- Có thể là người phụ nữ trên bức tranh kia, là người phụ nữ của Lô Định Tông. Hai người tuy nói chết ở đây nhưng cuối cùng là có kết quả tốt là chết cùng một chỗ.
Diệp Phàm thở dài, thấy bên cạnh còn có một cái hộp đồng Diệp Phàm nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là da dê, Diệp Phàm lấy ra mở ra.
- Hình như là chữ.
Diệp Phàm nói xong đưa cho Trương Ẩn Hào, đối với vấn đề này cậu ta hiểu biết.
Trương Ẩn Hào nhìn kỹ, thật lâu sau nói
- Thật đúng là Lô Định Tông, vật này có lịch sử hơn một nghìn năm rồi.
Lô Định Tông nói, người nằm trên giường tên là Cam Thần Châu, người nhà họ Lô đều cung kính dập đầu ba cái trươc cô.
Mà Cam Thần Châu là con gái của lãnh đạo Thập tam thanh y đời thứ 18 Mãn Thiên Vân. Lúc đó Mãn Thiên Vân tên thật là Cam Sa Đạt, Cam Thần Châu là công chúa thiên sứ của sa mạc, Mười ba người áo xanh đều yêu thương cô.
Chẳng qua, đối với chuyện của cô và Lô Định Công Mãn Thiên Vân vẫn không đồng ý, thậm chí là phản đối.
Mãn Thiên Vân cho rằng, Thập Tam Thanh Y là anh hùng sa mạc, là hào kiệt, còn gia tộc của Lô Định Công đến từ phía nam.
Rất nho nhã, cùng Thập Tam Thanh Y căn bản không cùng một con đường. Mà lúc đó nước nhỏ bên này cũng khá hơn. Mãn Thiên Vân kỳ thật vẫn có thể phục hồi nước Tinh Tuyệt.
Cho nên, đương nhiên hi vọng có thể tìm được một nước nào đó để gả con gái, để Thập Tam Thanh Y tiến vào chiếm giữ đất nước của người khác, từ đó khởi binh khôi phục nước Tinh Tuyệt.
Nhưng Cam Thần Châu vẫn yêu Lô Định Tông, luôn luôn phản đối, thậm chí dùng cái chết để uy hiếp cha.
Cuối cùng Mãn Thiên Vân cũng bị gây sức ép đến mức không có cách nào, đành đồng ý. Nhưng, điều kiện duy nhất chỉnh là muốn cầu Lô Định Tông có thể đi ra từ địa phương bí mật của tổ tông thì được kết hôn.
Lô Định Tông đương nhiên không nói hai lời mà đồng ý, đương nhiên Cam Thần Châu cũng nghe được địa điểm bí mật của tổ tông, tất nhiên biết nguy hiểm.
Nhưng là lệnh của cha không thể cãi lại, cuối cùng quyết định theo Lô Định Tông cùng nhau bị bắt giam.
Lô Định Tông nói, ông ta theo một cạm bẫy đạo quang kiếm ảnh đến nơi này, nhưng thật sự kiên trì không được.
Bởi vì Cam Thần Châu ngã bệnh, kiểm tra ra thì biết là trúng độc. Lô Định Tông lúc đó nhu cầu cấp bách cần dược liệu chữa bệnh, nhưng liên lạc không được với trên mặt đất.
Cho nên, quýnh lên đi nhanh đến nơi ông bị bắt giam, chẳng qua Cam Thần Châu không đợi được chết trước.
Khi bà vừa mới chết, Lô Định Tông tạm thời mở ra một hang đá, cũng không biết được là bao lâu.Thức ăn không có, nước cũng không có.
Mà Lô Định Tông cũng mất hết can đảm, từ khi Cam Thần Châu chết cũng không nghĩ cách tìm đường ra.
Mỗi ngày cứ ngơ ngác nhìn thi thể Cam Thần Châu càng ngày càng biến đổi. Vì có thể làm cho người yêu dấu bảo tồn sức sống.
Đã đột phá đến giai đoạn niệm khí, Lô Định Tông mỗi ngày dùng một phần lớn nội khí bức ra để duy trì cơ thể vợ không bị ăn mòn quá nhanh.
Cứ như vậy, có lẽ mấy tháng, không có thức ăn và nước uống, hơn nữa mối ngày điên cuồng ép nội khí ra Lô Định Tông cuối cùng gục ngã.
Ngay lúc Lô Định Tông sắp không sống được, lúc này, bên ngoài đột nhiên rầm một tiếng, một cánh cửa hang mở ra, Lô Định Tông đi ra ngoài vừa thấy phát hiện là một thân tín của cha Cam Thần Châu, người này tên là An Long Tử.
An Long Tử mang đến bản đồ đường ra, yêu cầu Lô Định Tông nhanh chóng đưa Cam Thần Châu chạy đi.
Lô Định Tông đã mất hết can đảm, không chịu đi, sau đó An Long Tử nói ra tình hình thực tế. Nói là Cam Sa Đạt đã bị em trai là Cam Bát giết chết, đương nhiên là bí mật ra tay.
Cam Sa Đạt và em trai luôn khắc khẩu. Cam Sa Đạt vẫn muốn dựa vào một nước khác để phục hồi nước Tinh Tuyệt. Mà Cam Bát cho rằng việc này không cần thiết, đã hơn một nghìn năm đi qua, còn nói việc này làm gì.
Chi bằng làm đại bàng ở sa mạc, thật ra chính là thổ phỉ. Thấy anh trai luôn cố gắng vì việc đó, cho nên, quyết tâm giết.
Hơn nữa Cam Đạt Sa đem bản đồ giấu kho báu của Thập Tam Thanh Y đến đâu bảo An Long Tử đem đến cho tiểu thư.
An Long Tử là một người trung thành, mặc dù là tình hình như vậy cũng không có lòng độc ác.
Chẳng qua, Lô Định Tông lúc này không nghi gì, trực tiếp đuổi An Long Tử đi và vùi kín nơi này.
Mà bản đồ giấu kho báu cũng được Lô Định Tông trả lại cho An Long Tử, nhưng An Long Tử nói sẽ đem về nhà họ Lô.
Trương Ẩn Hào nói, cảm giác có chút nặng nề.
- Đáng tiếc, Lô Định Tông sao không giữ lại bản đồ này.
Vương Nhân Bàng thở dài.
- Ông ta tự mình đã muốn chết còn giữ lại làm gì.
Trương Ẩn Hào tức giận hừ nói.
- Nhưng phía trên có ghi lại, nơi này có thông đến một hầm ngầm an toàn cách đó không xa.
Cũng chính là đường mà An Long Tử bí mật đi vào, đường này có lẽ lãnh đạo của Thập tam thanh y đều biết.
Nhưng từ khi xay ra sự kiện An Long Tử đã bị lấy hay không còn khó nói.
Diệp Phàm nói.
- Không chắc anh trai của Cam Sa Đạt đã nói cho em trai, Cam Bát cũng không rõ ràng lắm. Nếu không, người này đã xuống đây rồi. Thi thể của Lô Định Tông có lẽ không còn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Ôi, mới là giả thiết, còn có một khả năng đó chính là Lô Định Tông đã lấp lối đi này. Với khả năng một cao thủ cảnh giới niệm khí như ông ta, hoàn toàn có thể làm được điều này. Đương nhiên, ngay lúc đó Thập tam thanh y đều là cao thủ, có lẽ cũng là cao thủ cảnh giới niệm khí.
Diệp Phàm nói.
- Tôi cho rằng Thập Tam Thanh Y bản lĩnh không bằng Lô Định Tông, nếu không Cam Sa Đạt không thích người này đã sớm ra tay, làm gì phải đưa đến đây.
Cam Sa Đạt có lẽ chính là muốn lợi dụng chỗ này để làm cho Lô Định Tông chết ở đây, không thể tưởng tượng được con gái Cam Thần Châu cũng kiên quyết mười phần không ngờ đi theo Lô Định Tông vào chỗ giam mình sống chết này.
Cuối cùng xảy ra biến cố, Cam Sa Đạt trước khi chết chỉ có thể làm như thế.
Vương Nhân Bàng nói.
- Bất kể chỗ thay đổi, có lẽ đường ra cách đó không xa. Chúng ta Lô tiền bối rồi nói sau.
Diệp Phàm nói, nhìn Lô Định Tông thở dài nói:
- Một thế hệ cao thủ niệm khí cường giả cuối cùng vì chuyện tình cảm mà rơi vào kết cục như thế. Tiền bối, ông có thể nói là người tài ba, ông không giống như Vương Nhân Bàng lạm chuyện, mà ông là người chung thủy.
- Hả, anh Diệp, sao lại nhắc đến tôi làm gì. Nói là lạm chuyện thì anh lợi hại hơn tôi nhiều.
Hơn nữa, tôi cho rằng, Lô Định Tông cũng không phải gọi là chung thủy, không phải anh nói, theo nhà họ Lô ghi lại Lô Định Tông còn có vợ con.
Cam Thần Châu chỉ có thể tính là người phụ nữ bên ngoài của ông ấy. Bình thường đàn ông vợ chỉ để bài trí, thân mật là bên ngoài.
Vương Nhân Bàng kêu lên, cảm thấy bị oan.
- Được rồi, chúng ta chôn hai vị tiền bối đi. Lô Vĩ ở Thủy Châu là bạn bè với tôi. Sau này có cơ hội đem thi thể tiền bối về Thủy Châu.
Diệp Phàm thở dài.
- Hay là đem xương cốt gói lại, tiện mang về, nếu không, nơi này về sau muốn đến đây có lẽ khó khăn, nơi này tràn ngập thần bí và nguy hiểm, chỉ sợ ngược lại hại người nhà họ Lô.
Vương Nhân Bàng cũng đáng kính lên.
- Việc này không tốt, tự dưng lộn xộn di thể tiền bối. Còn nguy hiểm, chúng ta tùy theo tình hình quyết định. Chúng ta đem di thể hai vị tiền bối rời đi, sau đó bỏ vào bình to, không cần phá hủy khung xương.
Diệp Phàm lắc đầu.
Vương Nhân Bàng không nói gì nữa. Ba người cung kính rập đầu ba cái, Diệp Phàm đứng lên bắt đầu thi triển nội khí, dùng nội khí di chuyển khung xương ra một bên của hang.
Sau đó di dời thi thể Cam Thần Châu.
Khi cơ thể Cam Thần Châu vừa di dời xong, Diệp Phàm nhất thời ngây người.
Bởi vì phía dưới thi thể Cam Thần Châu còn viết mấy chữ, Diệp Phàm đều nhận ra, người tốt sẽ được báo đáp, nếu thật sự là con cháu nhà họ Lô thì tôi rất vui.
Nếu không phải trực hệ nhà họ Lô tôi cũng vui. Cậu có thể làm tôi vui như vậy, hướng bốn phía nhấn một cái, nó liền là một cách trở mình.
Phía dưới chính là vật mà Lô Định Tông tôi tặng cho cậu.
- Người tốt sẽ được báo đáp, xem ra, người phải làm nhiều việc thiện mới được.
Vương Nhân Bàng cũng xúc động nói, sau đó hai mắt trợn to cười nói
- Không biết bên trong là cái gì.
- Lô tiền bối tặng, tuyệt đối là hàng tốt, có thể so với sản phẩm trong cổ mộ tốt hơn, dù sao tiền bối cũng biết mình sắp chết, không bằng giữ lại cho hậu nhân.
Trương Ẩn Hào nói.
- Phật nói, chớ tham, Ẩn Hào, đây chính là cùng.
Diệp Phàm nói.
- Ra vẻ đạo mạo, anh Diệp, anh không nghĩ có phải không, tốt lắm, bên trong thật là hàng tốt thì phân cho tôi và Ẩn Hào là được. Vương Nhân Bàng châm chọc nói.
- Tôi là nói không cần tham. Vừa rồi nếu chúng ta mặc kệ thi thể tiền bối thì chết người chính là ba chúng ta, có lẽ Lô tiền bối còn sống có đặt ra cái bẫy nhất định. Còn bên trong nếu thật là hàng tốt, dựa vào cái gì tôi không thể phân. Hơn nữa, là tôi ra tay di dời thi thể tiền bối, hẳn phải được phân phần nhiều.
Diệp Phàm cười nói, nghiêm trang.
- Đồ vô sỉ.
Không thể tưởng tượng được Vương Nhân Bàng cùng Trương Ẩn Hào đồng thời lên tiếng.
- Ha ha ha….
Ba người cũng không nhịn được cười.
- Tôi càng thích bí kíp của Lô tiền bối.
Diệp Phàm nói, vừa ấn, răng rắc một tiếng vang lên, bốn thành giường mở ra bên cạnh.
Một mùi hương truyền đến, ba người nhất thời tỉnh táo.
Phát hiện bên trong giống như một đồ vật gì đó, thứ này nhìn qua giống như trúc La Hán
Chẳng qua trên mặt cũng không có lá cây, hơn nữa, màu đen, mặt ngoài rất thô ráp, hình như là tác phẩm chạm khắc gỗ.
- Cái gì thế, nhìn qua rất khó coi, nhưng rất thơm.
Vương Nhân Bàng thầm nói.
- Không giống như thái tuế, thái tuế hẳn sẽ không giống gậy trúc.
Trương Ẩn Hào nói
- Các cậu xem, phía dưới hình như còn một chút nước.
Diệp Phàm giơ tay chỉ, Trương Ẩn Hào bỏ dụng cụ kiểm tra ra, kết quả không ngờ hiện ra, không phát hiện gì, không thể đo được.
- Tiền bối cho nhất định là thứ tốt, thơm như vậy chứng tỏ rồi, hơn nữa, tin tưởng tiền bối cũng không hại chúng ta.
Diệp Phàm nói, lại cung kính dập đầu ba cái, đang chuẩn bị giơ tay lấy, một giọng nsoi vang lên trong tai
- Cậu thanh niên, cậu tên Diệp Phàm, tốt lắm, trước tiên cậu đem hai người đó ra, tôi có việc nói cho cậu.