Quan Thuật

Chương 3211: Mỹ nhân ngư

Lão già này, không phục nên muốn thử tôi. Trong lòng Diệp Phàm coi thường nghĩ cứ từ từ tăng công lực lên.

Ngũ thành

Thất thành

Cửu thành

Toàn bộ…

Điều khiến Diệp Phàm càng ngày càng sợ chính là, toàn bộ công lực của mình thi triển ra, mà ngay cả nội khí thể lỏng vừa mới kiếm được cũng phải dùng tới, đương nhiên vẫn như là đá chìm đáy biển.

Hơn nữa, vẫn còn mềm nhũn nắm ở trên cây bông, không có dùng sức một chút nào, cảm giác đau đớn trên đùi càng ngày càng tăng mạnh.

Biết là Dương Đinh Thiên dùng lực ở bàn tay, cho dù thế nào mình cũng không thể rút tay ra bên ngoài được.Lúc này Diệp Phàm nghĩ đến chuyện phải mất thể diện thì.

- Ha ha, vào đi thôi, bên trong có thứ tốt lắm.

Đột nhiên Dương Đinh Thiên buông tay, cười nói, xoay người, chậm rãi đi.

- Thật là đáng sợ, vị này mới là cao thủ đáng sợ nhất của Võ Đang. So với Trương Vô Trần sợ còn lợi hại hơn, mẹ của tôi. Đó không phải là người có thể tùy tiện làm càn được.

Diệp Phàm ngơ ngác nhìn bóng của Dương Đinh Thiên biến mất.

- Ha hả, sư thúc của tôi là người rất lầm lì, ít khi nói chuyện, hơn nữa cực hiếm thấy cười, hôm nay lại cươi với anh, thật đúng là kỳ lạ.

Trương Thiên Lâm cười nói, vừa rồi Diệp Phàm cùng Dương Đinh Thiên thầm đấu tay nhau nhưng anh ta không biết.

- Nội công của sư bá anh như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Ôi, cả ngày canh giữ ở tàng thư các, lúc nhàn rỗi thì quét rác sửa sang lại sách, về cơ bản là chưa thấy ông ấy ra ngoài, có thể có bao nhiêu nội công chứ.

Cho tới bây giờ bản lĩnh của trưởng lão trông coi tàng thư các là thấp nhất, có lẽ chỉ là 10 đẳng. Bởi vì, mỗi khi phân công nhiệm vụ đều đem tàng thư các giao cho trưởng lão có công lực thấp nhất.

Bởi vì, sống ở tàng thư các rất kham khổ, cả ngày chỉ coi chừng mấy quyển sách, người nào có công lực cũng không muốn đi làm việc đó, rất là vô vị.

Ví dụ như, phân công quản lý việc bên ngoài còn có thể chay đi chạy lại. Người làm ở phân viện còn có thể thường xuyên giao tiếp với các đệ tử, cùng giao đấu với các đệ tử ở trong gia tộc.

Phân công quản lý hậu cần cũng có thể chảy ra ngoài xử lý công việc…

Trương Thiên Lâm thở dài.

- Ha ha ha…

Diệp Phàm cười to ba tiếng, trong lòng hắn hôm nay có chút cảm xúc. Xoay người lại nhìn Ảnh Lâu suy nghĩ.

- Có chuyện gì phải không, sao tự nhiên lại cười?

Triệu Thanh Thanh bất mãn nói thầm.

- Diệp sư thúc chính là một người hào phóng, muốn nói thì nói muốn cười thì cười.

Vẻ mặt Trương Thiên Lâm có vẻ kính trọng.

- Rốt cuộc DIệp sư đệ có bao nhiêu lợi hại?

Lưu trưởng lão tới gần hỏi.

- Việc này tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên, năm trưởng lão cùng giao đấu với hắn, đều bị hắn đùa giỡn giống như con khỉ.

Triệu Thanh Thanh nói.

- Xem ra. Chắc là sư huynh Vô Trần đã sớm nhìn ra giá trị của sư đệ Diệp, hắn là một kỳ tài. Hẳn là phải đến tiên thiên?

Lưu trưởng lão cả kinh, hai mắt đều mở to.

- Việc này.. Không thể nào, chưa đến 30 tuổi mà là Tiên thiên. Làm sao có thể chứ.

Triệu Thanh Thanh nột nột nói.

- Chắc không phải là Tiên thiên, tôi nghe sư phụ nói là Bán tiên thiên, tuy hắn là Bán tiên thiên nhưng trữ lượng nội khí đạt tới Thần Tiên, cho nên, mới có thể dễ dàng đả bại đám người trưởng lão Trần như vậy.

Trương Thiên Lâm nói.

- Hèn chi!

Triệu Thanh Thanh cùng trưởng lão Lưu có điều ngộ ra.

- Bán tiên thiên, đây là trưởng lão của phái Võ Đang. Một đám thấp hèn. Võ Đang, chẳng lẽ thật sự suy vong. Các trưởng lão trong phái, lại có thể hiểu biết, ôi…

Dương Đinh Thiên thở dài, lắc lắc đầu, đi đến các tàng thư.

Diệp Phàm lại đi vào trong, tiến thẳng vào cửa Thiên đi vòng sang bên trái phát hiện có một đường đi. Lão già Trương Hữu Trần thật sự không lừa mình.

Vì thế cẩn thận đi qua, có tiếng nước chảy leng keng truyền đến, trong lòng hắn nghĩ hay là có cái ao thật? Bên trong thật sự có nàng tiên cá? Có thể là giống Hồng Phấn Thiên Yêu của phái Lao Sơn hay không?

Phía trước có rất nhiều nước, cũng tương đối trong suốt, có thể nhìn thấy mặt ao ở trong một vách tường

Chu vi của cái ao phải hơn bốn mươi thước, sâu như thế nào chỉ cần nhìn là sẽ biết ngay, độ sâu tối đã cũng phải được năm thước. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm hoàn toàn có thể nhìn rõ được.

Tuy nhiên. Điều khiến Diệp Phàm tương đối nghi hoặc hoặc cảnh giác chính là. Không có gì ở trong ao, dường như chỉ có mỗi nước, các thứ khác đều không có, lại càng không phải nói đến nàng tiên cá hết sức huyền bí.

Chẳng lẽ là Trương Hữu Trần này lừa mình. Trong lòng Diệp Phàm đánh một dấu chấm hỏi.

Hướng mắt nhìn bốn phía, phát hiện thạch bích ở ngoài chính là thạch bích, cũng không có gì khác thường, cũng không cảm thấy được có cái gì nguy hiểm đang ẩn núp.

- Muốn làm gì?

Diệp Phàm nhìn chăm chú rất lâu, ánh mắt đều chăm chú tìm kiếm, vẫn không thể nào thấy cái gì, tức giận đến mức hắn đánh một chưởng xuống ao.

Tiếng bọt nước vang lên, nước ở trong ao bị kích thích nên bắn tung tóe ra ngoài, lúc Diệp Phàm đang nhìn bọt nước bỗng nhiên ngẩn người ra.

Con ngươi vừa thu lại, lại đánh một chưởng.

Diệp Phàm phản xạ có điều kiện liền lui lại hơn mười thước.

Cái ao lại trở lên yên ả.

Chẳng lẽ bố mày nhìn hoa mắt, rõ ràng vừa rồi thấy có mặt của người đẹp lúc ẩn lúc hiện ở dưới nước, bây giờ tự nhiên lại không thấy.

Diệp Phàm không tin đó tà ma, hắn bức con dơi nhìn vào trong nước. Bắt đầu nhìn xuống nước, tuy nhiên, con dơi chạy qua một vòng, con dơi ngửi thấy được mùi nội khí quen thuộc.

Vì thế, con dơi trở về trong trán của Diệp Phàm. Sau đó, hai mắt người này nhìn chằm chằm vào chỗ hoài nghi.

Dần dần, càng ngày Diệp Phàm càng kinh hãi. Cuối cùng, khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa rớt cằm.

Bởi vì, lúc trước có hoài nghi nước ở đây giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt người nổi trên mặt nước, nhưng nếu như không cẩn thận lại di chuyển sẽ không thấy tăm hơi mặt người nọ đâu.

Tập trung tư tưởng, mặt người dần dần hiện rõ lên.

Đúng lúc này, mặt người còn nhìn Diệp Phàm cười, trong lòng hắn thở dài nói đúng là rất đẹp.

Khuôn mặt này có thể nói đúng thật là không có một tỳ vết, nàng chính là tạo hóa thần kỳ của trời đất. Toàn bộ khuôn mặt là nước tạo thành…

Đôi môi đầy đặn khiến cho người đàn ông muốn đặt một nụ hôn đầy cảm xúc, nhưng lại khiến cho người đàn ông có cảm giác mình rất tầm thường, không dám tiến lại gần.

Từ cái mũi, ánh mắt đến cái miệng đều hoàn mỹ như khiến cho bất kỳ đấng mày râu nào cũng cảm thấy muốn phun huyết.

Đó chỉ có thể là sản phẩm của tạo hóa. Con người không thể sinh ra một ‘sản phẩm’ tuyệt vời như vậy được.

Đúng lúc này, đôi mắt trong nước còn chớp một cái.

Đầu óc Diệp Phàm hoàn toàn không kiểm soát được, hoàn toàn muốn lao vào, hoàn toàn mơ hồ, cuối cùng là hoàn toàn xong đời rồi, trong đầu hiện lên câu thơ: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc…

A…

Diệp Phàm đi tới chỗ nước có hiện vẻ mặt của mỹ nhân. Hơn nữa, hắn không cảm thấy có chút tự ti nào, ngược lại miệng lại còn đặt lên môi được ngưng tụ từ nước…

Cảm thấy rất trắng, đặc biệt rất ngọt, rất hạnh phúc…

Dù sao Diệp Phàm cũng không hình dung được mùi vị của cái hôn với ‘người nước’, hơn nữa là một ‘cô gái’ làm từ nước.

Cho nên, cả người lâng lâng giống như đang ở trên mây, toàn bộ cơ thể và tâm trí đều chìm đắm trong một cảm xúc hạnh phúc kỳ lạ khi đang ở bên cạnh người tình.

Đúng lúc này, có tiếng động nhẹ vang lên. Đột nhiên trong nước hiện ra một thứ gần giống như đuôi cá, sau đó cái đuôi nhẹ nhàng đến bên cạnh Diệp Phàm.

Đúng là đuôi cá thực sự mở ra, trở thành một cái kéo sắc bén khủng khiếp, nhẹ nhàng, kéo về phía Diệp Phàm.

Còn mặt nước di chuyển, nước làm gợi cho Diệp Phàm cảm xúc ham muốn mãnh liệt.

Nước làm giống tư thế của rắn quấn lấy Diệp Phàm, còn bộ ngực làm từ nước đó có thể to nhỏ lại theo tâm ý của ngươi, nó có thể làm cho bạn đạt đến cảm xúc hài lòng nhất

Tất cả mọi thứ này cuối cùng cũng chỉ dùng để chờ cơ hội ra tay.

- Hừ, đi tìm cái chết đi cá yêu.

Đột nhiên Diệp Phàm ra một quyền, một quyền này của Diệp Phàm chứa toàn bộ nội khí và kình khí, ba tiếng nổ lớn truyền đến.

Một tiếng ầm vang, trong ao giường như mở ra.

Trong nháy mắt nàng tiên cá bị Diệp Phàm đánh cho nổ tung, toàn bộ cơ thể nổ tung bốn phía giống như bị năm ngựa phân thây, còn nước trong ao cũng giống như nước suối phun về bốn phía.

Tuy nhiên, nàng tiên cá bị nổ tung trong nháy mắt lại ngưng tụ thành một đoàn. Lần này Diệp Phàm có thể nhìn thấy rõ ràng hơn hình dạng cơ thể người đang hiện ra trước mặt.

Nàng là một nàng tiên cá trần trụi, ngoại trừ cái đuôi giống cá, bên trên giống y đúc như người người hầu, mà tay cũng không phải là hình dạng vây cá. Có năm ngón tay giống như người.

Nàng chỉ vừa động cái đuôi, nước trong ao lập tức hình thành lá chắn nước đè trên người Diệp Phàm.

Diệp Phàm không hề sợ, bắt đầu dùng thủy công bức vương,công kích vào trong ao, ngay lập tức hình thành băng lạnh, muốn làm cho lá chắn nước này đông lạnh lại.

Tuy nhiên, sau khi tiếng nổ qua đi, lá chắn nước và thủy băng đều bị phá vỡ.

Hai bên dùng nước để tấn công, nước bị ngưng tụ thành các loại hình dạng dùng để tấn công.

Không thể tưởng tượng được nàng tiên cá và Diệp Phàm lại có thể ngang sức ngang tài, khiến cho Diệp Phàm giật mình.

- Dùng đất để ngăn nước.

Trong đầu Diệp Phàm đột nhiên nghĩ ra một câu nói như vậy.

Ngay lập tức có biện pháp, vừa khéo trên người có mang theo một nắm đất ở một nơi thần bí trên sườn núi Thanh Vương luyện qua luyện lại thành đất badan. Lúc đầu hắn vốn định khi nào rảnh sẽ nghiên cứu một chút về giá trị của nói. Hiện tại đúng là có công dụng khác.

Nước đồng loạt đi ra, bởi vì tầng ngưng tụ bị Diệp Phàm phá hủy. Đất badan đã muốn tản ra thành từng khối.

Nội khí của Diệp Phàm tản ra giống như thiên nữ tán hoa về phía nàng tiên cá.

Ô ô…

Nàng tiên cá bị đánh trúng, trông bộ dạng của ấy giống như rất đau đớn. Trên người có tiếng động vang lên, trên thân thể trong suốt làm từ nước toát ra rất nhiều khói nhẹ. Có cảm giác như cô gái bị dấm chua và axit sulfurics đổ vào.

Nàng tiên cá lặn vào trong ao, cơ thể bị đất badan ăn mòn từ từ. Một lỗ nhỏ của cơ thể dần dần xuất hiện.

Cùng với khói nhẹ bốc lên, toàn cơ thể nàng tiên cá đều là lỗ, hơn nữa, những lỗ nhỏ này đi thẳng vào trong cơ thể của nàng tiên cá. Thật ra lỗ nhỉ kia chính là hạt cát bị đất badan ăn mòn.