́n nhà họ Phác.
- Đường Thành người ta cũng có thôi, lần trước luận võ ở nhà họ Phí không phải đã bái một hòa thượng đầu trống trơn. Nói ra thì cũng là có quyền uy trong giới võ thuật Trung Quốc.
Ngô Tuấn cười nói.
- Như thế thì đã làm sao, tuy nói là gạt người, nhưng tốt xấu ông ta cũng là sư phụ của tôi.
Đường Thành không để ý.
- Được rồi, nói linh tinh ít thôi, nói việc chính đi.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Mấy người bàn bạc một chút tìm quần áo mặc vào, tuy nói tóc không được nhưng cũng có đạo sĩ tóc ngắn, cũng bình thường thôi cho nên không có gì kỳ lạ.
Làm tốt mọi thứ xong thì đi thẳng đến nhà họ Phác. Xa Thiên đương nhiên chính là đệ tử của Diệp Phàm.
- Đường Thành, thuốc này cậu mang đi.
Diệp Phàm chỉ chỉ vào hòm thuốc nói.
- Sao lại là tôi, mấy người Ngô Tuấn cũng có thể mang mà? Việc khổ sai.
Đường Thành có chút không vui.
- Cậu biết tiếng Hàn mà, Ngô Tuấn tuy nói cũng biết nhưng cậu ta không cần đi, bí mật theo là được. Chỉ có ba chúng ta là đủ rồi, nhiều người cũng khiến người ta nghi ngờ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi… biết tiếng Hàn cũng bị tội, biết sớm thì không biết có phải tốt không?
Đường Thành thì thầm một tiếng, nhưng vẫn mang hòm thuốc.
Nhưng trong xe Ngô Tuấn lại gọi điện thoại đến nói
- Vừa rồi Lý Cường đi hỏi thăm tin tức vừa lúc gặp một người hiểu rõ về nhà họ Phác.
Cũng chính là đối thủ của nhà họ Phác trên thương trường. Anh ta nói nhà họ Phác ba trăm năm trước đã chia thành hai phái.
Tổ tiên của Phác Tín Đông Phác Cực Thanh và tổ tiên của chủ nhà họ Phác Phác Nguyên Thanh bây giờ là anh em.
Phác Cực Thanh là anh trai, Phác Định Tiên là em trai út. Ban đầu cả nhà muốn Phác Cực Thanh kế thừa gia nghiệp.
Nhưng một gia tổ rất yêu quý Phác Định Tiên cho nên cuối cùng truyền cho ông ta.
Phác Cực Thanh trong cơn tức giận đã mang theo người của mình đi rồi. Đến thành phố Tân La sáng lập nhà họ Phác thứ hai.
Cho đến giờ, hơn ba trăm năm qua, hai nhà trên cơ ban chưa có gặp lại. Hơn nữa nhà họ Phác cũ lấy sâm là việc chính, mà Phác Cực Thanh là sáng lập sản xuất rượu.
Lúc mới bắt đầu Phác Cực Thanh cũng muốn làm về tham nhưng cuối cùng vẫn vì yêu sâm vương ở nhà cũ mà thất bại.
Nghe nói Phác Cực Thanh cũng luôn luô gây sức ép yêu cầu nhà họ Phác đem yêu sâm vương chia cho ông ta một phần.
Nhưng nhà họ Phác không đồng ý. Mà Phác Cực Thanh trong lúc tức giận cũng muốn nghĩ cách trộm yêu tham vương. Nhưng vẫn không thành công.
Nắm đó con cháu của Định Tiên cũng không yếu, hơn nữa, được lão tổ tông tán thành, tất nhiên Phác Cực Thanh chỉ có thể là tức giận đến hộc máu.
Nghe nói ba trăm năm này vào ngày tết, con cháu của Phác Định Tiên đều luôn đề phòng con cháu của Phác Cực Thanh đến thưởng yêu tham vương.
- Đối thủ của nhà họ Phác biết tình hình của thể của yêu tham vương sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Có lẽ người này cũng là nói bừa thôi, nói là yêu sâm vương của nhà họ Phác giống như một cây cọc. Chỉ rễ của nó cũng phải to như cánh tay, so với sâm núi vài trăm năm còn bổ hơn nhiều. Hơn nữa, ngàn năm qua, cũng có rất nhiều gia tộc khác muốn có được Yêu sâm vương. Mà từ xưa đến nay nhà họ Phác bị tấn công nhiều lần nhưng may mắn bảo tồn.
Ngô Tuấn nói.
- Xa Thiên, cậu nói một chút, nếu chúng ta đi thăm Phác Tín Đông, ông ta có thể cùng chúng ta hợp tác lấy Yêu sâm vương không?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này khó nói, chủ yếu là chúng ta không phải là người nhà họ Phác. Phác Tín Đông tuy nói như nước với lửa với Phác Nguyên Thông nhưng trong việc lớn của gia tộc sẽ không để người ngoài lợi dụng. Hơn nữa, mạc dù hợp tác cũng chỉ mang ý xấu. Đây là địa bàn của Phác Tín Đông, tôi cảm thấy giống như là dẫn sói về nhà.
Xa Thiên nói.
- Đến xem bệnh trước rồi nói sau.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Không lâu đã đến chân núi, đương nhiên bị bảo vệ ngăn lại.
- Bảo ông chủ của các anh ra, Diệp đại sư có chuyện muốn nói.
Đường Thành vẻ mặt lạnh lùng, có vẻ rất khí phách. Hơn nữa tay còn tự nhiên vỗ vỗ vào hòm thuốc.
Muốn khoe chút nhưng lần này không được, không có cách nào, chỉ khổ đồng chí Đường Thành.
Bảo vệ vừa thấy, có chút nghi ngờ, nhưng nhất thời cũng bị Đường Thành làm cho khó hiểu.
Hơn nữa, phát hiện ba người này hình như không phải đến bàn chuyện làm ăn, bởi vì, đi xe thuê đến.
Có thể đến nhà họ Phác bàn chuyện làm ăn, không phải đi Mercedes-Benz tới, nào có đi xe thuê.
Huống chi ba người này nhìn giống như đạo sĩ Trung Quốc trên ti vi. Hơn nữa không giống người Hàn Quốc.
Nhưng bảo vệ rõ ràng thấy quen, biết người như thế thường có chút vị trí, xã hội hiện đại thực rất tôn trọng những đại sư này.
Vì thế, bước lên lễ phép hỏi
- Ba vị, tìm ông chủ của chúng tôi có việc gì?
- Chữa bệnh, không thấy hòm thuốc to của tôi sao?
Đường Thành hừ lạnh nói.
- Có hẹn trước không?
Bảo vệ thấy hợp lý.
- Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, cậu nói là Diệp đại sư từ núi Võ Đang Trung Quốc đến là được.
Đường Thành hừ nói.
Bảo vệ vừa nghe núi Võ Đang đến cũng không dám chậm trễ lập tức gọi điện thoại, ừ à một lúc sau. Đương nhiên có hai bảo vệ cùng ba người Diệp Phàm đi vào.
Đi vào giữa sườn núi, phát hiện Phác Nguyên Thông không ngờ đứng ở cửa lớn nhìn ba người Diệp Phàm một cái hỏi
- Vị nào là Diệp đại sư núi Võ Đang.
- Chính là tôi.
Diệp Phàm gật đầu, nói mấy câu tiếng Hàn vừa học xong.
- Đây là Diệp đại sư?
Phác Nguyên Thông có chút nghi ngờ nhìn Diệp Phàm một cái. Dù sao Diệp Phàm rất trẻ tuổi, có khí độ của đại sư nhưng không có tuổi của đại sư.
- Nghe nói con gái Phác Thanh Thanh bị bệnh, vẫn chưa chữa được. Lần này chúng tôi đến Hàn Quốc, nghe nói qua nên muốn đến đây thử xem, Đại sư Vô Trần chắc ông chủ nhà họ Phác có nghe nói qua, ông ấy là sư phụ huynh của tôi.
Diệp Phàm nói xong Xa Thiên đưa lệnh bài lên, Đường Thành phiên dịch.
Phác Nguyên Thông tiếp nhận sau đó cẩn thận quan sát, sau đó gọi một lão già đến cẩn thận quan sát một phen. Đương nhiên, vật này nhà họ Phác chưa thấy qua bao giờ.
Nhưng lão già kia không ngờ nói bằng tiếng Hán
- Tin rằng các cậu sẽ không giả mạo đại sư Vô Trần. Việc này không phải là việc nhỏ.
- Ha ha, nếu các ông có điện thoại của núi Võ Đang thì gọi hỏi một cái không được sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Diệp đại sư mời!
Phác Nguyên Thông sau khi nghe xong làm động tác mời. Ba người Diệp Phàm bước vào phòng khách.
- Con gái tôi thật đúng là có bệnh, cũng chưa đỡ. Nếu Diệp đại sư có thể trị bệnh cho con gái tôi, nhà họ Phác sẽ có hậu báo.
Phác Nguyên Thông mời ba người Diệp Phàm ngồi xuống rồi nói.
Đương nhiên Xa Thiên vẫn đứng sau lưng Diệp Phàm. Đường Thành mang hộp thuốc lại càng không dám ngồi xuống.
- Ông chủ Phác, chúng tôi cũng đến là vì có nguyên do.
Diệp Phàm nói.
- Hả?
Nhà họ Phác sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
- Đúng vậy, trong nước có thể mời được Diệp đại sư của chúng tôi không nhiều người lắm. Diệp đại sư thật ra cũng không phải thầy thuốc chuyên nghiệp, hắn chữa một ít bệnh nguy nan, đó cũng là một sở thích.
Hơn nữa Diệp đại sư từng chữa khỏi nhiều bệnh nhân mà bệnh viện bó tay. Như một người ở Hồng Kông
Nhưng lần này Diệp đại sư đến đây là có mục đích. Nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho cô chủ thì chúng tôi không muốn cái gì khác, chỉ cần được một gốc cây Yêu sâm vương là được.
Hoặc là nếu Yêu sâm vương rất lớn thì có thể chia cho chúng tôi một ít là được. Bởi vì Diệp đại sư muốn dùng Yêu sâm vương này làm dược liệu chữa bệnh cho một người bạn.
Nếu không, Diệp đại sư chắc là không tìm đến đây.
Đường Thành nói.
- Không thể nào.
Không thể tưởng tượng được người thanh niên ngồi bên cạnh Phác Nguyên Thông nói. Tất cả người nhà họ Phác đều tỏ vẻ phẫn nộ.
Người này chính là con trai cả của nhà họ Phác Phác Thiện Hỉ, người phụ trách kinh doanh chính thức của nhà họ Phác.
- Thiện Hỉ, đừng nói loạn.
Phác Nguyên Thông nhìn người thanh niên này một cái nói
- Các cậu đã nghe nói Yêu sâm vương của nhà họ Phác chúng tôi?
- Đương nhiên nghe nói qua, Yêu sâm vương của các ông chính là do tổ tiên truyền lại từ hơn một ngàn năm nay.
Diệp Phàm nói.
- Diệp đại sư, nếu biết đố là vật mà tổ tiên chúng tôi truyền lại, cậu nghĩ chúng tôi sẽ tặng nó cho cậu sao?
Phác Nguyên Thông thản nhiên hừ một tiếng.
- Diệp đại sư, yêu tham vưng là chiêu bài của nhà họ Phác chúng tôi. Đó tuyệt đối không thể cho các cậu. Chuyện chữa bệnh chúng ta có thể lấy vật phẩm khác để trả công.
Phác Thiện Hỉ nói.
- Việc này không tốt nói chuyện, chúng tôi ngàn dặm đến đây vì yêu tham vương.
Nếu không, tôi cũng sẽ không mất nhiều công sức như vậy đến đây chữa bệnh. Người Trung Quốc đang là năm mới, chuyện của chúng tôi rất nhiều.
Lần này tôi đến đây chủ yếu là tìm dược liệu chữa bệnh cho bạn.
Diệp Phàm cũng tỏ thái độ kiên quyết.
- Diệp đại sư, không có chút thương lượng nào sao?
Phác Nguyên Thông hỏi.
- không có, nếu không đổi lấy Yêu sâm, chúng tôi sẽ không nói chuyện. Bệnh giống con gái ông đi rất nhiều nước cũng không có tác dụng, chắc chắn là một căn bệnh rất khó chữa.
Diệp Phàm ra vẻ muốn đứng lên đi, hơn nữa rất quyết đoán.
Bởi vì Diệp Phàm biết Phác Nguyên Thông sẽ đồng ý. Bởi vì, vừa rồi Ngô Tuấn cũng cấp tin tức nói rằng con cháu của Phác Tín Đông gây áp lực rất lớn cho Phác Nguyên Thanh.
Phác Nguyên Thông đã muốn không chịu được. Cho nên mới ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ. Cũng chính là kết thân với nhà họ Liễu có vị trí quan trọng trong quân giới để chống cự lại sự áp chế của Phác Tín Đông.
Huống chi, yêu tham vương khá lớn. lấy một phần cũng không quan trọng.
- Chúng ta có thể trả ba mươi triệu, chỉ cần Diệp đại sư có thể chữa bệnh cho con gái. Với ba mươi triệu này tin rằng Diệp đại sư có thể mua được thứ cậu thích có phải không?
Hơn nữa, nhà họ Phác chúng tôi kinh doanh về nhân sâm. Chỉ cần Diệp đại sư không cần đến tham yêu vương, những loại sâm khác cũng tôi có thể tặng cho mấy củ.
Cũng là sâm có hơn hai trăm năm tuổi. Giá trị dinh dưỡng tuyệt đối là phẩm chất cao. Diệp đại sư hoàn toàn có thể dùng dược liệu này có phải không?
Phác Nguyên Thông nói.
Cũng là sâm có hơn hai trăm năm tuổi. Giá trị dinh dưỡng tuyệt đối là phẩm chất cao. Diệp đại sư hoàn toàn có thể dùng dược liệu này có phải không?
Phác Nguyên Thông nói.