Quan Thuật

Chương 3389: Thật lòng với anh em

Đương nhiên, Kim Thụ Dương cũng hy vọng hậu thuẫn của Diệp Phàm có thể xuất hiện một nhân vật hàng đầu. Như vậy thứ nhất, phối hợp cùng với Kiều gia đại viện lực lượng sẽ lớn lên không ít.

Hơn nữa, Kim Thụ Dương cũng gặp tình hình tương tự. Càng ngày càng thăng tiến cũng chính là ước muốn của Kim Thụ Dương.

Cơ hội hiện giờ thì có, nhưng Kiều gia đại viện sắp tới cùng với Diệp Phàm và Kiều Báo Quốc, cho nên, Kim Thụ Dương chỉ có thể buồn rầu nhìn mà không thể làm gì.

Buổi tối ngày hôm sau là thứ sáu, Diệp Phàm bay đến thủ đô. Sau khi đến thủ đô đã là 7h tối, Thiết Chiêm Hùng vẫn đang chờ Diệp Phàm đi ăn tối.

Diệp Phàm vội vàng vào tứ hợp viện nhà Thiết Chiêm Hùng. Phu nhân của Thiết Chiêm Hùng- Thái Phượng Tuyết đã sớm dọn xong đồ ăn.

Nhưng nhìn thấy Thái Phượng Tuyết không ngồi cùng bàn, Diệp Phàm không khỏi hỏi:

- Chị dâu, sao không cùng ngồi?

- Hai anh em hai người đã lâu không gặp rồi, tôi ăn rồi, hai người nói chuyện đi, nếu cần gì thì gọi tôi một tiếng, tôi ở trên lầu.

Thái Phượng Tuyết nói xong liền đi lên lầu.

- Anh Thiết, việc này…

Diệp Phàm có chút ngượng ngùng

- Ha ha, không có gì. Hai anh em ta nói chuyện, có phụ nữ ở bên cạnh phiền lắm.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Đúng vậy, hai người lải nhải người đẹp cũng không thấy thoải mái.

Không ngờ Thái Phượng Tuyết ở trên cầu thang cũng cười nói.

- Ha ha ha…

Hai người yên lặng uống một ly rượu trắng.

- Anh Thiết, chuyện của anh thế nào rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Không có gì, làm việc ở trong bộ một chút, tôi cũng không làm việc gì quan trọng, Bộ trưởng Quách nói với tôi vài lời tán dương, chắc là không có tác dụng. Việc này tôi sớm đã gác sang một bên rồi.

Thiết Chiêm Hùng thể hiện dáng vẻ là không sao, nhưng thật ra Diệp Phàm cũng hiểu trong lòng anh ta nhất định không vui.

Thiết Chiêm Hùng trở lại trong bộ cũng đã vài năm rồi, cũng bốn mấy tuổi rồi, nếu lên đến năm mươi thì càng khó rồi.

- Ai, việc này, anh Thiết, em rất xin lỗi.

Diệp Phàm thở dài, một hơi uống hết ly rượu. Mặt liền đỏ lên, bởi vì Diệp Phàm không thi triển nội kình hóa giải rượu, tối hôm nay Diệp Phàm phải giả vờ say để tiếp cho Thiết Chiêm Hùng say.

- Cậu nói gì vậy, cậu có gì mà phải xin lỗi tôi? Tứ hợp viện này của tôi cũng là do cậu cậu dùng tiền mình kiếm được mua về. Hơn nữa, tôi ở bộ cũng rất tốt, thứ trưởng, cao cao tại thượng, biết bao người ngưỡng mộ.

Thiết Chiêm Hùng tỏ ra vui vẻ.

- Anh Thiết, em cũng biết anh cũng không cam tâm chịu thua, toàn bộ vinh quang ngày xưa giấu ở trong lòng đều là vì người anh em này. Thật ra, anh Thiết, hôm nay em có câu nói muốn nói với anh.

Diệp Phàm hơi kích động.

- Cậu lại thế rồi, kích động cái gì. Thiết Chiêm Hùng tôi rất thoải mái, không thể làm tướng thì làm quân cũng được.

Nhưng Thiết Chiêm Hùng tôi cũng biết, cơ hội vẫn còn, chúng ta không cần phải lo lắng quá mức như vậy, đúng không?

Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi là được, đừng lo lắng, Thiết Chiêm Hùng tôi chịu được. Tôi bây giờ cũng chỉ mới hơn 40 thôi.

Vẫn còn nhiều cơ hội, có gì phải buồn rầu, đúng không?

Giọng nói của Thiết Chiêm Hùng cũng lớn lên.

- Anh Thiết, em biết anh rất thật lòng với anh em, nhưng anh em như em lại không thể giúp gì. Cho nên, xuất phát từ đại cục, em cảm thấy anh chắc là muốn suy nghĩ khác đi đúng không? Trên đời này cũng không phải là nhất thành bất biến, chúng ta có tấm lòng của anh em là đủ rồi.

Diệp Phàm nói.

- Nghĩ khác đi, câu này là ý gì? Lão đệ, hôm nay cậu phải giải thích cho rõ ràng, nếu không, lão Thiết này sẽ lần đầu tiên nổi giận với cậu đấy.

Thiết Chiêm Hùng lớn giọng.

Thái Phượng Tuyết trên lầu sợ tới mức thò đầu xuống nhìn trộm.

- Không có gì, Phượng Tuyết, tôi với anh em nói chuyện có chút kích động. Tôi vẫn như vậy mà, bà quay về trên lầu xem tv đi.

- Ôi, hai người các ông, thôi, mặc kệ hai người, tôi không tin là hai người sẽ đánh nhau.

Thái Phương Tuyết co người lại.

- Vậy cũng chưa biết, hai người bọn em đã lâu không bàn luận, không chừng lại có chuyện trên bàn này.

Diệp Phàm cười nói.

- Cứ thoải mái đi, làm vỡ đồ thì đã có đại phú ông cậu đền, nhưng, phải nói trước, nếu làm vỡ đồ rồi thì phải mang đồ khác đến, không đắt thì không được.

Thái Phượng Tuyết cười nói.

- Được được, nếu làm hỏng em sẽ đền bàn cây tử đàn cho chị.

Diệp Phàm cười nói.

- Anh Thiết, em là muốn anh có thể thay đổi một chút, bằng hữa của chúng ta không nhiều lắm, anh là ở cấp cao nhất rồi, cho nên, nên hướng lên trên, anh nói có phải không?

Diệp Phàm có chút nói không ra lời.

- Bảo tôi đi với người khác?

Thiết Chiêm Hùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Việc này cũng không có gì, chỉ cần anh có thể thăng tiến là được rồi, chúng ta vĩnh viễn vẫn là anh em, đúng không? Không chừng anh lên rồi còn có thể kéo em lên cùng, có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Tên khốn cậu, cậu nói cái gì, rót cho tôi một chai, không uống hết ngày mai hai người chúng ta không quen biết nữa.

Thiết Chiêm Hùng thở mạnh, một tiếng “bốp”, mặt bàn đã bị anh ta đập nứt ra rồi.

Nhưng may là kình lực Thiết Chiêm Hùng vẫn nắm trong tay chưa phân tán ra. Hắn cầm một bình rượu nửa cân đưa tới trước mặt Diệp Phàm:

- Uống, uống cho tôi, nếu không uống cạn thì sau này đừng gọi tôi là anh Thiết.

- Uống cạn!

Diệp Phàm nói một tiếng, cầm lấy bình rượu uống một hơi.

- Tôi uống một chai!

Thiết Chiêm Hùng không nói hai lời, cũng cầm một bình uống ừng ực.

- Ai…

Thiết Chiêm Hùng ném bình ra phía sau, thở dài nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:

- Lão đệ, tôi biết là cậu có ý tốt.

Có lẽ tôi tham gia vào phe cánh nào đó sẽ có cơ hội thăng tiến, nhưng cậu cũng biết tính cách của tôi, tôi là loại người này sao?

Đời này, Thiết Chiêm Hùng tôi chỉ vào “dây” với cậu, cho dù là ở vị trí thứ trưởng này về hưu, nhưng so với tình cảm anh em của chúng ta thì có là gì.

Mà cậu là nòng cốt của Diệp hệ, là hy vọng của chúng ta. Cho nên, cậu phải phấn chấn lên, sớm có thể đạt được vị trí có thể tương trợ chúng tôi.

- Anh yên tâm, ngày đó sẽ tới.

Hai mắt Diệp Phàm thoáng hiện lên khí phách, nhìn Thiết Chiêm Hùng một cái rồi nói:

- Anh Thiết, hiện giờ công lực của anh cũng khôi phục được đến năm sáu phần rồi, có lẽ đã đến lúc phá bỏ cửa ải, muốn nâng cao một tầng nữa không.

- Không cần, tôi biết, tài nguyên của chúng ta có hạn. Tôi bằng này tuổi rồi, phá bỏ nữa cũng cùng lắm đến bẩy tám tầng.

Hiện giờ tôi làm việc ở bộ, cần thân thủ cao cường như vậy để làm gì? Cậu nên dùng nó cho cao thủ bên mình.

Nâng cao cấp bậc của người đi theo cậu, hiện giờ không phải ngày càng gặp nhiều cao thủ sao. Việc này thật ra là một hiện tượng rất bình thường.

Trước kia cậu chưa đạt tới tầng này đương nhiên cũng không đụng độ nhiều như vậy, thật ra, trên thế giới không thiếu cao thủ.

Chỉ là thân thủ chúng ta quá thấp, người ta khinh thường không tiếp cận mà thôi.

Thiết Chiêm Hùng lắc đầu nói.

- Mặc kệ chuyện khác, em giúp anh phá bỏ đến bát đẳng đã. Dù có dùng hay không, anh là anh của Diệp Phàm này, nếu em không giúp thì ai giúp. Điều này ai có thể nói chắc được, biết đâu một ngày nào đó anh lại cần đến.

Diệp Phàm nói.

- Tùy cậu vậy, lão đệ.

Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, biết có khuyên cũng vô dụng. Hơn nữa, việc đột phá võ công cũng là một giấc mộng của người học võ, điều này cũng giống như muốn thăng quan.

Nói làm là làm.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm đưa Hồng Tà, Lệ Vô Nhai và Thiết Chiêm Hùng đến chỗ hàn đàm. Do Lý Cường và Tuyết Lý Hồng làm nhiệm vụ cảnh giới.

Diệp Phàm cận thận kiểm tra cơ thể Thiết Chiêm Hùng, phát hiện ta tuy rằng hiện giờ Thiết Chiêm Hùng đã đạt đến đỉnh điểm của tầng sáu.

Nhưng bởi vì trước kia bị thương quá nặng. Hơn nữa, hiện giờ tuổi cũng đã lớn, xương cốt cũng không tốt lắm, cho nên việc đột phá cũng không ít khó khăn.

Nhưng dù như thế nào cũng phải thử một lần.

Bèn cùng với Hồng Tà và Lệ Vô Nhai lập thành trận thức hình tam giác.

Diệp Phàm cắt xuống một nửa yêu tham vương còn lại cho Thiết Chiêm Hùng dùng. Không lâu sau thông qua con rơi ép nội khí của ba người lên Thiết Chiêm Hùng.

Nhưng, tuy nói rằng căn cơ của Thiết Chiêm Hùng kém nhưng nội khí của Thiết Chiêm Hùng là một trong những người mạnh nhất giúp Diệp Phàm.

Nội khí này vừa vào được một chút liền bị đẩy ra bên ngoài, Diệp Phàm lại không dám ra sức đẩy vào, như vậy sẽ phá hủy nội khí của Thiết Chiêm Hùng.

Rất lâu sau nội khí của Thiết Chiêm Hùng mới có chút tiếp nhận và dung hòa nội khí này, liền đẩy vào được một chút.

Nhưng khi Thiết Chiêm Hùng đang đột phá lại gặp phải rắc rối lớn, rất khó để vượt qua ngưỡng đó, Diệp Phàm cắn răng một cái, đem toàn bộ yêu sâm vương hóa thành chất lỏng đẩy vào nội khí đưa vào trong cơ thể Thiết Chiêm Hùng.

Lần này hiệu quả đã rất rõ ràng, mắt nhìn thấy thân thể Thiết Chiêm Hùng rùng mình sắp đột phá rồi, nhưng đúng lúc này, hai tiếng “báp báp” trầm đục vang lên.

Chợt nghe thấy Tuyết Lý Hồng và Lý Cường chi hô lên: “ có người!” sau đó không nghe thấy giọng nữa.

Và đúng lúc này, nước trong ao dường như bị thứ gì đó đẩy lên, một cột nước lớn chia thành ba cột hướng thẳng về phía ba người Diệp Phàm.

Áp lực nước vô cùng lớn, ba người Diệp Phàm đều cảm thấy áp lực không khí ở trước mặt, giống như không khí quanh mình đang khiến cho nước ở đây đóng băng lại.

Diệp Phàm vội chia kình lực của ba người đang hợp lại hướng về phía cột nước đang tới.

“Rầm!”

Ba người đều bị áp lực của nước ép tới cả người đều lùi về sau bảy tám bước.

Nhưng Diệp Phàm vẫn đang phân nội khí ra để đưa về phía Thiết Chiêm Hùng. Bởi vì, lúc này không thể tùy tiện rút ra, nói cách khác, nội khí của Thiết Chiêm Hùng đang có nội khí của ba người cưỡng chế, rất nguy hiểm.

Đúng lúc này, một vật gì đó màu đen tuyền bay tới, vật đó lao mạnh về phía ba người Diệp Phàm, không lâu sau đã đến trước mặt.

Diệp Phàm mới phát hiện ra, thứ này rõ ràng là một khối cự thạch ở ngoài sân Hàn Lâm Tự, cự thạch có lẽ vẫn là do thiền sư Bảo Chí cho Hàn Lâm Tự.

Tảng đá này quá lớn, ước chừng nặng bằng mấy chiếc xe tải 6, 8 bánh, nặng không dưới hai ba trăm nghìn cân.

Tảng đá sau đó đè xuống trước mặt ba người, không khí quanh mình đều như bị đốt lên.

- Tiền bối, giúp đỡ một chút, nếu không hôm nay tất cả mọi người đều tiều rồi.

Diệp Phàm chạy nhanh tới khống chế được lối ra của Lô Định Tông.