…
Theo tiếng hô, ông ta cùng với Lệ Vô Nhai cùng nhau chưởng lực. Diệp Phàm cảm thấy có một lực rất mạnh truyền đến. Con dơi chưa kịp đề phòng đã xuất hiện một lực rất mạnh khiến cho miếng ngọc bích vỡ ra.
Biết rằng nội tức của hai lão này quá cường hãn, Diệp Phàm nhanh chóng khống chế nội khí con dơi rồi chuồn mất.
Tuy nhiên, lúc này, không khí xung quanh giống như đang giằng co. Trên vách tường của những lối đi nhỏ trong động xuất hiện một đạo lục tường.
Nội khí con dơi không thể đi xuyên qua đó được, rồi sau đó lại có một lực ép vào trên tường.
Diệp Phàm biết, những điều này là do nội khí ngưng tụ thành. Chẳng qua, Diệp Phàm có thể khẳng định rằng, công lực của hai lão già này phải mạnh hơn rất nhiều so với chính mình. Bởi vì, áp lực kia là quá lớn. Giống như là núi Thái Sơn đang đè lên đầu.
Con dơi biến thành hình rồng liều mình đi ra bên ngoài, nhưng vẫn không được.
Phía trước là bức tường màu xanh sau đó lại tăng thêm lui, rồi sau đó vừa đuổi sát tới bức tường màu xanh phía trước lại đẩy mạnh lại. Như vậy một trước một sau, con dơi bị kẹp vào giữa.
- Thấy một Lệ Vô Nhai, trên đời này lại có thể có người như vậy. Không tồi không tồi, người này cũng là một thiên tài. Lại có thể đem nội khí áp lui thành các dạng này.
Lại có thể thông qua phương pháp đặc biệt là ngưng tụ để kiềm chế nội khí. Chỉ cần hai tay chúng ta tiếp nhận, công lực có thể tăng lên một bậc nữa.
Hơn nữa, công lực càng cao cơ hội sống của chúng ta càng lớn có phải hay không?
- Nếu đã đến đây, đương nhiên sẽ không để cho có thể đi về được. Chỉ cần chúng ta thu nhận con dơi này, bên ngoài khống chế người phỏng chừng cậu cũng bị thương nặng, thậm chí có thể chết. Người này có vẻ phải rời xa chúng ta.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Ha ha, trong vòng trăm mét, ở ngay bên ngoài cửa. Vừa rồi chúng tôi không phát hiện được. Tuy nhiên, hiện tại nội khí con dơi đang rung lên, hắn có muốn giấu cũng không được. Tuy nhiên, phương pháp ẩn thân của người này thực sự rất kỳ lạ. Dường như rất khó phát hiên. Có cảm giác rất giống tắc kè hoa.
Hồng Tà cười, nội khí màu đỏ bị của ông ta tiến gần thêm một bước.
Diệp Phàm cắn răng một cái, một tiếng thình thịch vang lên thật lớn, ở bên ngoài cửa đá hắn đạp một quyền vào. Cả người ngư long thập bát biến liền lủi vào được.
Mà trong nháy mắt huyết cương đã khôi phục lại nguyên trạng.
- Ừ. Rõ ràng là có tiếng người, làm sao mà chúng ta không thể cảm thấy được?
Hồng Tà Thần sửng sốt nói.
- Lão Hồng Tà, chắc là ông nhìn nhầm rồi. Cái đó không phải người.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Không phải người?
Hồng Tà nghe thấy, nhất thời trừng mắt lên liếc nhìn, thở dài,
- Lại giống như là không có ai cả. Chẳng lẽ là một xác chết sao?
- Phải rồi, hay là nó quấy rối. Nghe nói người xưa có thuật chế tạo cái này, dùng nội khí để chế ra nó.
Hơn nữa với vật liệu đặc biệt. Có thể tạo ra một con búp bê không khác người sống là mấy. Đương nhiên. Nó yêu cầu công lực cùng với kỹ thuật chế tác phải thật cao siêu mới làm được.
Cho dù là ở thời cổ đại phỏng chừng cũng không có mấy người biết được bí thuật này.
Lệ Vô Nhai nói.
Diệp Phàm cùng huyết cương đã sớm công kích đánh vào. Hai người phân công nhau công kích. Diệp Phàm liền
Tuy nhiên, khi đối mặt với bức tường màu hồng
Còn huyết cương dựa vào thân thể cứng rắn, dùng một quyền hung mãnh hướng về phía bức tường màu xanh lục. Phát ra tiếng vang ba ba ba rất đáng sợ.
Tuy nhiên. Huyết cương giống như nện ở cây bông trên tường. Càng đập mạnh thì lực phản lại càng lớn. May là huyết cương là một cơ thể tốt. Còn không sẽ bị ngất hoặc chết ngay lập tức.
Diệp Phàm vừa thấy, lập tức rút Can Tương về lao tới bức tường màu xanh lục. Còn con dơi cũng hóa thành hình rồng chộp tới bức tường màu xanh lục. Bức tường màu xanh lục là do Lệ Vô Nhai khống chế, và cuối cùng ba bên của địch dao động một chút.
- Lão Hồng, mau nhanh đến đây giúp tôi một chút. Tên nhóc này không hề đơn giản.
Cảm giác Lệ Vô Nhai đã cố hết sức, vội vàng nói.
- Đến đây!
Hồng Tà cười, bức tường màu hồng kỳ lạ phân ra một nội khí hướng chộp tới trên người Can Tương, Can Tương bị nắm sẽ phải lui ra.
- Các người thích chết à!
Diệp Phàm tức giận, di chuyển về phía trước, sau đó huyết cương và mình lui lại hơn chục thước, hai quả lựu đạn màu xanh biếc bị nổ tung.
- Cái gì vậy, giống như dứa vậy.
Hồng Tà nhíu mày hỏi. Bởi vì Diệp Phàm thực sự rất quỷ dị, thể lực không thể chống đỡ nổi liền lui lại, còn lựu đạn đeo trên người dường như là bị rơi do chấn động.
- Thằng nhóc này không có lòng tốt như vậy đâu, còn đưa dứa cho chúng ta ăn nữa.
Lệ Vô Nhai có chút nghi hoặc.
- Kệ nó, lấy lại đây xem một chút đi. Đã lâu chưa được ăn dứa rồi, là thật thì tốt quá rồi.
Hai người nói xong cũng đẩy nội khí ra vào hướng quả lựu đạn.
Hai tiếng nổ ầm vang.
Một cặp âm thanh.
Lục tường cùng hồng tường với lựu đạn hồng tản ra, còn ánh sáng cũng lan gần đến chỗ ngồi của hai lão này. Nước bẩn màu xanh bắn ra tung tóe khắp động.
Con dơi chuồn mất một tiếng, nhìn thấy đang ở tren trán của Diệp Phàm.
- Tên nhóc kia, dám phá hỏng lục tinh thủy của chúng ta, nộp mạng đi.
Hồng Tà giận dữ, còn Lệ Vô Nhai cũng không sai biệt lắm, dường như nước bẩn màu xanh biếc đó giống như là bảo bối vậy.
Hai lão này cùng nhau chưởng bốn chưởng, một cơn gió lốc thật lớn hình thành. Hai lão này vừa đi vừa ra chưởng, Diệp Phàm và huyết cương muốn nhanh chóng chuồn mất.
Tuy nhiên, rõ ràng là không được.
Lực của gió quá lợi hại, trong nháy mắt Diệp Phàm và huyết cương đều bị cuốn vào trong động.
- Hút khô hai người bọn họ!
Hồng Tà hét lớn, bàn tay quỷ dị hướng về phía đầu của Diệp Phàm. Còn Lệ Vô Nhai cũng hướng lên trên người huyết cương.
Cơ thể huyết cương không có nội khí, tuy nhiên, huyết cương này phỏng chừng là do Vũ Vương hoặc người nào đó cố ý chuẩn bị để tới đây. Cho nên, huyết cương cũng có nội khí. Chẳng qua là nội khí so với người thường thì có khác nhau thôi.
Diệp Phàm cảm giác nội khí như nước thủy triều hướng về phía người Hồng Tà. Còn tình trạng huyết cương cũng không khác biệt là mấy, liều mình giãy dụa muốn thoáy khỏi đó.
- Cũng không tệ lắm, nội khí của tên nhóc này cũng khá là cường hãn. Hình như cơ thể rất khác thường, nội khí như vậy rất hiếm có so với người thường, hơn nữa lại còn tinh thuần lắm.
Hồng Tà cười gượng.
Cảm giác sắp chết, tuyệt vọng, Diệp Phàm dùng khí lực cuối cùng để khống chế hồng xà. Hồng xà di chuyển, tiến về phía bên hông có lựu đạn của Diệp Phàm để cắn.
Bất chấp khói của hai quả lựu đạn.
- Cùng chết vậy!
Diệp Phàm hét lớn.
Đúng lúc này, đột nhiên miệng hồng xà hé ra, trong nháy mắt cơ thể trướng lớn lên rất nhiều. Hơn nữa, cái đuôi di chuyển, cuốn lấy một quả lựu đạn. Còn miếng cắn lấy một quả lựu đạn thân giữa thì bắn ra phía hai lão gì.
- Tiểu Hồng!
Diệp Phàm kêu lên.
Hai tiếng nổ ầm vang.
Sóng xung kích, đang muốn phân ra khí lực để cố gắng xử lý hai lão già này. Đột nhiên có một số vầng hào quang.
Lúc này Diệp Phàm phát hiện, dường như hai lão già này không thể rời khỏi vũng nước màu xanh được. Có thể nói hai người này cần phải có vũng nước màu xanh này mới có thể sống được.
Một khi đã như vậy, muốn giết hai người này chỉ cần cho thoát hết nước màu xanh biếc đi.
Nghĩ là làm. Diệp Phàm lợi dụng lúc hai lão già này đang dùng hết sức để né tránh. Phỏng chừng cũng là do màu dứa xanh biếc này khiến cho có chút sợ hãi. Cho nên hai người mới tránh ra một chút.
Cho nên, bây giờ bọn họ đang hết sức né tránh. Diệp Phàm dùng sức lực cuối cùng. Đồng thời khống chế được huyết cương, xuất bốn chưởng hung ác đánh về phía vũng nước bẩn màu xanh biếc.
- A, tên nhóc này!
Hồng tà kêu gào thê thảm. Nước màu xanh biếc bị bốn chưởng của Diệp Phàm văng ra bên ngoài động.
Hai lão già điên cuồng đánh về phía Diệp Phàm.
- Hút khô hắn đi!
- Hút thù hút, chúng ta cùng nhau đi đời nhà ma thôi.
Diệp Phàm kêu to, không muốn sống thì cứ đánh để nước màu xanh biếc bắn ra, nước màu xanh biếc không ngừng phun ra từ bốn phía.
Còn hai lão già này đang bận rộn… Đứng lên để thu giữ nước màu xanh biếc lại, cho nên, tạm thời chỏ có thể dùng một nửa nội khí để đối phó với Diệp Phàm.
Lúc nội khí của hai người hút đi là lúc Diệp Phàm phát hiện, nước màu xanh biếc hình như là khăc tinh của hai người
Hắn vừa suy nghĩ. Đột nhiên đem nội khí hướng toàn bộ nước màu xanh biếc đã phun ra quay vào.
Còn hai người cho rằng Diệp Phàm vừa muốn bật nước màu xanh biêc của bọn họ. Nhanh chóng đem nội khí hình thành một mạng lưới để nước màu xanh biếc ở lại.
Đúng lúc này. Nước màu xanh biếc, một luồng khói màu xanh nhạt cũng bị hai người hít vào, nội khí Diệp Phàm theo đó mà hút vào.
- A… a…
Hai người đột nhiên ôm đầu kêu lớn, giống như là đang rất đau đớn.
- Bây giờ đến lượt bố mày hút chúng mày. Hút hút!
Diệp Phàm suy nghĩ, cũng như đang ở trạng thái nửa điên cuồng.
Hắn thúc dục Bảo Chí Thiện kết hợp với Sửu Vô Đoan làm cho chính Diệp Phàm ‘phương pháp tốc độ truyền đường kính lớn’
Mà lúc này hai lão già này giống như rơi vào tình trạng rất đau đớn. Cho nên, nội khí phản xạ có điều kiện chỉ chống cự lại Diệp Phàm một lúc sau đó đã bỏ quên.
Không lâu sau, nội khí không ngừng bị Diệp Phàm hút trở lại con dơi để chuyển hóa dung hợp thành nội khí tinh thuần.
Mấy phút đồng hồ qua đi, rốt cục hai lão già này tỉnh dậy.
- Tên nhóc kia, cậu làm cái gì thế?
Hồng Tà hét lớn, cùng Lệ Vô Nhai đánh tới.
Tuy nhiên, lúc này nội khí đã bị Diệp Phàm lấy đi mất hơn một nửa rồi, lúc này cơ thể của hai người rất yếu.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, hai người cũng không có chân. Ngay cả phần đùi cũng không thấy đâu.
Cho nên, không thể nhanh nhẹn bằng Diệp Phàm được.
Mà Diệp Phàm vừa hút một phần nội khí của bọn họ, vừa làm cho nước màu xanh biếc chảy ra ngoài. Hai lão già này mệt mỏi để giữ nước, nhất thời Diệp Phàm và huyết cương liên thủ đánh cho tè cả ra quần.
Hơn nữa hai người lại không có chân, bởi vậy, toàn dựa vào nội khí của cơ thể để chống đỡ né tránh.
Tuy nhiên, lúc này ngya cả nội khí cũng đã bị Diệp Phàm lấy mất một nửa rồi. Còn toàn thân Diệp Phàm cảm giác được nội khí đang tăng vọt, giống như thân thể đang chuẩn bị nứt ra.
Diệp Phàm biết, nếu không nghĩ ra biện pháp thì thân thể thật đúng như là nứt ra vì khí.
Vì thế, dùng thuật niệm khí cử cung, bởi vì thuật niệm khí cửu cung chia làm chín tầng, mỗi đột phá một tầng có thể mở ra được một cái huyệt. Những huyệt này có thể dự trữ nội khí, giống như làm cho người ta có thể làm sống lại một cái đan điền.
Cho nên, nội khí dư thừa mà Diệp Phàm lấy được đang được khai ti ra bên ngoài bốn cái huyể đan điền.
Lúc này cảm thấy đã đỡ hơn, tuy nhiên, Diệp Phàm muốn trút hết ra. Nhảy dựng lên đuổi đánh hai lão này trên không trung ở trong động.
Đúng là đánh cho thật sự thoải mái, hơn nữa, dưới sự trợ giúp của ngư long thập bát biến, thân pháp còn linh hoạt hơn.
Diệp Phàm sảng khoái, còn hai lão già này thương tích đầy người, trong đầu cũng đã hết giận, Diệp Phàm cảm thấy thoải mái hơn mới dừng tay lại.
Diệp Phàm biết, trải qua việc vừa rồi gây sức ép một chút, công lực của chính mình đã đạt đến đại viên mãn của Bán Tiên thiên. Thiếu chút nữa là có thể đột phá lên tiên thiên.