- Cái này cũng khó nói, chúng ta cũng không thể bảo đảm là không có gã người Anh nào còn sống. Hơn nữa, hang động này cũng hết sức kỳ quái, không chừng còn có một con đường khác thông ra phía trước.
Diệp Phàm noi.
- Cái chốn hoang đảo này thì tất cả mọi thứ xấu xa đều có thể xảy ra, đã vượt ra ngoài nhận thức của chúng ta rồi. Lẽ nào đây là nơi mà người ngoài hành tinh đã ghe thăm?
Bao Nghị tát vào miệng một cái, hỏi.
- Không nhất thiết phải là người ngoài hành tinh, kỳ thực, thời cổ đại có rất nhiều cao thủ vượt cấp cũng có thể làm được điều thần bí này.
Tôi đã từng gặp qua vài lần, chính là cao thủ thần bí. Giá như bọn họ sau khi chết có thể truyền lại những phương thức vận nội công.
Tư tưởng, tinh thần của con người không chết, thì bọn họ cũng không bao giờ chết. Có hỏng mất cũng chỉ là một đống da mà thôi.
Diệp Phàm nói. Cái lý luận quái dị này khiến Bao Nghị nghe mà suýt nữa nghẹn họng, mắt nhìn trân trân.
Mấy người tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước như có anh sáng gì đó. Diệp Phàm cẩn thận bước đi. Bước lại gần thì nhìn thấy có một lối đi nhỏ.
Ở trong lối đi nhỏ này phát hiện ra rất nhiều những tảng đá màu sắc sặc sỡ, mấy người lo lắng ở phía dưới có bộ phận lật mở, họ cẩn thận trượt ván mà đi qua, đến cuối thì mở ra một gian mật thất.
Lại là một căn phòng bí mật mà bốn bề đều là đá. Trong mật thất có ba bộ xương khô bị chém dựa vào vách tường. Tuy là xương cốt đều ở đó cả, nhưng khung xương cũng không còn hoàn chỉnh.
Bốn người họ phát hiện ra bốn phía của hang động này đều dùng cả một hòn đá mài ra.
Thời xa xưa tuy là không có máy mài đá nhưng đá ở bốn bức tường đều được mài trơn chu nhẵn bóng, gần giống như cái gương thời nay rồi.
Mọi người đứng vào đây đều có bóng trên bốn bức tường.
- Mật thất này có chút cổ quái, anh xem này, chúng ta đứng trong này mà nhìn thấy rất nhiều bóng của chúng ta in trên bốn phía.
Theo lý mà nói thì chỉ có bốn cái bóng, nhưng chúng ta đếm thử mà xem, chí ít cũng có tới mười mấy thậm chí là rất nhiều cái bóng.
Bốn bức tường này giống như chiếc gương vậy. Liệu có phải nó có khả năng chồng lên nhau.
Trương Ẩn Hào vẻ mặt nghiêm trọng, nói.
- Hãy lui lại trước đã.
Diệp Phàm nói.
Thế nhưng vừa mới bước vào thì lối đi nhỏ đã biến mất rồi. Toàn bộ sáu mặt của mật thất này đều là đá.
Bốn người Diệp Phàm gõ gõ vào vách đá, có vẻ như bốn mặt tường đều rất đặc và chắc chắn.
- Lối đi nhỏ không thể nào biến mất trong phút chốc, chỉ có thể là do căn phòng này đã lệch vị trí thôi. Hoặc là phía sau mỗi bức tường này là một lối đi nhỏ. Chỉ có điều tạm thời chúng ta chưa phát hiện ra thôi.
Diệp Phàm nói.
Vương Nhân Bàng moi ra thứ đò giống như là chùy sắt đập vào tường. Một âm thanh vang giòn, chùy sắt bắn ngược trở lại vào ngực Vương Nhân Bàng, khiến y ngã ngồi bệt xuống đất.
- Sao lại thế này, cái tường này có thể đánh người sao?
Vương Nhân Bàng vuốt ngực mình nói.
- Cậu không sao chứ?
Diệp Phàm vội chạy tới nâng cậu ta dậy, hỏi.
- Hơi đau một chút, vừa rồi ta ra tay rất nhẹ, vậy mà cái tường này lại rất hiểm ác đấy. Có khi nào tất cả những thứ đập vào đây đều bật trở lại làm thương người tấn công nó không?
Vương Nhân Bàng nói.
Bao Nghị cầm một thứ đồ mềm nhũn đập vào tường. Quả nhiên đồ vật mềm nhũn này lại bắn ngược trở lại.
- Nguyên lý của các bức tường trong mật thất này có phải là có điểm giống với sóng rada không, bắn ngược trở lại chúng ta mà không sợ, chỉ cần chúng ta kịp thời tránh xa vị trí ban đầu lúc chúng ta đập vào tường, như vậy cho dù có cái gì bắn ngược trở lại thì cũng không đập phải người chúng ta được.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy. Để tôi đập.
Vương Nhân Bàng tức giận vung cây chùy đập vào tường.
- Cẩn thận....
Diệp Phàm kêu lên, vội kéo Vương Nhân Bàng qua một bên. Cái chùy bật ngược trở lại vào chân Vương Nhân Bàng. Phát này nhất định rất đau, y chịu không nổi phải kêu lên.
- Lão đại, lý luận này có vẻ không xác thực rồi.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Sao mà không xác thực chứ. Cây chùy này chẳng phải là bắn trở lại theo đường đi ban đầu sao? Chỉ có thể trách cậu phản ứng quá chậm, vừa rồi không phải tôi nhanh tay kéo cậu lại thì bây giờ cậu sớm đã nằm dưới đất không đứng dậy nổi rồi.
Diệp Phàm châm chọc.
- Không phải như thế, vừa rồi không phải tôi không phản ứng nhanh, mà tôi vẫn chú ý, thấy chùy sắt vừa rời khỏi tay liền tránh ra rồi.
Thế nhưng mật thất này thật kỳ quái. Trong bụng nghĩ là phải tránh ra nhưng cơ thể lại không nghe theo sự sai khiến, không thể di chuyển được gót chân.
Vừa rồi nếu không có cậu chắc tôi bị thương nặng rồi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Sao có thể thế được, cậu không thể di chuyển, trong mật thất này lại không có đồ vật gì kỳ quái. Tên cẩu tử vừa rồi sao có thể lôi cậu ra, rõ ràng là cậu còn có thể tránh ra đấy.
Bao Nghị nói.
- Không tin thì ngươi thử xem. Có điều lão tôn này khuyên người anh em nên nhẹ tay một chút. Bằng không người bị tổn thương chính là ngươi đấy.
Vương Nhân Bàng tức giận nói.
Bao Nghị lếc nhìn Diệp Phàm một cái, y tìm một chiếc hộp vỏ bằng cao su rồi gõ nhẹ vào tường.
Một tiếng loảng xoảng vang lên.
Tiếp theo đó là đùng một tiếng. Lần này Diệp Phàm không ra tay, bởi thứ đồ mà Bao Nghị đập cũng không nặng, hơn nữa y lại gõ rất nhẹ, mặc dù vậy nhưng vấn đề bật ngược trở lại vào người cũng không phải là rất ‘thô’.
Quả nhiên Bao Nghị đã không thoát khỏi vận đen.
Hơn nữa lại bị chính cái đầu hộp mà y đã dùng để gõ vào tường bật ngược trở lại khiến y ngã ra đất.
- Ha ha ha, có phải là ngươi cũng cảm thấy chân ngươi không nghe theo sự sai khiến của cơ thể không?
Vương Nhân Bàng vẻ mặt vui mừng.
- Tà môn, rõ là muốn dời chân nhưng không thể di chuyển. Giống như bị Tôn Đại Thánh dùng phép định thân vậy.
Bao Nghị đỏ bừng cả mặt, nói.
Diệp Phàm và Trương Ẩn Hào cùng thử nhưng cũng không khác biệt là mấy. Mặc dù Diệp Phàm có năng lực Bán tiên thiên nhưng trong lòng hiểu rõ là không thể di chuyển chân được. Dường như trong nháy mắt khi mà những thứ đồ bắn ngược trở lại thì xung quanh người như bị đông kết lại vậy.
- Các ngươi có thấy rằng, chúng ta ném vào những thứ đồ nặng 100 kg thì khi bắn ngược lại có thể nặng tới ba bốn trăm kg. Cái tường bắn ngược lại này còn có khả năng tăng trọng lượng và tăng tốc độ. Vừa rồi, ác bá (Bao Nghị) ra tay nhẹ như vậy mà lại bị phản ngược lại rất ghê gớm.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ là vậy đấy, tôi bảo mình ra tay nhẹ như vậy, làm sao vẫn bị phản lại đau như thế, hóa ra là vậy.
Tôi nghĩ, liệu có phải trong mật thất này cũng có loại giống như những con rắn đang ần núp có thể phun sương đỏ vừa mới phát hiện ở trong cái hố trên núi.
Bởi chúng ta không tìm ra được nguyên lý của chiếc gương, mà cái thứ sương hồng do những con rắn độc này phun ra có thể khiến cho hệ thần kinh của con người bị tê liệt, khiến cho ngươi tạm thời sẽ bị tê liệt.
Vậy nên, phản ứng tự nhiên sẽ chậm chạp, mở mắt đứng nhìn cái thứ đồ mình đập vào bật ngược trở lại chính mình.
Bao Nghị nói.
- Có khả năng là do thiết kế của mật thất này. Ngươi muốn thoát ra ngoài nhưng căn bản là không thể. Bởi vì muốn ra ngoài thì phải phá hủy mật thất này.
Gải dụ chúng ta dùng một quả lựu đạn để phá tường, nhưng bức tường này lại có khả năng đạp ngược trở lại, uy lực của quả lựu đạn này ngay sau khi phát nổ chẳng phải là có tác dụng ngược trở lại gấp bội trên người chúng ta sao.
Làm như vậy thì có ai thoát chết chứ. Hơn nữa, phòng mật thất này tôi thấy rất cổ quái.
Không dùng lực vô cùng mạnh thì không thể phá nổi nó. Nhưng thiết kế của nó lại không được dùng lực để phá.
Cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ phải chết đói trong này mất.
Vương Nhân Bàng nói, chỉ vào góc chỗ có ba bộ xương khô, nói:
- Chúng ta cuối cùng rồi cũng sẽ giống như bọn họ mà thôi.
Diệp Phàm đi tới, cẩn thận quan sát ba bộ xương khô này.
Hẳn là đã chết khá lâu rồi. Quần áo trên ba bộ xương này đều đã phong hóa hết cả. Vừa sờ vào đã vụn ra thành bụi.
- Liệu có thể biết được họ là người của niên đại nào dựa vào chút mảnh vỡ này không.
Diệp Phàm hỏi.
- Xem ra khó khăn đấy. Những mảnh vải rách này dường như là đồ của những người cổ đại thường mặc.
Bao Nghị nói.
Trương Ẩn Hào không lên tiếng, cầm một ít vải rách đặt vào một cái dụng cụ thí nghiệm khoa học lớn và bắt đầu làm thí nghiệm.
- Là từ triều Tống đấy.
Một lúc sau, Trương Ẩn Hào nói.
- Mẹ nó, vẫn còn là người Tống. Họ đã chết mấy nghìn năm rồi.
Vương Nhân Bảng có chút kinh nghiệm, nói.
- Hai bộ xương khô này đều có dấu vết bị cào mài, điều này nên giải thích thế nào?
Diệp Phàm vuốt hòn đá đó, hỏi.
Trương Ẩn Hào nhìn cỗ thi thể khác, ngẩng đầu nói:
- Tôi đoán họ có phải là ăn thịt người chăng.
- Ăn thịt người?
Bao Nghị trợn mắt ngạc nhiên.
- Chuyện này không có gì ngạc nhiên cả. Con người khi đói bụng thì ai cũng muốn có thể sống thêm vài ngày nữa. Hi vọng có thể gặp may mà được cứu vớt.
Trên xương cốt này xuất hiện loại dấu vết này, xem ra cơ thể đã bị bộ xương khô dùng mảnh dao cắt thịt rồi.
Hơn nữa cả hai bộ xương khô đều có dấu vết như thế chứng tỏ công lực của bộ xương không có dấu vết này cao hơn nhiều so với hai bộ xương khô kia.
Bằng không người ta sao có thể bằng lòng cho người khác ăn thịt mình chứ.
Trương Ẩn Hào nói.
- Có phải hị đã bị chết trước khi bị người khác ăn thịt?
Diệp Phàm nói.
- Cũng có khả năng này. Tuy nhiên tôi vẫn đồng ý quan điểm của tôi.
Trương Ẩn Hào nói.
Bốn người cũng không tranh cãi nữa, họ ngồi nghỉ ngơi và ăn lương khô.
- Phải dùng tiết kiệm nước một chút, lương khô còn có thể kéo dài thêm chục ngày nữa.
Diệp Phàm nói. Đôi mắt nhìn xung quanh.
Cuối cùng hắn nhìn vào bộ xương cốt. Đột nhiên Diệp Phàm ngây ngẩn cả người. Hắn dụi mắt kính, bước tới cạnh mẩu xương bị cắt. Lại nhặt lên một mẩu xương của bộ xương khô khác, rồi so sánh.
- Người Tống dùng văn tự gì?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Người Tống tôn sùng thể chữ Nhan để mô phỏng thư pháp, thể chữ Liễu, chữ Âu Dương Tuần, thể chữ Tống thời nhà Đường, thịnh với triều Thanh Minh, lịch sử cách đây đã hơn một nghìn năm.
- Trong nền văn hóa hữu hình thì trăm nghìn năm qua vẫn luôn sử dụng nhiều nhưng không có quá nhiều sự thay đổi so với thể Tống ban đầu. Hơn nữa chỉ cần chú ý phân biệt thì có thể nhận ra được một cách đại khái ý nghĩa của văn tự đó.
Trương Ẩn Hào nói.
- Tôi thấy trên xương cốt này có thể khắc được văn tự. Đây cũng có thể là lí do kỹ thuật khắc hơi kém.
Nhưng hình thức có điểm giống thể chứ Liễu đời Tống. Ngươi dùng dụng cụ chuyên dùng kiểm tra thử xem, xem có thể nhìn ra những văn tự này không.
Ta nghĩ, nếu là bộ xương khô thứ ba khắc lên thì có lẽ là lúc người này sắp chết muốn lưu lại bí mật về mật thất này.
Không chừng còn có thể làm sáng tỏ điều gì đó từ trong này, phá căn phòng bí mật này ra.
Diệp Phàm nói.
Trương Ẩn Hào lại bận rộng rồi, Diệp Phàm nói đúng rồi. Ở trên máy quét xuất hiện một đống văn tự hết sức kỳ cục.
Trương Ẩn Hào dựa vào sự tổng hợp và suy đoán, đại loại phiên dịch ra như sau:
Đạo phẩm của lão Lôi, đại hội võ lâm có một bức tranh, gọi là bức tranh là do công lực từ mấy nghìn năm trước đã chuyển thành ‘ thoát thần’.
Trải qua hai mươi năm tìm kiếm, cuối cùng mò tới nơi đảo thủy tinh này. Tại mật thất của Võ Vương đồng thời gặp được người đồng cấp, hai cao thủ đã đạt tới cấp ‘hồn ly’ đại viên mãn.
Bọn họ phân biệt gọi là Hồng bà, Huyết điểu, chúng ta ba người công kích lẫn nhau, đánh nhau suốt một năm không phân thắng bại, cả ba người đều bị thương.
Cuối cùng đạt được thỏa thuận, cùng nhau đi tìm câu đối của Vũ Vương. Bởi vì theo truyền thuyết thì cung điện dưới đất là Vũ Vương nắm giữ lâu hơn Khưu Phí hàng trăm năm.
Bên trong chẳng những có bí mật cả đời của Vũ Vương, mà còn khiến người khác động lòng. Ở mảnh đất này Vũ Vương đã nuôi một thứ là ‘rắn ngàn năm’