Với chính sách như vậy thì tổn thất của chính quyền là quá lớn.
Với 100 hộ còn lại ước chừng chúng ta sẽ phải xuất ra thêm 200 vạn, chúng ta phải đi đâu tìm khoản tiền lớn như vậy, trừ khi …ài!
Trịnh Lực Văn nói tới đây thì đau lòng như muốn ngã gục, nếu thị trấn không có tiền thì cuộc sống giám đốc sở tài chính như gã cũng khó qua.
Ngày ngày đều có người tới thúc dục tiền, nhưng không có bột sao gột nên hồ, mấy ngày gần đây ngay cả đi trên đường cho đàng hoàng Trịnh Lực Văn cũng không dám.
- Ừ! Chuyện này lúc ấy chúng ta cũng không điều tra kỹ càng, để cho các chủ hiệu lợi dụng sơ hở như vậy để cho xuất hiện lỗ thủng tài chính.
Giờ nói gì cũng đã muộn, nếu làm ngược lại càng không sáng suốt, chỉ đành đâm lao phải theo lao. Lực Văn, chỗ tiền của cục trưởng tài chính Vương đã đến thị trấn chúng ta chưa vậy?
Diệp Phàm hỏi, rất hối hận vì mình quá non nớt để xẩy một ly đi một dặm.
- Chưa nghe thấy huyện báo xuống, hơn nữa nếu có chắc cũng không còn nguyên, thế nào chẳng bị huyện khấu trừ đi.
Ngư Dương chúng ta vốn nghèo có tiếng, một khoản tiền lớn như vậy mà không bị khấu trừ đi vài phần tôi tuyệt đối không tin.
Lệ trước đến giờ tiền từ thành phố cấp xuống đến thị trấn may ra chỉ còn một nửa, đó như là một quy tắc ngầm rồi!
Tuy nhiên khoản tiền 100 vạn mà bí thư Dương chỉ đích danh thì chắc chắn sẽ rót trực tiếp xuống cho chúng ta, tuy nhiên số tiền này chắc là sẽ phải cho vào bên chỗ xây dựng ở Quỷ Anh Than, hiện giờ bên đó chỉ mới có 200 vạn của chủ tịch Hồ.
200 vạn mà huyện hứa cũng chưa có tin tức, mà chắc là chỉ còn một nửa mà thôi, nếu như động vào đó e là công nhân nhà máy sẽ làm loạn.
Hơn nữa, tôi cho là ngài phải tự mình lên huyện một chuyến mới ổn, để càng lâu thì số tiền đó càng bị tiêu hao đi.
Trịnh Lực Văn lo lắng, chỉ sợ khoản tiền 200 vạn này mà không đến thì không biết xoay sở ra sao.
- Ừ! Vào xế chiều tôi sẽ chuẩn bị lên huyện.
Tuy nhiên chuyện lùi cửa hiệu, nếu không có chính sách ưu đãi như vậy thì chắc mấy chủ hiệu cũng không nhiệt tình như vậy đâu.
Nên nói dù sao cũng là một chuyện tốt, hiện giờ vấn đề mấu chốt chính là tiền, để tôi suy nghĩ kỹ xem.
Diệp Phàm rít một hơi thuốc thật sâu rồi đập bàn:
- Lực Văn, xem ra không thể làm gì khác hơn là động vào khoản tiền mà tập đoàn Nam Cung quyên sửa đường rồi.
Đầu tiên phải dập được đám lửa này đã rồi hãy nói, nếu không thì còn rắc rối. Đây là mật mã, anh lập tức báo với ngân hàng huyện rút tiền.
Tôi đoán ngân hàng cũng không có sẵn nhiều tiền mặt như vậy, cứ gọi các chủ hiệu nhận chuyển khoản đi.
- Như vậy sao được, Chủ tịch Diệp, động đến khoản tiền sửa đường đó không ổn đâu, lần trước bí thư Mâu không động vào đó được đã cay cú lắm rồi, nếu giờ mình động vào chắc chắn sẽ sinh chuyện.
Trịnh Lực Văn lại càng lo lắng, mặt trắng bệch ra.
- Không sao, trước khác nay khác, tôi tin bí thư Mâu sẽ hiểu chuyện, đây là chúng ta xuất lực vì chuyện xây dựng của thị trấn.
Lực Văn, chuyện này tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Diệp Phàm vung tay lên:
- Anh lập tức đi thông báo rõ cho các chủ hiệu còn lại để họ yên tâm. Có thể lấy đi cũng tốt, tôi chờ xem bọn họ còn có chiêu gì nữa không, hừ!
Nhìn Trịnh Lực Văn đẩy cửa đi, Diệp Phàm mặt tối sầm lại, tự mắng mình đúng là nhổ lông nhạn!
Đang lúc trầm ngâm thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, xem ra muốn tìm một chỗ yên tĩnh là không thể.
- Vào đi!
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói một tiếng.
Nguyên lai là chủ tịch thôn Mã Cái Thiên của trại Thạch Bình.
Người này cười híp mắt như đang có việc mừng, khom người tiến vào trước bàn, xun xoe:
- Diệp, Chủ tịch Diệp, trước hết là phải chúc mừng lão nhân gia ngài thăng chức.
Mã Cái Thiên này trước kia ăn nói thô kệch, giờ ngay cả lão nhân gia cũng nói ra khiến Diệp Phàm giật mình.
Hắn đoán chắc là chuyện Tề Thiên lần trước rút súng vẫn ám ảnh nên chủ tịch thôn Mã mới thận trọng như thế.
Tuy nhiên cũng hơi kỳ lạ, cha nuôi Mã Đức Lâm của y là Cục trưởng cục tài chính thành phố tiền nhiệm, hiện giờ Vương Thiên Lượng đã lên chức vậy Mã Đức Lâm đi đâu?
Không phải là bị giáng chức rồi đày đến cục giáo giục hay cục máy móc nông nghiệp rồi chứ!
Hiện giờ Mã Cái Thiên mất đi ngọn núi lớn nên bộ dạng lại càng tỏ ra cung kính giống như lão thái giám làm Diệp Phàm suýt phì cười.
Tuy nhiên hắn không cười mà đột nhiên nhớ ra trước kia Mã Cái Thiên đã hứa là lấy về 100 vạn để đổi lấy một danh hiệu nhân viên tài vụ tiên tiến của tỉnh.
Dĩ nhiên khi đó cũng là mình buộc y đồng ý, hiện giờ cha nuôi Mã Đức Lâm của y đã ngã thì 100 vạn này chắc là ngâm nước nóng rồi.
Tuy nhiên thấy Mã Cái Thiên vốn được xưng tụng là đã thân mật qua cả một hàng phụ nữ, Diệp Phàm
Chợt cười ma mãnh:
- Lão nhân gia, chủ tịch Mã, anh không nhìn nhầm đấy chứ, tôi đâu có già vậy.
Chủ tịch Mã đúng là xui xẻo đến đúng lúc Diệp Phàm đang lo chuyện tiền nong đến tè ra quần.
Diệp Phàm đã quyết định đem vị sát thủ chị em này ra chỉnh một phen để hạ hỏa.
- Không, lão! Ha ha ha
Chủ tịch Diệp, tôi nói ở đây là ngài rất lão luyện rất công tác.
Mã Cái Thiên vỗ mông ngựa, xem ra tâm tư đồng chí lão Mã không hề thô kệch như vẻ ngoài.
Tuy nhiên thấy bộ dạng này của lão Mã, trong lòng Diệp Phàm dự cảm có chuyện tốt phát sinh, ném điếu thuốc qua cho y:
- Ngồi đi chủ tịch Mã, có chuyện gì nói thẳng ra, gần đây trong thị trấn rất nhiều chuyện phiền toái, ừm... ai!
Diệp Phàm cố ý thở dài để thử xem phản ứng của đồng chí lão Mã, nếu có chuyện gì mừng chắc chắn y sẽ lộ ra.
Để an ủi mình, chuyện đưa than trong ngày tuyết giá này lợi hại hơn bình thường rất nhiều, đồng chí lão Mã chắc cũng biết được chuyện lùi đường gặp rắc rối.
Mã Cái Thiên quả nhiên trúng kế, cười híp mắt nói:
- Chủ tịch Diệp, không cần phiền, tôi hôm nay đến đây hỏi là chuyện này..
-. Cái gì, có rắm mau thả ra đi.
Diệp Phàm ra vẻ trầm mặt, thật ra là cố ý giả vờ.
Mã Cái Thiên há mồm ngạc nhiên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên một đại văn nhân tốt nghiệp đại học Hải Giang như Diệp Phàm xổ ra một câu thô tục như vậy, nhất thời không thích ứng được đứng đực ra đó, hầm nghĩ, " Mẹ kiếp! Ông mày là một nông dân, có mà cả ngày đánh rắm, Chủ tịch Diệp nghe nói tốt nghiệp đại học Hải Giang, làm sao lại có thể nói ra câu đó, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây, chắc là chuyện lùi đường đã ép cho chủ tịch đến hồ đồ rồi."
Chủ tịch Mã đang suy nghĩ thì Diệp Phàm lại xoay mặt cười nhạt, lập tức thể hiện phong phạm cao thủ thất đoạn làm lão Mã cả kinh, " Quái thai rồi, Chủ tịch Diệp đảo mắt một cái lại giống như chưa thay đổi, trầm ổn như ngọn núi, ép cho mọi người vãi cả ra quần, xem ra mình nghĩ nhiều rồi, làm quan đúng là quan làm quan, đổi mặt còn nhanh hơn cả đi tiểu."
- Chủ tịch Mã, có phải tôi vừa nói vậy đã làm anh sợ, ha ha ha, lão Mã ơi là lão Mã, tôi cũng là người mà, cũng có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố, mắng một câu thô tục thì có gì kỳ quái!
Móa nó! Đời này chẳng lẽ chỉ để cho Mã Cái Thiên nhà anh chửi mà không cho phép tôi phóng túng, nói phải không đồng chí lão Mã?
Diệp Phàm ra vẻ như một bạn bè bằng vai khiến Mã Cái Thiên nghe mà mát dạ, thầm nghĩ, " Xem ra Chủ tịch Diệp cũng là tương đối tốt, không tệ, thành thật, có thể nhìn đến loại thô kệch như lão Mã ta.
Không giống Chủ tịch Thái Đại Giang trước kia, mở miệng là đạo mạo quan cách mà trong lòng thúi hoắc.
Bí thư Tần thì càng quỷ quái hơn, nói xong không để cho người khác phải thắc mắc gì nhưng sau đó lại thấy không phải vậy, người này nghĩ sao nói vậy.
Xem ra trong chữ "Quan" (官) có hai cái miệng (chữ khẩu 口), dĩ nhiên so với một người thô kệch như mình lợi hại hơn nhiều."
Y suy nghĩ miên man một hồi rồi vội vàng nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi mới là một người thực sự thô kệch, ngài là sinh viên đại học, thời cổ gọi là tú tài.
Tôi sao có thể so sánh với ngài được, ha ha! Lần trước chẳng phải ngài đã đồng ý cho tôi một danh hiệu nhân viên tài vụ công tác tiên tiến của tỉnh, vì thế …, hắc hắc. Tôi tới đây là muốn hỏi chuyện này có hay không, tôi nằm mơ cũng muốn thấy nó, ha ha ha.
Mã Cái Thiên nhếch miệng cười thật ngọt, khôi phục vẻ mặt quê mùa vờ vịt.
- A! Anh đã lấy được một trăm vạn?
Diệp Phàm mừng rỡ, đoán là Mã Cái Thiên đã lấy được một trăm vạn kia, nếu không sao có gan tới đòi phần thưởng.
Hắn thầm nghĩ, mẹ kiếp! Đừng bảo là danh hiệu tiên tiến của tỉnh, vì một trăm vạn này thì cần lão tử khóc trước mặt ngươi cũng được.
- Ừ, ừ.
Mã Cái Thiên gật đầu như gà mổ thóc, chỉ thiếu nước quỳ xuống.
- Ở đâu?
Diệp Phàm giục, vào lúc cần tiền này thì mặc xác phong độ của cao thủ thất đoạn, trong lòng cảm thán mình chỉ là một tục nhân, không cách nào thoát phàm.
- Buổi sáng nay đã báo là nhập vào sổ sách tài chính của sở tài chính Lâm Tuyền chúng ta rồi, hắc hắc. Chủ tịch Diệp, vì việc này tôi đã tốn không ít khí lực để tiền rót thẳng không qua huyện, ngài bảo giám đốc sở kiểm tra xem, chắc tiền đã vào trương mục.
Mã Cái Thiên ra vẻ khó nhọc, nói đến sùi bọt mép, ngó thấy Diệp Phàm lơ đãng nhíu mày mới nhớ ra mình có vẻ hơi đắc ý quá, lập tức có vẻ ngượng ngùng vớt vát:
- Chủ tịch Diệp, tôi nói hơi quá, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân.
- Nhớ gì, anh là công thần tôi phải ghi công cho anh, ha ha ha, thưởng cho anh một gói này!
Diệp Phàm kéo ngăn kéo, tiện tay rút ra ném cho Mã Cái Thiên một gói Trung Hoa đặc biệt.
Mã Cái Thiên kích động run run cầm bao Trung Hoa, có chút được yêu mà sợ.
Y châm một điếu cười nói:
- Diệp, Chủ tịch Diệp, thuốc này nghe nói rất quý, một bao phải hơn mười mấy đồng.
Thật ra thì Mã Cái Thiên không phải là quan tâm giá tiền bao Trung Hoa này.
Chủ yếu là ý nghĩa của bao thuốc này, tiền thì đồng chí lão Mã cũng kiếm được không ít, cha nuôi trên cục tài chính cũng rót cho không ít lợi lộc.
- Phải không vậy? Ha ha, không phải đâu, không phải đâu.
Diệp Phàm nói hai lần liên tục làm Mã Cái Thiên ngẩn người.
Cứ lật đi lật lại bao Trung Hoa để xem, tuy thấy bao thuốc này không giống bình thường mà không dám lên tiếng.
Lần trước nhờ công trạng đột phá cho Tề Thiên và Lý Hoành Sơn, Diệp Phàm dày mặt thử hỏi đoàn trưởng Thiết xem có loại Đại Hùng Miêu đặc biệt hay không, còn muốn là loại chuyên cung cấp cho vĩ nhân để hút thử.
Ai ngờ lão ca Thiết Chiêm Hùng lập tức mở miệng cười mắng:
- Tiểu tử ngươi, thật tham a! Chẳng lẽ là muốn làm vĩ nhân, nếu không vì chuyện gì mà lại muốn bắt chước phong thái vĩ nhân, nếu vào thời xưa là có thể lôi ra Ngọ môn phân thây rồi biết chưa, ha ha ha
Y nói xong cười một tràng dài, đang định cúp điện thoại mà vẫn không đả động gì chuyện có thuốc hay không.
Diệp Phàm nóng nảy, lẩm bẩm:
- Có gì giỏi đâu, chẳng phải lần trước thiếu tá Tạ Tốn ở Dương Đầu Phong vẫn lấy cho em đấy thôi. Anh là đại tá đoàn trưởng mà lại không bằng một thiếu tá nơi xó xỉnh! Còn trâu bò gì nữa, cái gì mà lính đặc biệt cái rắm.
Hắn mặc dù nói khẽ nhưng vẫn bị Thiết Chiêm Hùng thính tai nghe được, gắt gỏng:
- Cái gì! Tiểu tử ngươi đừng có nói lén sau lưng, thuốc của Tạ Tốn là do người ta dùng tính mạng đổi về. Lúc ấy anh cũng nghe Cố Thiên Kỳ kể lại rằng Tạ Tốn vì mấy bao thuốc mà suýt mất mạng.
- Suýt mất mạng sao?
Diệp Phàm nghi ngờ.
- Ai! Lão đệ ngươi sống trong phúc mà không biết phúc a! Lần trước tập đoàn quân số hai của quân khu Lĩnh Nam có một lần hành động nhỏ là phối hợp với lính biên phòng nước bạn để truy quét buôn lậu, đồng thời điều tra các vấn đề về biên phòng.
Xui xẻo chính là Tạ Tốn cũng được tăng cường cho một tiểu tổ truy quét, vừa vặn gặp được một nhóm buôn lậu lớn có đầy đủ súng ống hiện đại của Mỹ.
Nói thật, tiểu liên tự động của bộ đội chúng ta còn chưa bằng súng kiểu mới của Mỹ trong tay bọn buôn lậu. Nguồn: https://truyenfull.vn
Súng của bọn chúng có uy lực mạnh, tốc độ nhanh, tầm sát thương cũng xa hơn.
Lúc đụng độ thì hỏa lực đối phương ép tới cho tiểu tổ của Tạ Tốn không ngóc đầu lên được.
Tuy nhiên Tạ Tốn rất dũng cảm, liều mạng bắn chết ba tên a, ha ha ha.
Thiết Chiêm Hùng nói tới đây cũng có vẻ thưởng thức.
- Bắn chết ba tên! Đúng là hợp với phong cách của Tạ Tốn, ha ha ha.
Diệp Phàm cũng thấy điều này hợp với khí thế của Tạ Tốn.
- Không sai! Tiểu tử kia đoạt lấy một khẩu trung liên rồi chạy vọt lên một cây lớn, nhờ nó che chở bắn cho bọn buôn lậu không ngóc đầu lên được.
Vì thế gã được thưởng huân chương chiến công hạng hai, Cố Thiên Kỳ trong buổi mừng công uống rượu vào cao hứng sẽ đặc biệt tặng gã một cây thuốc đặc biệt.
Thiết Chiêm Hùng nói tới đây thì có vẻ mừng vui khi thấy người gặp họa, Diệp Phàm không nhịn được tiếp lời nói:
- Có phải sau đó Cố Quân Kỳ hối hận muốn chạy làng không?
- Đúng! đúng! Quá đúng. Cố Thiên Kỳ đường đường là một thiếu tướng tập đoàn quân, cấp bậc so với anh còn cao hơn, sáng hôm sau khi tỉnh lại thì nói không còn nhớ gì, đơn giản chính là muốn trốn nợ. Sau đó Tạ Tốn đến phòng làm việc, Cố Thiên Kỳ cứ luôn khen hành động của gã mà không đả động gì đến chuyện thuốc, Tạ Tốn nóng ruột nhưng cũng chỉ trơ mắt không dám nói.
Đồng chí lão đệ có thể còn chưa biết, trong quân đội thì loại thuốc này chính là một bảo bối, rút ra một điếu là có thể có phong quang của một tướng quân.
Đừng bảo Tạ Tốn chỉ là một thiếu tá nho nhỏ, cho dù một thiếu tướng sư trưởng cũng không có loại hàng này.
Thử hỏi Thiếu tướng sư trưởng Triệu Côn của thành phố Mặc Hương các cậu nhìn thấy nó có chảy dãi ra không. Ha ha ha.
Đáng tiếc y chưa đủ cấp bậc để được phân, có thèm quá thì lên cấp trên kiếm chút dầu đèn mà thôi.
Tập đoàn quân nửa năm cũng chỉ được phân hai, ba cây, bình thường đều che che giấu giấu chỉ sợ người khác xin bớt.
Cố Thiên Kỳ lại đặc biệt keo kiệt, lão ta ngay cả thuốc cho bản thân còn chưa đủ, lấy đâu ra cho người khác kiếm xái, bị người trong quân gọi là Cố lão khu (lão Cố keo kiệt), cũng như đại ca gọi Triệu Bản Chỉ là Triệu lão khu vậy, nguyên nhân đều là vì thuốc lá.
Tuy nhiên tiểu tử Tạ Tốn tiểu tử kia cũng rất quỷ quái, lúc đến phòng của Cố Thiên Kỳ làm như vô tình bảo hôm qua lúc uống rượu ở trụ sở của tướng quân Triệu Quát hình như tướng quân đã nói gì đó.
Gã vừa nói xong thiếu chút nữa làm Cố Thiên Kỳ nghẹn chết, hung hăng trừng mắt rồi kéo bàn bất đắc dĩ lấy thuốc ra cho gã, méo miệng hô:
- Cút đi cho ông mày, móa nó, lại cả gan dám lừa gạt trên đầu ông mày, cút, cút.
Tạ Tốn lấy được rồi thì vội vàng đứng nghiêm chào, dĩ nhiên là cút thẳng, gã chỉ e Cố Thiên Kỳ đổi ý lấy lại bảy, tám bao thì hỏng bét.
Tuy nhiên loại thuốc đặc biệt mà Cố Thiên Kỳ có cũng chỉ mới là cấp thấp, vốn loại thuốc đặc biệt này có loại Trung Hoa đặc biệt và Đại Hùng Miêu đặc biệt..
Loại tốt nhất dĩ nhiên là loại Đại Hùng Miêu đặc biệt, loại này thì ngay cả như chủ tịch hay bí thư tỉnh ủy một năm cũng chỉ được một cây.