Quan Thuật

Chương 3309: Tên súc sinh

́c sinh.

Hai chiếc lưỡi cuối cùng đã “đại chiến” với nhau.

Còn hai cơ thể thì quấn lấy nhau trên ghế sofa, Diệp Phàm là người kiên nghị như thế nhưng cũng không kim nổi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn còn chút tỉnh táo, biết ở đây không hợp để làm chuyện này. Thế là định ôm Đổng Oanh Oanh rời đi.

Đúng lúc này, uỳnh một tiếng rất to.

Cảnh cửa đã bị người ta dùng sức đạo tung ra, mấy tên liền xông vào, có kẻ hét to:

- Thông dâm, thông dâm!

Còn đèn chớp loang loáng khiến trong phòng rất chói mắt.

Diệp Phàm tức giận, vừa định làm việc hay khi định cởi quần áo thì lại gặp phải việc này, một cước đạp tới, một tên cầm gậy sắt bị Diệp Phàm đạp bay đập vào chiếc ti vi.

- Thông dâm, thông dâm cái con mẹ mày à?

Diệp Phàm chửi thô tục.

Thuận tay tát một cái, một tên kêu lên thảm thiết, miệng nôn ra máu, mấy cái răng cửa cũng bay vào góc tường.

Những cú đấm, đá của Diệp Phàm cơ bản không cần dùng đến nội khí, chỉ cần dùng nắm đấm để đánh người. Đây chính là “Lang thuật” do tộc người Nạp Tây Mễ ở quần đảo Duy Cơ Tư sáng tạo ra.

Lang thuật nặng về luyện tập thể lực, còn nội khí thì chất chứa trong cơ bắp.

Bốp…

- A, máy ảnh của tôi!

Có người kêu lên thảm thiết, cảm thấy trước mắt tối sầm, trên mặt dính một đấm chợt sưng vù lên như cái bánh bao to.

- Chụp hả, tao sẽ cho mày chụp đủ thì thôi!

Tên bánh bao đó lại bị Diệp Phàm đá một cái bay vào một góc, làm bạn với chiếc máy ảnh cao cấp đã bị vỡ vụn của hắn.

Lúc này vẫn còn 5 tên cầm gậy sắt, trên người săm trổ hổ, ưng hung hãn, chúng sợ hãi chạy vù ra ngoài như thuỷ triều.

Bởi vì bọn chúng biết hôm nay đã gặp phải cao thủ, căn bản mấy người mình không thể dạy dỗ được.

Lại những tiếng uỵch, uỵch vang lên.

Trong phòng đầy những tiếng kêu đau thảm thiết.

- Trợ lý Khổng, tôi là Diệp Phàm. Ở đây là phòng hát A Sâm, tôi vừa bị một đám người lạ tấn công.

Điện thoại của Diệp Phàm đã được kết nối.

Khi Diệp Phàm còn ở Việt Đông đã từng giúp đỡ Khổng Đông Vọng, Khổng Đông Vọng khi đó chính là người đầu tiên trong đường dây quan hệ của Diệp Phàm. Chỉ có điều chưa được vào trong vòng trung tâm của mối quan hệ đó mà thôi.

Tuy nhiên, khi đó Khổng Đông Vọng là Trưởng phòng Quốc an của tỉnh. Còn bây giờ đã thăng chức lên là Trợ lý Chủ tịch tỉnh Việt Đông, Phó Bí thư Uỷ ban Chính trị Pháp luật kiêm giám đốc Sở Công an.

Trợ lý Khổng đang ăn uống rượu cùng với bạn.

Vừa nhận được điện thoại của Diệp Phàm thì lập tức đứng dậy vội vàng đi.

- Sao mãi mà chưa thấy ra? Chắc là việc đã được hoàn thành rồi chứ, mẹ kiếp Tam Nhãn Tử này có lẽ định chấm mút tí hay sao?

Hắn cũng không nghĩ, Đổng Oanh Oanh dù có xấu như thế nào thì cũng không đến lượt hắn chấm mút.

Thu Trường Quý và Đinh Tiến Trọng đang đứng ở trong một quán cà phê đối diện phòng hát A Sâm vừa uống cà phê vừa chăm chú theo dõi phía đối diện. Phát hiện không hề có động tĩnh gì, trong lòng rất nghi ngờ.

Loại phòng VIP nhỏ như thế này thì chuyện đánh nhau, đập bàn đập ghế xảy ra thường xuyên, mà ông chủ của phòng hát thường thì đều giả vờ như không biết, chờ đến khi đánh chán rồi mới xuất hiện.

- Gọi điện cũng không nghe, mẹ kiếp, tôi thấy có phải là hắn đang làm gì rồi?

Thu Trường Quý bực tức, nói,

- Hay là tôi vào trong xem xem tình hình thế nào?

- Đừng vội, có lẽ là Tam Nhãn Tử muốn từ từ dạy dỗ đôi mèo mả gà đồng này. Cứ để bọn họ đập phá một lúc nữa đi.

Đinh Tiến Trọng nở nụ cười dữ tợn.

- Đúng đúng, tốt nhất là lột hết quần áo ném ra đường.

Thu Trường Quý cười nói nịnh nọt.

- Đồ ngốc, chúng ta là làm trộm. Làm xong lập tức bảo bọn họ trốn đi. Tuy nhiên, giám sát của phòng hát đã giải quyết chưa?

Đinh Tiến Trọng nói.

- Cái đó thì quá dễ dàng, phòng hát này là chỗ quen của tôi rồi.

Trên mặt Thu Trường Quý lộ ra vẻ đắc ý.

Tuy nhiên, đúng lúc này, “kít” một tiếng, hai chiếc xe Jeep và một chiếc audi A6 lao đến, một người cao to bước ra vội vàng chạy vào trong, có hơn chục người theo phía sau.

- Quái lạ, anh ta đến làm gì?

Đinh Tiến Trọng đứng dậy kinh ngạc.

- Việc này có gì lạ, đây là phòng hát A Sâm, tuy nhỏ nhưng cũng có 30 phòng. Nói nó nhỏ là so với những phòng hát cao cấp mà thôi. Khách lui tới cũng không ít, Audi A6 cũng chẳng là gì đâu, anh xem, đỗ bên cạnh còn có cả BMW nữa kìa.

Thu Trường Quý nói.

- Ngươi thì hiểu cái quái gì, có biết người vừa rồi bước ra từ chiếc A6 đó là ai không?

Đinh Tiến Trọng tức giận.

- Anh Đinh, lẽ nào người đó có vai vế?

Thu Trường Quý rụt cổ lại.

- Vai vế rất lớn, Giám đốc Sở công an tỉnh Khổng Đông Vọng đấy cậu nói xem có lớn không? Hơn nữa ta thấy ngươi suốt ngày cứ nói phét là trên phố thế này, thế kia, ta thấy cũng chẳng ra làm sao. Biển số xe của 3 chiếc xe này ngươi cũng chẳng phát hiện ra gì cả, ngươi đúng là vô dụng.

Đinh Tiến Trọng nói.

Thu Trường Quý rất nghi ngờ nhìn biển số chiếc xe, chợt kinh hãi, nói:

- Hình như là biển số xe cảnh sát.

- Bây giờ ngươi mới phát hiện ra, ngu ngốc. Bọn họ vào đó làm gì, ngươi nhanh chóng vào xem xem.

Đinh Tiến Trọng nói.

- Chắc không liên quan gì đến việc của chúng ta đâu, hai người bọn họ đã bị đánh ngất xỉu rồi thì làm sao còn có thể gọi điện được. Mà người của chúng ta vẫn chưa ra. Nếu làm xong việc rồi thì phải ra rồi chứ.

Thu Trường Quý nói, tuy nhiên, vẫn đi vào trong phòng hát.

Có điều gã này vừa vào trong cửa thì đã bị mấy người mặc thường phục khống chế nằm xuống đất.

Khổng Đông Vọng là lão Quốc an, đương nhiên biết được có người muốn ra tay với Diệp Phàm và Đổng Oanh Oanh nhất định là có dự mưu trước.

Còn khi việc xảy ra có lẽ sẽ có người vào trong để xem tình hình, không ngờ đúng lại là một con cá nhỏ.

Vì sợ gây sự chú ý của báo chí, cho nên Khổng Đông Vọng đã dẫn theo mấy cảnh sát thường phục tới.

Diệp Phàm kiểm tra qua, phát hiện camera giám sát đã bị hỏng. Việc này thật là thuận tiện cho Diệp Phàm, tiễn Đổng Oanh Oanh ra ngoài từ cửa an toàn thông ra đường phía sau.

Sau đó mới trở lại phòng hát.

Dưới kinh nghiệm thẩm vấn của Khổng Đông Vọng, Diệp Phàm căn bản không cần phải dùng đến phân cân cốt thủ mấy tên này đã khai ra tất cả.

- Diệp tổng, kẻ chủ mưu phía sau việc này chính là Đinh Tiến Trọng, còn Thu Trường Quý kẻ cầm đầu. Nghe nói vừa rồi Thu Trường Quý và Đinh Tiến Trọng đã uống cà phê ở quán đối diện, bây giờ có lẽ đã sợ chạy mất rồi. Tuy nhiên, hắn đã dám làm ra việc này này thì tôi lập tức cử người đi điều tra.

Khổng Đông Vọng nói.

- Hắn đang ở trong một hẻm nhỏ cách đây không xa. Hắn sợ hãi ngay cả xe taxi cũng không dám gọi.

Diệp Phàm “hừ” nói, Khổng Đông Vọng sửng sốt, nhưng cũng không nói gì nữa, lập tức chỉ thị cho người đuổi theo.

- Cái gì, ở Sở công an, sao lại có thể!

Đinh Lương Sinh nhận điện thoại xong thiếu chút nữa thì làm rơi điện thoại.

- Cầm đầu gây chuyện, đánh hội đồng khách của phòng hát A Sâm, thiếu chút nữa thì đánh cho người ta tàn phế. Cậu ta là người chủ mưu. Hơn nữa, trong quá trình bị công an truy bắt còn tấn công công an viên, kết quả là bị đánh tại chỗ…

Trong điện thoại nói.

- Đúng là khốn nạn.

Đinh Lương Sinh không nhịn được chửi một câu.

- Tuy nhiên, nó đã tấn công ai?

Đinh Lương Sinh bình tĩnh lại hỏi.

- Nghe nói là Diệp Phàm, ông chủ của Tập đoàn Hoành Không, Giám đốc sở Khổng đích thân dẫn người qua đó.

Trong điện thoại nói.

“Cạch”, lần này thì điện thoại của Đinh Lương Sinh thực sự đã rơi xuống đất. Trong điện thoại phát ra tiếng “a lô, a lô”.

- Chủ nhiệm Lưu, anh lập tức qua đó bảo lãnh người ra trước.

Đinh Lương Sinh nhặt điện thoại lên, phát hiện may là vẫn còn có thể nói được.

Sau đó, Đinh Lương Sinh đi đi lại lại trong phòng.

Không lâu sau điện thoại kêu, trong đó truyền ra giọng nói tức giận của chủ nhiệm Lưu:

- Chủ tịch Ninh, bên đó không cho bảo lãnh người ra.

Hơn nữa, tôi đã nói là Trưởng phòng Đinh đã bị thương phải đưa đi bệnh viện trước đã. Nhưng bọn họ nói là đang thẩm vấn, đã sơ cứu qua vết thương, chờ thẩm vấn xong thì lập tức đưa đi bệnh viện. Tôi thấy bọn họ chính là cố ý đày đoạ trưởng phòng Đinh, rõ ràng là thế. Tôi đã nhờ người quen hỏi, nghe nói là Giám đốc sở Khổng đích thân chỉ thị nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.

Hơn nữa còn gắn vào một số tội không có căn cứ như tập trung phá phách, đập phá phòng hát.

- Ta biết rồi.

Đinh Lương Sinh “hừ” lạnh lùng một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó thì ngồi phịch xuống ghế sofa, mặt tái đen lại như Bao Công.

- Lão Đinh, nghe nói Tiến Trọng bị bắt có phải không? Anh hãy nhanh chóng gọi điện cho Sở công an đưa người ra đi.

Tô Viễn Phương vợ của Đinh Lương Sinh vừa đến nhà chị em đánh mạt trượt trở về, có người quen trong nội bộ nói với bà ta về việc này, sợ hãi bà ta vội vàng trở về tìm chồng giải quyết việc.

- Làm, làm cái quái gì. Tên súc sinh!

Đinh Lương Sinh thực sự không chịu nổi nữa, chửi. Hơn nữa, gạt tay một cái tất cả báo chí và chén trà ở trên bàn đều đã bị quét rơi xuống đất.

- Chủ tịch tỉnh to như ông không tiện ra mặt thì tôi đi, đến lúc nào rồi mà còn lo cho thể diện của ông chứ, thể diện quan trọng hơn con ông hay sao?

Tô Viễn Phương nói và định đi.

- Quay lại!

Đinh Lương Sinh một tay túm lấy vợ,

- Bà đừng làm loạn thêm nữa, bà cho rằng việc đơn giản như vậy thôi sao? Con trai bà đã làm ra việc tốt rồi, đã đánh lão tổng người ta là cấp Phó bộ. Giám đốc sở tỉnh Khổng đã đích thân dẫn người đi bắt. Bà bảo tôi đi có thể có tác dụng sao? Tôi là cấp gì, người ta là cấp gì chứ.

- Vậy thì làm thế nào lão Đinh, làm thế nào?

Tô Viễn Phương sợ hãi mặt trắng bệch, giọng nói run run và khóc.

- Để tôi nghĩ cách.

Đinh Lương Sinh nói.

Diệp Phàm vừa trở về đến khách sạn, lúc này, Đổng Oanh Oanh gọi điện đến, cười nói:

- Đinh Lương Sinh ngồi không yên nữa rồi.

- Ồ, ông ta tìm đến nhà em rồi?

Diệp Phàm cười nói.

- Ừm, thầm cho công ty chúng ta rất nhiều điều tốt đẹp. Ví dụ như ưu đãi rất lớn về thuế thu. Còn có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của ông ta để giúp chúng ta lôi kéo khách hàng, còn có…

Đổng Oanh Oanh cười hì hì.

- Em đã đồng ý rồi hả?

Giọng của Diệp Phàm kéo dài ra.

- Vốn là không muốn đồng ý, tên khốn này chỉ biết gây chuyện. Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đồng ý.

Hơn nữa, em còn đề nghị, ưu đãi giành cho chúng ta cũng phải có chính sách về mặt này cho Yến Nguyệt Than có phải không nào.

Ông ta nói bóng gió cũng là đồng ý, thế nào, em thấy Đinh Tiến Trọng cũng bị anh dạy dỗ đủ thảm rồi, có phải dừng lại là được rồi không.

Tuy nhiên, tối hôm đó em thấy anh cũng thật là dũng mãnh. Có phải anh đã từng luyện võ?

Đổng Oanh Oanh nói.

- Em dễ dàng thoả mãn thế sao?

Diệp Phàm “hừ” một tiếng.

- Em còn có thể như thế nào, một thương nhân, sao đấu được với quan. Em và anh chẳng có cách nào để đấu lại được. Huống chi, anh ở bên Thiên Vân phát triển như thế. Còn Đổng Oanh Oanh em vẫn phải kiếm ăn ở trên địa bàn của người ta.

Đổng Oanh Oanh có chút ưu phiền.

- Việc này không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế, em cứ nói anh không đồng ý. Người tình của em làm là được rồi, nếu không phải anh đã luyện võ mấy năm rồi thì chẳng phải là xong đời rồi không. Nhìn bọn họ hung hăng như thế không đánh cho ta tàn phế thậm chí chết thì chắc chắn sẽ không thôi.

Diệp Phàm “hừ” nói.

- Ừm, bọn chúng đúng là tàn độc, Đinh Tiến Trọng cũng đúng là quá đáng, nghiêm trị một chút cũng đáng. Còn nói về người tình giúp đỡ mà, nếu Đinh Lương Sinh ông ta thực sự muốn đến thì em cũng không phải là hạng người hiền lành đâu.

Đổng Oanh Oanh cười nói.