- Có phải là cao thủ trong này thích bọ cạp hay không, cho nên, ông ta mới làm đồ chơi này.
Trương Ẩn Hào nói:
- Ở nơi quỷ quái này, muốn làm đồ chơi, đầu óc anh có vấn đề à?
Vương Nhân Bàng hừ nói:
Diệp Phàm cầm con bọ cạp lên cẩn thận nhìn, phát hiện trong bẫy này có hơn 100 con bọ cạp bằng đá có những càng thô và to.
Tuy nói là làm bằng đá, nhưng lại có chút không giống khắc từ tảng đá tinh khiết. Bởi vì sờ vào tay có cảm giác mềm một chút.
- Chẳng lẽ đá đã bị mềm hóa rồi sao, hơn nữa bị nội khí làm mềm đến một nửa rồi.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Đúng rồi, đoán chừng là như thế, chúng ta dùng nội khí làm mềm.
Vương Nhân Bàng vỗ đầu nói:
- Trước tiên không được vội vàng, nhìn kỹ hãy nói.
Diệp Phàm chặn lại nói, đôi mắt chim ưng quét một lượt trên vách đá, đột nhiên đờ người ra, nói:
- Cái này là cái gì?
- Hình như là hình vẽ.
Vương Nhân Bàng có chút ngơ ngác, ba người đều ngơ ngác nhìn nhau, suy nghĩ một chút, Diệp Phàm đột nhiên nói:
- Nhìn xem, bức tranh lộn xộn này giống như là có liên quan đến con bọ cạp bằng đá kia.
Nói xong Diệp Phàm lại lấy con bọ cạp đá kia để vào chỗ hình vẽ, kỳ lạ
là chúng lại ăn khớp với nhau, giống như con bọ cạp đá kia dùng để thêm
vào bức tranh này vậy.
Vương Nhân Bàng và Trương Ẩn Hào cũng rất hứng thú, ba người đều lấy con bọ cạp đá ở trên bức tường đặt vào hình vẽ.
Thật sự rất tinh xảo, nếu mà vừa như thế này ấn một cái sẽ rơi xuống
thôi. Nếu không ăn khớp với nhau ấn sẽ không được đâu, có điều có cảm
giác như xếp gỗ hiện đại vậy.
100 con bọ cạp đá mới ấn được 97 con, còn lại ba con cho dù ba người
Diệp Phàm ấn như thế nào cũng không được, ấn lên những lại bị rơi xuống.
- Có nhìn thấy không, những con bọ cạp đá này giống như chỉ ra một con đường nhỏ vậy. Hay đây là cái bẫy chết người?
Ánh mắt Trương Ẩn Hào sâu sắc, động não, sức tưởng tượng vô cùng phong phú.
- Cũng có thể như thế, hay đây là một vị cao nhân nào đó bị giam mà nghĩ ra cái này.
Diệp Phàm nói:
- Không có thi thể của cao nhân nào cả.
Vương Nhân Bàng nhìn xung quanh bốn phía, nói.
- Có lẽ cao nhân sớm đã thoát ra rồi, chúng ta kiểm tra phía dưới, có
thể mở ra thì chúng ta sống rồi, nếu như không mở được chúng ta sẽ bị
nhốt ở trong này.
Trương Ẩn Hào nói:
- Ba con, ba con. Trên này cũng chỉ còn ba chỗ trống, nhìn qua cũng không có gì khác, sao lại không ấn được nhỉ, kỳ lạ thật.
Diệp Phàm cũng không hiểu tại sao nữa, ngơ ngác nhìn ba con bọ cạp còn lại này.
- Nếu như muốn đặt cả ba con này là không thể, bởi vì ba chỗ trống này
không cùng một chỗ. Chắc chắn là mở ra mới dán vào, chẳng lẽ chúng ta
dán sai sao, nếu không sao lại còn ba con này không dán được.
Vương Nhân Bàng nói:
- Không thể như thế, dán sai thì đã không dán được rồi.
Diệp Phàm lắc đầu nói:
Diệp Phàm lại dán lên trên, đôi mắt chim ưng phát hiện ba con bọ cạp đá
này nhỏ hơn một chút, ở giữa có khe hở, cho nên mới rơi xuống.
Hắn giật mình, sử dụng nội khí từ từ chuyển hóa cho những con bọ cạp đá này mềm ra.
Quả nhiên, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Chất liệu những con bọ cạp này là bằng gỗ, chính là cái loại xuất hiện trongnhững ngôi mộ cổ thời
Đường được dính bằng chất liệu keo rất chắc.
Sau khi đẩy nội khí vào trong con bọ cạp cũng dần dần mềm ra. Cho đến
khi con bọ cạp này mềm nhũn che được hết khe hở, toàn bộ bức tranh đã
khít lại thành một hình hoàn chỉnh.
Lúc này, bức tranh tự nhiên sáng lóe lên.
Đèn pin ở phía dưới sáng lóe lên, bức tranh này dường như vẫn còn sống, một đường hiện lên trên bức tranh.
Không lâu sau đó, Diệp Phàm sợ ngây người ra, thật sự là ngây người ra.
Bởi vì, bức tranh này tự nhiên lại xuất hiện một bài thơ. Bài thơ này
rất giống với bài thơ mà lúc đầu Diệp Phàm nhìn thấy khi bước vào mộ cổ
mà các thiên tài đặc công giới quan trường đều đọc.
Lúc trước Diệp Phàm dùng nội khí để mở đường vào cổ mộ phát hiện có một
chút tàn của tơ lụa. Trên đó có vẽ một người con trai có bộ râu dài
trang nhã mặc đồ màu trắng cầm bình rượu, bên cạnh còn có một vị có ống
tay áo màu xanh nhạt, không nhìn ra bức tranh sơn nước mờ nhạt và cô gái xinh đẹp đang cầm đàn nhị, cũng không biết là vẽ chỗ quỷ dị nào của Hoa Hạ, góc vẽ lúc đấy có một bài thơ không ra vần vè gì cả, rất khó nhìn:
“ Cố phán nhất tiếu mị thiên yêu, xuân bộc hàn điếu vạn cổ thu, ngô tự
hoài bão tiếu hồng trần, thiên khoan địa đại nhâm tiêu diêu lạc khoản”
Lô Định Tông còn cuồng bút viết ra những câu thơ vo cùng khó hiểu:
“Nhất khuyết song lộng tứ mạc tam hài trung.”
- Cái chó má gì vậy?
Vương Nhân Bàng vừa nhắc đến bài thơ vừa hừ nói:
- Đừng có nóng, bài thơ này rất hay.
Diệp Phàm kể lại chuyện lúc đầu mở mộ thời Đường.
- Chẳng lẽ bức tranh này là bút tích của Lô Định Tông của Lô gia ở Thủy Châu sao?
Hai mắt Trương Ẩn Hào nhất thời giống như là muốn chơi với máu vậy,
nhưng gia tộc Đấu này lại khá là hứng thú với những chuyện thần bí.
- Trên bài thơ nên vẽ hình người phong lưu hoạt bát Lô Định Tông, chỉ có điều mấy câu thơ ở bên dưới lại làm cho người ta phải suy nghĩ.
Rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ có liên quan đến con đường thoát ra sao.
Mà thiết kế của lão tổ tông Thập Tam Thanh Y có phải là để đối phó với
Lô Định Tông của Lô gia hay không?
Có lẽ, Lô Định Tông chết ở đây cũng không biết chừng.
Diệp Phàm nói:
- Vấn đề này cũng khó nói, có lẽ là Lô Định Tông là người phong lưu đến
đây du ngoạn. Nhưng, khi Lô Định Tông tới thì nước Tinh Tuyệt cổ sớm đã
bị diệt vong rồi.
Vương Nhân Bàng nói:
- Truyền thuyết kể lại rằng thời kỳ Đông Hán, nước Tinh Tuyệt bị nước Thiện Thiện hùng mạnh thôn tính rồi.
Sau đó, bị vương triều Ngụy Tấn khống chế, thế kỷ 3 sau công nguyên,
nước Tinh Tuyệt biến mất. Cách bây giờ đoán chừng cũng hơn hai nghìn năm rồi, mà thời Đường lúc ấy vẫn chưa có.
Đương nhiên, nước Tinh Tuyệt cũ đã biến mất rồi nhưng Thập Tam Thanh Y đã xây dựng lại. Hơn nữa vẫn tồn tại cho đến bây giờ.
Cho nên, cũng không thể chứng minh được Lô Định Tông và Thập Tam Thanh Y không có tranh chấp gì. Những cao thủ thời cổ đại cũng có người nóng
tính.
Không chắc chắn chỉ vì một trận đánh mà đã thua được. Cũng có thể Thập
Tam Thanh Y động chạm đến người đứng đầu của Lô Định Tông, người ta đến
để bắt lỗi.
Trương Ẩn Hào nói:
- Thật đúng là con mẹ nó thần bí, những người cổ nhân này, còn để lại nhiều thứ thần bí quá.
Vương Nhân Bàng tức đến nỗi mắng chửi.
- Lô Định Tông để lại câu thơ cuối cùng ở hai nơi rối rắm không thể đọc được, chắc chắn có nguyên nhân quan trọng gì đó.
Bài thơ đầu còn có thể nói được một chút là vẽ về cuộc đời của ông ấy. Nhưng, câu cuối cùng này đoán chừng mới là chỗ mấu chốt.
Trước đây có lưu lại ở cổ mộ thời Đường là thu hút người Lộ gia, nhưng lưu lại chỗ này là vì cái gì?
Có thể những điều này nói về một nơi thần bí nào đó. Hoặc có thể là Lô
Định Tông lưu lại cho người nhà Lô gia, hy vọng bọn họ có thể tìm thấy.
Nhưng rất có khả năng Lộ Đinh Tông bị rơi vào cái bẫy của Thập Tam Thanh Y, ông ta cho rằng bản thân không thoát ra được, cho nên, mới lưu lại
những cái này hy vọng người đời sau sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Diệp Phàm phân tích.
- Có phải là Lô Định Tông lưu lại một cái gì đó có trong tay của Thập
Tam Thanh Y hoặc là được giấu ở trong cạm bẫy này, hoặc là Thập Tam
Thanh Y cất giữ hoặc là ở nơi có đồ tốt. Nơi này đương nhiên phải được
thiết kế để cất giữ những đồ bí mật rồi, để ngăn người ngoài vào lấy.
Vương Nhân Bàng nói:
- Nhất khuyết song lộng tứ mạc tam hài, câu này rốt cuộc là biểu thị cái gì đây. Nhìn qua có thể giải thích, khuyết có thể là anh hoặc là một
giai điệu gì đó, bởi vì thơ cũng không phân khuyết, mà song lộng lộng
cái gì, còn có tứ mạc tam hài, khiến cho đầu óc người ta quay cuồng rồi.
Diệp Phàm nói.
- A, có phải là song lộng tứ tam.
Đột nhiên Diệp Phàm lại nói:
- Một đôi là cái gì, chẳng lẽ lại là một đôi tay, làm bốn ba, vừa nãy
không phải còn có ba chỗ trống để ba con bọ cạp đá hay sao? Ba này, ba
phải hài hòa cân đối, còn bốn nữa, bốn ở chỗ nào?
Trương Ẩn Hào cũng có chút giật mình.
- Có phải bốn phía hay không?
Vương Nhân Bàng hỏi phân vân hỏi.
- Bốn phía, đúng rồi, ba chính là ba con bọ cạp đá. Còn khuyết thì chỉ cái gì.
Trương Ẩn Hào nói.
Đúng lúc này, bức tranh lại sáng lên. Diệp Phàm cảm giác như bức tranh
trời sinh này đối với hắn có sức hấp dẫn kỳ lạ, có cảm giác mũi ngứa,
hắt xì một hơi thật mạnh.
Bang một tiếng, hắt xì lên bức tranh.
Bức tranh đột nhiên phình rộng ra, rộng ra đến tận hai cửa thì dừng lại.
- Đây không phải là cánh cửa sao? Diệp phàm, thật lợi hại, mũi của anh tự nhiên lại hắt ra khuyết này. Bái phục.
Vương Nhân Bàng giơ ngón tay cái lên.
- Diệp Phàm, bức tranh này giống như rất quen thuộc với anh vậy. Thật ra rất kỳ lạ, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó, sao lại có thể giống
như rất gần gũi.
Trương Ẩn Hào cũng tỏ vẻ hoài nghi không hiểu.
- Ở đập nước trong ngôi mộ cổ thời Đường không những đào lên được gốm
thời Đường, tranh, còn có một đồ vật rất quan trọng đó là thái tuế.
Lúc đấy Lô gia người ta xưng là “hỏa long phi thiên”, mang theo chất dinh dưỡng có nhiệt độ cực cao.
Lúc đấy tôi ăn vào suýt chút nữa bị nóng mà chết đấy, mặc dù đến bây giờ vẫn còn ảnh hưởng nhất định.
Diệp Phàm nói:
- Ảnh hưởng gì?
Đôi mắt Vương Nhân Bàng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, Vương Nhân Bàng vừa nghe, giật mình ngộ ra cái gì đó, phá lên cười.
- Có phải có liên quan một chút đến việc chơi nữ nhân hay không, vật kia của nam nhân đặc biệt cường tráng, hơn nữa, khả năng kéo dài rất lâu có phải không?
Vẻ mặt Trương Ẩn Hào cũng không khác lắm, lo lắng giống Vương Nhân Bàng, thốt ra mấy câu.
- Hiểu ngầm là được rồi. Lúc đầu cũng thật đen đủi.
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng.
- Sao cơ, rủi ro này sao lại không rơi lên đầu tôi chứ, tôi thích “vận đen này” rồi. Đến nhiều một chút, ta đây cũng không chê.
Mắt Vương Nhân Bàng trắng dã, mắng một câu.
Vẻ mặt Trương Ẩn Hào cũng hâm mộ, đau lòng nói:
- Đây đều là số mệnh rồi, khó trách được Diệp Phàm phong lưu. Đoán chừng về phương diện này nữ nhân cũng rất thỏa mãn. Nam nhân, cũng thích nhất là cái này.
- Đôi khi mặt này siêu mạnh cũng không phải là chuyện tốt gì, một cái
cũng đã bận rồi, làm hai lần chắc tác phong cũng bại hoại rồi. Nghiêm
trọng chính là vấn đề “phong hóa”, Diệp Phàm, từ nay về sau chỉ có anh
vui thôi.
Vương Nhân Bàng châm chọc.
- Ha ha, vị thánh tình Vương Nhân Bàng của chúng ta, về mặt này cũng không cần anh quan tâm, tôi thích như vậy, anh làm sao.
Khí thế Diệp Phàm cao ngất.
- Tật xấu!
Vương Nhân Bàng buồn bực hừ một tiếng.
- “Khuyết” này đã ra rồi, nhưng tiếp theo nên làm cái gì đây?
Trương Ẩn Hào quay người nhìn chằm chằm vào bức tranh trên cửa.