôi không ngại ít tiền.
Lâm Đống Quốc giọng có chút châm chọc.
Trong lòng Diệp Phàm hiểu được, người này trong lòng không phục. Hắn trẻ tuổi mà lại giữ vị trí thứ hai trong tổ, đây là Lâm Đống Quốc cho rằng hắn đã dùng thủ đoạn để có được vị trí này.
Có lẽ sau khi họp anh ta có làm chút động tác hay không cũng khó nói.
- Tốt lắm, việc này chúng ta không cần phải nói nữa. Trước tiên bàn việc nhân sự đi.
Cung Khai Hà khoát tay áo.
- Vậy được.
Lâm Đống Quốc gật gật đầu nhìn Cung Khai Hà.
- Đồng chí Diệp Phàm thăng chức để trống một vị trí phó tổ trưởng, chúng ta không thể để nó trống lâu, như vậy không có lợi cho việc triển khai công tác của tổ.
Vẫn theo quy định của tổ để đề cử người thích hợp vào vị trí này. Việc này giao cho đồng chí Đống Quốc làm đi.
Nhưng nếu ba chúng ta đã gặp nhau nếu thấy ai thích hợp có thể nói ra.
Về sau chúng ta cùng nghiên cứu.
Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Đồng chí Diệp Phàm thăng chức xong chẳng những là phó tổ trưởng hơn nữa còn là vị trí Ủy viên đảng ủy, vị trí này không phải là nhỏ. Tôi cảm thấy việc chọn người tốt nhất là lựa chọn trong tổ. Nếu bên ngoài đến đây bất lợi cho việc triển khai công tác của tổ.
Lâm Đống Quốc nói.
- Đồng chí Đống Quốc anh cho rằng phải lựa chọn điều kiện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Điều kiện, như tổ trưởng các phân tổ đều có quyền vào vòng sơ tuyển. Nhưng vị trí này sau này còn phải đi làm nhiệm vụ. Cho nên, công lực quá thấp sẽ không được vào vòng sơ tuyển.
Lâm Đống Quốc nói.
- Mấy đẳng là cơ bản?
Cung Khai Hà hỏi.
- Mấy đẳng tạm thời tôi chưa nghĩ ra. Nhưng nếu có thể làm phó tổ trưởng có thể xuất kích làm nhiệm vụ, ít nhất cũng phải bát đẳng có phải không? Như Ngô Quang Bảo tuy nói là Tổ trưởng tổ khoa học nhưng thân thủ anh ta quá thấp không thích hợp vị trí này.
Lâm Đống Quốc nói.
- Ôi, bát đẳng có phải là vẫn quá thấp hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu nhắc đến cao thủ thập nhị đẳng là điều kiện lựa chọn thì chỉ sợ rất nhiều đồng chí mất cơ hội, đây là không công bằng đối với bọn họ.
Lâm Đống Quốc nói.
- Như vị trí đặc thù của tôi không có thân thủ tốt sao có thể xuất hành đi làm nhiệm vụ. Hơn nữa, làm tổ phó tổ a vẫn là ủy viên thường vụ, thân thủ thấp người ta không phục có phải không?
Tổ chúng ta không giống như các cơ quan chính quyền khác, Tổ chúng ta công lực tông trọng đẳng cấp.
Không giống như bên chính quyền, chỉ cần là có tài trí và có chỗ dựa vững chắc có thể thăng chức. Chúng ta ở đây không được.
Nếu anh chỉ là cao thủ ngũ lục đẳng vừa ra nhận nhiệm vụ đã mất mạng sao có thể làm được lãnh đạo?
Không có lãnh đạo thì đội ngũ mất đi trung tâm, một phân đội nhỏ mất đầu còn có sức chiến đấu sao?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, giống như tướng quân Kế Vĩnh Viễn tuy nói là ủy viên đảng ủy là một thành viên trong bộ máy nhưng bởi vì thân thủ thấp nên không có cơ hội xuất kích đi làm nhiệm vụ.
Tổ đặc nhiệm A chúng ta muốn thực hiện cải cách, tình hình như vậy sau này sẽ không xuất hiện nữa. Đương nhiên, cũng không phải nói đồng chí Kế Vĩnh Viễn không làm việc, anh ấy chỉ có thể phụ trách một số công tác hậu cần của tổ.
Sau này mặc dù là lãnh đạo phụ trách hậu cần cũng phải có thân thủ tốt. Nguyên nhân rất đơn giản, người xưa dùng binh mã để vận chuyển lương thảo.
Tình hình quốc tế biến đổi rất lớn. Công tác hậu cần ngày càng quan trọng. Nếu đồng chí phục vụ hậu cần có việc gì phải tự thân đưa lương thảo đi.
Cho nên, đề cao tố chất tự thân, đề cao công lực của tổ viên cũng là vấn đề rất cấp bách.
Cung Khai Hà nói có vẻ ủng hộ quan điểm của Diệp Phàm.
- Vậy tạm thời lấy cửu đoạn làm điều kiện lựa chọn căn bản.
Lâm Đống Quốc nói.
- Ôi, các đồng chí bổ nhiệm trước kia không cần nói, nhưng làm ủy viên thường vụ tổ A, phó tổ trưởng, cửu đẳng là bắt buộc.
Đây là yêu cầu đối với các lãnh đạo mới của Tổ đặc nhiệm A. Tổ A không cần một đồng chí tài chí bình thường.
Không có lãnh đạo dẫn quân xuất hành đi làm nhiệm vụ, không có được sức mạnh của người dẫn đầu, sẽ không thể hiện được tác dụng của lãnh đạo.
Nếu không, chúng ta chỉ có thể có được người ngồi ở văn phòng trước màn hình lớn chỉ huy.
Chúng ta cần một chỉ huy toàn năng.
Cung Khai Hà nói.
- Đúng rồi, tôi có đề nghị, nếu cức nhắc là cửu đoạn hình như là hơi giống thời xưa một chút, chỉ sợ đến lúc đó đồng chí phù hợp với điều kiện cũng không nhiều. Cứ làm như vậy các đồng chí đang mong thăng chức lại từng trải chắc chắn có ý kiến.
Cho nên, chúng ta sẽ làm một cuộc tuyển chọn thì sao?
Diệp Phàm nói.
- Sao lại phải làm như vậy?
Lâm Đống Quốc nhìn Diệp Phàm hừ lành một cái.
- Đem tất cả các đồng chí thích hợp với điều kiện tập trung cùng một chỗ để luận võ công. Cứ theo thứ tự phân, chọn người đạt thành tích cao nhất.
Nếu lần này chúng ta khảo hạch là 100%, thì vũ lực là tiêu chuẩn quan trọng nhất.
Đương nhiên, cao hơn những giá trị khác, ví dụ như vũ lực chiếm một nửa, 50%.
Tên thứ hai cũng chỉ có thể nắm 45%. Những vấn đề khác như thành tích gì đó chiếm 30 hoặc 40%.
Còn lại chính là năng lực phản ứng của anh trong trận đấu. Ngoài ra còn có năng lực vận dụng vũ khí và lãnh đạo đội.
Đúng rồi, năng lực này cũng không thể quá ít.
Diệp Phàm nói.
- Diệp Phàm, làm công khai như vậy cũng làm cho các đồng tâm phục, không tồi, không tồi.
Cung Khai Hà nói.
- Về phương diện võ công còn có thể thông qua trận đấu để xác định, năng lực chỉ huy làm thế nào để thể hiện ai cao ai thấp?
Lâm Đống Quốc hỏi.
- Đây là một năng lực trừu tượng, có thể cho mỗi vị đồng chí năm đội viên như đội viên của Báo Săn.
Sau đó chọn một chỗ giống như nguyên thủy tiến vào, làm nhiệm vụ giống như là luyện tập vậy.
Sân huấn luyện của Báo Săn hoàn toàn có thể đảm bảo điều này. Sau một hồi hỗn chiến, cuối cùng đội nào ra nhanh hơn sẽ có tiêu chuẩn để bình chọn.
Đương nhiên, quy định cụ thể còn cần phải tổ chức một số đồng chí để đưa ra.
Tôi nghĩ, Báo Săn có nhân tài về vấn đề này. Tôi nói chỉ là đại khái thôi.
Diệp Phàm nói.
- Nếu như các đồng chí được đề bạt đi lên có hoạt động như vậy thì sẽ có đồng chí tiếp nhận vị trí ban đầu của đồng chí Diệp Phàm.
Hoặc là có đồng chí của Tổ đặc nhiệm A đi lên, sẽ để lại một vị trí trống, cứ như vậy chỉ sợ phải liên tục làm.
Nhưng theo đề nghị của đồng chí Diệp Phàm có thể giải quyết mấy vấn đề. Chỉ để khảo hạch sắp xếp vị trí này.
Đương nhiên, còn phải đưa ra một tỉ lệ thích hợp. Ví dụ như võ công chiếm 45%, đương nhiên chỉ là luận võ chiếm 45%.
Mà Đảng ủy thảo luận cũng chiếm một tỉ lệ nhất định. Nói cách khác sẽ không thể không có quan điểm của Đảng ủy có phải không?
Huống chi, chỉ là cứng nhắc phê chuẩn quá cũ, còn phải linh hoạt một chút. Dù sao, chúng ta tuyển người chỉ huy, cũng không phải chỉ là có nắm tay lớn.
Cung Khai Hà nói.
- Ôi, ý kiến của Tổ trưởng Cung rất tốt. Nếu chúng ta không hoàn thiện chế độ khảo hạch, giống như là cuộc thi của nhân viên công vụ thi viết và thi vấn đáp vậy.
Ý kiến của Đảng ủy không thể ít hơn 30%. Những phương diện khác có điều chỉnh thích hợp.
Nhưng vũ lực ít nhất cũng phải 45%. Nếu không sẽ không thể hiện được Tổ đặc nhiệm A chúng ta coi khảo hạch võ công là hàng đầu.
Mà chúng ta xuất quân làm nhiệm vụ võ công cũng là một vấn đề tối quan trọng. Đây chính là đường số mệnh, tuyệt đối không thể thay đổi tùy tiện.
Vậy sẽ mất đi đặc sắc của Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Diệp Phàm nói, cắn chặt về vấn đề võ công không thả, bởi vì có thể giúp những người thân của hắn có võ công cao được thông qua. Những chỉ tiêu khác Diệp Phàm muốn nhúng tay cũng khó.
- Ôi, vậy quyết định 45% đi, mà giá trị lãnh đạo đề cử là 30%, còn 25% là năng lực phản ứng, dẫn đội và xử lý tình huống đột xuất cùng với năng lực sử dụng súng và vũ khí hiện đại cũng như những trang thiết bị khác.
Cung Khai Hà có vẻ là đã quyết định.
- Tôi cảm thấy những năng lực khác có phải quá ít không? Nhiều hạng mục như vậy chỉ chiếm 25%?
Có phải là nên giảm võ công không? Ví dụ như là 35%, giá trị lãnh đạo đề cử không thay đổi, vẫn là 30%.
Năng lực tổng hợp có thể 35%. Bởi vì đây là tổ lựa chọn lãnh đạo, người dẫn đầu.
Cho nên, năng lực lãnh đạo cũng không thể quá thấp có phải không? Nếu không, tại sao có thể thể hiện tác dụng của người lãnh đạo này.
Cũng chính là tác dụng lãnh đạo khi dẫn đội xuất kích làm nhiệm vụ. Một tướng quân tốt đối với binh lính mà nói là rất quan trọng.
Lâm Đống Quốc không có cùng quan điểm.
Anh ta cũng nghĩ đến người mà anh ta lựa chọn công lực kém một ít. Chịu thiệt ở vấn đề võ công mà những vấn đề khác muốn trở mình cũng khó cho nên cực lực phản đối.