̀u đại tiểu thư và Mộc Nguyệt Nhi.
Mộc Nguyệt Nhi cũng luyện võ, sự kết hợp trên người cô ta mang lại cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ với sự mộc mạc mang phong cách của người dân tộc Nạp Tây.
Diệp Phàm nhìn thấy liền hiểu được.
Mộc Nguyệt Nhi đúng là thông minh nhạy bén, cô ấy biết Kiều Viên Viên đã có chồng, nhất định sẽ là tuýp người phụ nữ tạo cho người ta cảm giác cao quý và thục nhã.
Mộc Nguyệt Nhi trang điểm cho mình đầy sức sống như thế, ý là cô “cao quý, thục nhã” thì tôi sẽ dùng tuổi trẻ để chiến thắng cô. Cô gái này tâm kế thật là lợi hại.
Thực ra Mộc Nguyệt Nhi đã sớm trộm tới khách sạn Hoành Không nhìn qua Kiều Viên Viên rồi, không thể không nói rằng diện mạo của mình có lẽ cũng không bằng cô ấy.
Điều này khiến cho Mộc Nguyệt Nhi rất buồn bực trong lòng, vì thế cô ta đã trang điểm cho mình trở thành một cô gái mộc mạc, thuần khiết. “Mộc mạc” tương phản với “cao quý, thục nhã”.
Không chỉ Diệp Phàm phải ngơ ngác, mà Đỗ Vệ Quốc cũng vã mồ hôi. Còn Kiều Viên Viên cũng hơi giật mình, có lẽ cũng có chút cảm giác.
Liếc mắt nhìn ánh mắt của Diệp Phàm, cười nói:
- Cô gái đứng ở cổng kia chính là Mộc đổng Mộc Nguyệt Nhi phải không?
- Ừ, ừ.
Diệp Phàm gật đầu liên tiếp.
- Ha ha, hay đấy ông xã, anh xem, Mộc đổng là Chủ tịch HĐQT của Tập đoàn Hoa Tinh của Mỹ, là một phú bà có tài sản cả mấy chục tỷ. Sao hôm nay lại trang điểm, ăn mặc giống như một cô gái dân dã thế kia nhỉ?
- Người tư thích đóng là dân dã mà.
Nãy giờ Tuyết Nha ngồi bên không nói gì, giờ thốt ra một câu khiến cho Diệp Phàm thiếu chút nữa thì nôn ra máu, miệng vội vàng cười nói:
- Trang điểm như thế nào là sở thích của người ta, người Mỹ này là như thế. Thích làm những việc khác người. Hơn nữa, thời buổi này ai cũng muốn có sức sống của tuổi trẻ mà phải thế không nào?
- Người Mỹ, cô ta không phải là người TQ sao?
Kiều Viên Viên hỏi.
- Là người TQ, nhưng ông của cô ta ở Mỹ, có lẽ là chịu ảnh hưởng nên mới như thế.
Có điều, một cô giá dân dã, chất phác trang điểm cũng rất giỏi đấy chứ. Nghe nói Mộc Nguyệt Nhi được Sư thái trong Am nuôi dưỡng cho đến tận hơn 20 tuổi.
Những sư thái, ni cô này thì hiểu gì về hiện đại có phải không nào? Có thể có quần áo để mặc là đã tốt rồi. Cho nên đó cũng là nguyên nhân người này có cách ăn mặc mộc mạc như thế.
Việc này, thực ra không phải là cố ý trang điểm, cô ta vốn là như thế.
Bao Nghị cười nói.
- Ồ, hoá ra là như thế.
Kiều Viên Viên kéo dài giọng nói.
Mọi người xuống xe, Mộc Nguyệt Nhi và Kiều Viên đều đứng một lúc rồi mới bước đi. Dường như đang đánh giá đối phương.
- Diệp phu nhân đại giá quang lâm, Mộc Nguyệt Nhi không xuống chân núi để đón tiếp được, thất lễ rồi.
Mộc Nguyệt Nhi cười hiền hoà nói.
- Nói gì thế, Chủ tịch HĐQT Nguyệt Nhi là người bận rộn. Tôi chỉ là một phụ nữ của gia đình không có nghề nghiệp gì đâu dám làm phiền Chủ tịch Nguyệt Nhi phải đón tiếp. Có thể cho tôi vào tham quan ngôi biệt thự này của nhà cô cũng đã là vinh hạnh rất lớn rồi.
Kiều Viên Viên cười nói.
Giống như hai người mới bắt đầu nói chuyện là đã có một ý gì đó rất gay gắt rồi.
- Phu nhân của ông chủ lớn ở Hoành Không cũng là phụ nữ chủ gia đình. Nguyệt Nhi đây không dám đồng ý. Chị xem, chị vừa đến thì đã có cả đống người đi theo rồi. Cảm giác giống như là Chủ Nam Tuần trong Hậu cung thời cổ đại ấy, còn phải làm những công việc bình thường của gia đình nữa hay sao? Thế thì tôi phải hỏi Diệp tổng có phải là đang ngược đãi chị hay không đấy.
Mộc Nguyệt Nhi cười nói.
- Chủ tịch Nguyệt Nhi, cũng chẳng còn cách nào cả. Chăm sóc con cái cho Diệp tổng, một mình tôi cũng có thể làm được.
Làm phụ nữ thì dù có khổ, tôi cũng không dám không chăm sóc thật tốt cho thiên kim công tử của Diệp tổng. Tuy nhiên, may là hàng tháng anh ấy vẫn gửi tiền sinh hoạt phí về.
Bằng không, một mình tôi thì mệt chết mất.
Kiều Viên Viên liếc nhìn Diệp Phàm, mỉm cười nói.
- Diệp phu nhân không nuôi nổi thì chi bằng đưa đến chỗ tôi mà sống, tôi giúp chị nuôi một đứa thế chẳng phải tốt hơn hay không. Xem xem, thiên kim công tử của Diệp tổng thật đáng yêu có phải không nào?
Mộc Nguyệt Nhi cười nói.
Thấy 2 người phụ nữ dường như càng nói càng thái quá, Diệp Phàm vội vàng cười nói:
- Mộc đổng sẽ không để cho chúng tôi đứng ngoài cửa mãi chứ?
- Nhất thời cao hứng nên quên mất. Mời vào mời vào.
Mộc Nguyệt Nhi quay người làm động tác mời.
Hai người phụ nữ nói chuyện với nhau rất “vui” ở Chu Tước sơn trang, khách đi theo như Diệp Phàm chỉ có thể thỉnh thoảng chen vào một câu để điều hòa một chút mà thôi.
Không lâu sau, Kiều Viên Viên nói là muốn tham quan trên lầu, Mộc Nguyệt Nhi đích thân dẫn đi.
Tuy nhiên, khi vừa bước đến phòng ngủ của Diệp Phàm trước kia, Mộc Nguyệt Nhi sau khi mở cửa liền cười nói:
- Chu Tước sơn trang trước kia là tài sản của Tập đoàn Hoành Không, sau này sau khi ông tôi trở về Diệp tổng đã trả lại cho Vân gia chúng tôi. Diệp phu nhân, chị đoán xem căn phòng này trước kia là ai đã từng ở?
- Có phải là chồng tôi hay không?
Kiều Viên Viên cười và đi vào trong.
- Đúng là Diệp phu nhân lợi hại. Vừa đoàn đã đúng ngay.
Mộc Nguyệt Nhi cười nói.
- Việc này cũng cần phải đoán hay sao? Cô xem, con rối đặt trên đầu giường chính là do tôi tặng anh ấy. Xem ra, chồng tôi đã rất nhớ tôi nên đã đem thứ rất bình thường do tôi tặng này đặt trên đầu giường của anh ấy.
Kiều Viên Viên sờ tay lên đôi con dối được khắc bằng đặt trên đầu giường cười nói.
- Xin lỗi Viên Viên, từ khi nơi đây được trả lại cho Vân lão thì anh cũng chuyển đi. Con dối này vừa nhìn qua Vân lão đã cảm thấy nó được khắc rất tốt.
Vì thế anh đã để lại để ông ấy ngắm một thời gian. Thường xuyên bận việc nên cũng chưa mang về được.
Diệp Phàm vội vàng giải thích, tuy nhiên, câu nói này cũng không có tác dụng,
- Vệ Quốc, gói tượng gỗ này lại hôm nay sẽ đem về.
Đỗ Vệ Quốc vội vàng làm ngay.
- Diệp tổng, ông tôi vẫn chưa xem đủ mà. Anh cho ông ấy mượn thì cũng phải đợi ông ấy trở về rồi hãy quyết định chứ có phải không nào?
Không ngờ Mộc Nguyệt Nhi lại phản ứng. Đỗ Vệ Quốc vừa nghe liền dừng lại.
- Chúng tôi cứ mang về trước, chờ Vân lão trở về nếu cần xem nữa thì chúng tôi lại đưa tới thế chẳng phải được rồi sao? Dù sao vài ngày nữa tôi cũng đi rồi, Đổng sự trưởng Nguyệt Nhi, tôi rất thích tượng gỗ này. Tối không nhìn thấy nó thì ngủ không ngon.
Kiều đại tiểu thư không đồng ý.
- Thế cũng được.
Mộc Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, Đỗ Vệ Quốc vội vàng thu dọn.
Ăn cơm trưa xong đoàn người Kiều Viên Viên đi tham quan Tinh Quốc Cổ mộ.
Buổi tối trở về đến nhà đã hơn 8 giờ, tắm rửa xong Diệp Phàm nằm dài trên giường.
- Ôi chao!
Diệp Phàm đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên cảm thấy rất đau ở đùi. Kêu lên một tiếng mới phát hiện là năm ngón tay của Kiều Viên Viên đã làm cho như vậy.
- Em làm gì thế?
Diệp Phàm hơi chút bực mình trợn mắt nhìn vợ.
- Làm cái gì, tự anh còn không rõ hay sao? Căn phòng đó có phải là cứ giữ ở đó để cho anh, có phải thỉnh thoảng anh sẽ đến đó ở vài ngày. Tình chàng ý thiếp, anh nhé, đừng có mà nghĩ em là con ngốc.
Vẻ mặt Kiều Viên Viên lại như cười nói.
- Oan cho anh quá, khi đó chuyển đi rất gấp nên một số đồ chưa chuyển hết. Mấy cô gái già người ta ở đó thì làm sao anh dám trở lại.
Bởi vì trước kia 4 lão cán bộ từ kinh thành xuống ở tại Chu Tước sơn trang, ta là chủ thì cũng phải đi theo chứ có phải không nào?
Vì thế, quay về ở mấy ngày. Còn lần trước Kế tướng quân đến cũng ở trong Sơn trang, cho nên chạy đi chạy lại cũng phải đón tiếp khác chứ.
Làm cấp dưới nên phiền phức thế đấy, việc gì cũng phải thuận theo ý của lãnh đạo có phải thế không nào?
Diệp Phàm vội vàng giải thích.
- Ồ, anh lừa ai thế.
Kiều Viên Viên lườm chồng “hừ” nói.
- Trời đất chứng giám, anh thực sự là công việc mà.
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì phải chỉ tay lên trời thề.
- Ha ha ha, đùa với anh thôi. Trong lòng anh không có gì thì không cần phải giải thích. Được rồi, không nói nữa. Ông xã, buổi tối anh yêu thương em là được rồi.
Kiều Viên Viên đúng là hiểu ý người khác.
Đây là một ngời con gái thông minh, lời này nhất định là muốn ngụ ý. Đây là cảnh cáo Diệp Phàm, nhưng được dừng lại ở mức độ vừa phải.
Thế là buổi tối Diệp Phàm thi triển thuật Khai Hồn Thân Giải để an ủi cho vợ mình. Tuy nhiên, Diệp Phàm quá mạnh, Kiều Viên Viên dù bây giờ là cao thủ Ngũ đảng cũng không chịu nổi. Cuối cùng thì toàn thân ướt đẫm mồ hôi bỏ vũ khí đầu hàng.
Kiều Viên Viên sau khi ở lại mấy ngày, đi Cơ khí TQ rồi đi Thủy Châu thăm căn nhà “Sở Thiên Các Diệp Phủ” của mình sau đó trở về kinh thành, có lẽ cũng là ngụy trang thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng lên tỉnh, sau đó chạy thẳng đến Tỉnh uỷ, rồi không lâu sau vào phòng họp của tỉnh uỷ.
Ngồi trong đó có 4 người là Phó Chủ tịch Thường trực Bố Hoa Thanh, Chủ tịch Khúc, Bí thư Ninh Chí Hoà và trợ lý Cái Thiệu Trung.
- Phương án cậu đưa ra chúng tôi đã xem và nghiên cứu. Nếu thành lập Tân khu Hoành Không thì sẽ rất khó khăn.
Bởi vì yêu cầu của các cậu quá cao. Trên thực tế Tân khu này chính là một khu vực hành chính mới được tạo ra từ sự kết hợp của thành phố Hạng Nam, tỉnh Thiên Vân và Địa khu Giang Hoa, tỉnh Điền Nam. Hơn nữa, còn là Tân khu cấp Phó tỉnh. Cậu thấy đấy, ở tỉnh Thiên Vân chúng ta mà nói, thành phố cũng không ít, thành phố có quy mô kiểu như các cậu có mấy chục cái rồi.
Còn thành phố lớn hơn các cậu nhiều thì cũng không ít, nhưng cấp bậc của bọn họ cũng chỉ là cấp Sở. Nhà máy của các cậu tuy nói là không có cấp bậc.
Nhưng cấp bậc tham chiếu lại không hề thấp. Đổng sự trưởng như Cái Thiệu Trung đây cũng ngang với cán bộ cấp Phó tỉnh rồi.
Trong đó còn phải nói đến hai Phó giám đốc nhà máy do Uỷ ban Quốc tư trực tiếp quản lý nữa. Nếu xác định cấp bậc cho các vị trí của Tân khu các cậu là cấp Sở thì tuyệt đối không phù hợp.
Khu hành chính cấp dưới của các cậu, Hạng Nam và địa khu Giang Hoa chính là những địa phương cấp Sở. Nâng thêm nửa cấp nữa thì đã là khu hành chính cấp Phó Chủ tịch tỉnh rồi.
Thành phố Thành Vinh của tỉnh Thiên Vân mới là thành phố cấp Phó tỉnh. Việc này đòi hỏi Quốc Vụ viện phải thận trọng xem xét.
Trên cơ bản thì sẽ không thể phê chuẩn. Trừ khi tất cả lợi nhuận liên quan bây giờ trong Đại quy hoạch Hoành Không có thể đạt đến bước có khiến cho lãnh đạo Chính Vụ viện phải chú ý.
Ví dụ như, thu nhập hàng năm đạt hơn ngàn tỷ. Việc này, các cậu còn thiếu nhiều lắm.
Chủ tịch Khúc Chí Quốc nói.
- Không phải kém rất nhiều mà về cơ bản ngay cả số lẻ cũng chưa đạt được. Ngay cả cậu cộng thêm cả Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam vào thì lợi nhuận 1 năm cũng chưa đến 10 tỷ.
Có cộng thêm cả Hạng Nam, Giang Hoa vào thì tổng tộng mới được 100 tỷ. Chút tiền này có thể thu được bao nhiêu tiền thuế, so với khu hành chính cấp Phó tỉnh được sao?
Hơn nữa, nhìn từ quy mô phát triển xây dựng các cậu cũng không có cách nào đạt được quy mô của thành phố cấp Phó tỉnh.
Nếu tình hình như thế mà các cậu cũng có thể đệ trình xin Khu hành chính cấp Phó tỉnh thì tỉnh Thiên Vân chúng ta có biết bao nhiêu thành phố phù hợp với tiêu chuẩn này, cả nước lại có bao nhiêu nữa?
Thành phố cấp Phó tỉnh chẳng phải là rau cải thích nhổ lúc nào cũng nhổ được. Hơn nữa, năm ngoái Tập đoàn Hoành Không tuy lợi nhuận đạt đến mấy tỷ.
Nhưng trên lưng các cậu vẫn phải gánh khoản nợ mấy chục tỷ. Kể cả lấy số lãi đó đập vào cũng không đủ, thế thì càng khó nói đến việc đệ trình xin khu hành chính cấp Phó tỉnh.
Tôi cho rằng, căn bản điều kiện chưa đủ, khoảng cách còn rất lớn. Nếu có đệ trình thì cũng không thành công.
Hơn nữa, có thể sẽ trở thành trò cười.
Bố Hoa Thanh khách quan chỉ ra những vấn đề còn tồn tại.