- Ồ, bí thư Cái cũng đã đến rồi.
Diệp Phàm gật đầu nói, đột nhiên cao giọng hỏi:
- Chủ nhiệm Trương, khi nãy sở trưởng Bao có nói là báo đến cơ quan công an địa phương, các anh đã báo chưa?
- Báo rồi ạ, sau khi tắt điện thoại chúng tôi đã lập tức báo cho công an thành phố Hạng Nam rồi. Nhưng bên đó lại nói rằng tập đoàn Hoành Không chúng ta có sở công an riêng mà.
Mà cấp bậc cũng không thấp hơn công an Hạng Nam. Nếu như theo chế độ của Sở thì chắc chắn còn cao hơn cả công an Hạng Nam.
Bởi vì công an Hạng Nam thuộc đơn vị xử lý, còn công an của Hoành Không là thuộc cấp sở rồi.
Trương Kiến Thiết tức giận nói.
- Có phải là bọn họ không thèm quản nữa đúng không?
Cái Thiệu Trung vừa nghe liền tức giận, ra mặt hỏi.
- Vâng, tôi lúc đó còn muốn lý luận nhưng bên đó đã tắt máy rồi. Nói thực họ cũng chẳng nể mặt gì cả.
Trương Kiến Thiết nói.
- Anh có nói là tài liệu đó liên quan đến sống sót của tập đoàn Hoành Không không? Cần họ phải đến không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi đã nói rồi nhưng người ta không nghe.
Trương Kiến Thiết trả lời.
- Tôi nói làm sao, sao đến giờ này không có công an đến. Những người này muốn làm gì?
Đồng chí Trương Kiến Thiết, khi nãy anh đã báo cáo với ai, báo cáo lại lần nữa, mẹ kiếp, những người này muốn phản sao?
Để tôi xem xem giọng điệu thế nào.
Cái Thiệu Trung trức giận, cảm thấy những đồng chí công an Hạng Nam như đang châm chọc ý mình. Rõ ràng biết mình ở Hoành Không rồi mà còn không coi ra gì.
- Vâng, tôi lập tức báo lại.
Trương Kiến Thiết về thẳng phòng gọi điện thoại báo công an.
Lần này còn để chế độ loa ngoài, muốn hai đồng chí cùng nghe. Để tránh bị nghi là không báo đúng.
- Lại là anh, đã nói với anh rồi mà. Các anh có công an riêng của các anh, còn hơn cả Hạng Nam chúng tôi.
Mà chủ tịch Diệp của các anh là người có năng lực. lần trước không phải đã cho công an các anh phương tiện nổi nhát còn gì, lại còn cả súng ống, phương tiên nữa.
Thật là vênh váo, phó sở trưởng mà đi xe những ba, bốn trăm nghìn tệ. Nhân viên cũng đều là Passat, đến hai trăm nghìn chứ.
Những công an thường Hạng Nam chúng tôi đều không thể ngồi lên. Toàn bộ đều là xe số 11 trước kia thôi. Làm sao có thể bằng người ta được.
- Anh là ai, nói cái gì thế?
Cái Thiệu Trung tức giận, nói với người trong điện thoại.
- Anh mới là loại thối, là cái gì chứ, nghĩ rằng tập đoàn Hoành Không là oai phải không? Các anh có oai lắm cũng chẳng có quyền mà tức với chúng tôi.
Chúng tôi không quản chuyện của các anh, các anh cũng chẳng quản nổi chúng tôi, oai à, oai cái rắm đó.
Không ngờ đối phương lại không nể Cái lão hổ, cho một tràng.
Mặt Cái Thiệu Trung hiện lên chữ đau khổ, hét lên:
- Anh là ai, là đồng chí nào trong trung tâm chỉ huy. Tôi là Cái Thiệu Trung.
- Á, Cái… bí thư Cái, tôi…
Bên kia liền sợ, ấp úng, nói năng lộ xộn.
Cái Thiệu Trung ở Hạng Nam bao nhiêu năm cũng đủ khiến người ta phải sợ rồi.
Tuy giờ cũng đã được chuyển di rồi nhưng uy quyền vẫn còn. Mà đồng chí công an thành phố cũng hiểu, đồng chí Trịnh Nhất Thiên cũng là thân tín của Cái Thiệu Trung.
- Lập tức gọi cho Trịnh Nhất Thiên cho tôi, tài liệu quan trọng nhất của Hoành Không bị mất, chúng tôi muốn báo cảnh sát.
Chúng tôi yêu cầu công an các anh cho người đến để tiến hành điều tra, yêu cầu các anh phá án trong một ngày.
Bằng không những công an liên quan cũng bị phạt.
Cái Thiệu Trung quát lên, người này đã kích động,còn nghĩ mình là bí thư thành ủy của Hạng Nam.
Không ngờ đầu dây bên kia lại vang lên tiếng người đàn ông nói:
- Anh là ai, sao mà lên tiếng gớm vậy?
Báo án thì báo nhưng sao lại có cái kiểu yêu cầu vô lý như vậy. Cái gì mà phá án trong một ngày, anh nghĩ rằng các đồng chí chúng tôi là Sherlock Holmes à?
Nói vớ vẩn, bị phạt phải là các anh. Anh là sở trưởng phải không? Nếu như thế thì cũng không thể đưa ra điều kiện vô lý thế được chứ?
Nếu phán án cũng phải dựa vào vận số. Nói theo logic, chứng cứ, và cả trinh thám nữa. Việc này không phải chỉ có năng lực mà làm được.
Bằng không vì sao có những án mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng không phá được. Anh thật biết đùa, hạn trong một ngày để phá án, như thế chẳng phải bảo công an chúng tôi chết luôn đi phải không?
- Tôi là ai, tôi là Cái Thiệu Trung của tập đoàn Hoành Không. Anh là ai? Sao tôi chưa nghe thấy anh bao giờ, chủ nhiệm trung tâm chỉ huy không phải là đồng chí Lâm Quốc sao?
Cái Thiệu Trung suýt nữa tức tung người, trừng mắt hỏi.
- Đó là chuyện cũ rồi. Đồng chí Lâm Quốc đã được chuyển sang tỉnh làm rồi. Người nhận là tôi Vương Đông. Tôi là công an Tỉnh điều xuống để nhận chức. Bí thư Cái chưa nghe thấy tôi cũng là đúng thôi.
Chủ nhiệm Vương Đông bình thản nói, không chút sợ hãi nào, các đồng chí trên Bộ điều xuống đúng là có tố chất, vượt qua thử thách.
- Tập đoàn Hoành Không chúng tôi bị mất cắp tài liệu, muốn báo án lên tỉnh. Các anh sao không nhận, như vậy còn đạo lý không? Nếu như đó là một lý do dẫn đến hậu quả khôn lường thì các anh có chịu thừa nhận không?
Cái Thiệu Trung hừ nói.
- Xin lỗi, nếu muốn báo thì các anh phải báo đến công an tại nơi các anh làm việc trước, ví dụ nghe nói tập đoàn Hoành Không thuộc huyện Hoàng Cương.
Nên ngay giai đoạn đầu các anh phải báo cho công an Hoàng Cương. Nhưng chúng tôi biết tập đoàn Hoành Không các anh còn có cả đội công an riêng do Tỉnh phái xuống để bảo vệ.
Mà người phụ trách chính là Bao Nghị kiêm chức phó giám đốc tỉnh. Anh tự có công an rồi sao còn muốn báo với chúng tôi?
Việc này, có vẻ không ổn. Mà hiện giờ trấn Hoành Không cũng dã quy về tập đoàn Hoành Không rồi. Coi như là một đất nước độc lập trong Hạng Nam này.
Chúng tôi vốn không có quyền tiếp quản tập đoàn Hoành Không các anh, nếu như chúng tôi tiếp nhận các anh báo án, thì các đồng chí ở Hoành Không gồm cả đồng chí nữa cũng không lo bằng Vương Đông tôi đây.
Thế rõ ràng là khinh họ đúng không? Mà tôi tin đồng chí là người có năng lực.
Các anh không đi báo cho các đồng chí có năng lực, đi báo cho chúng tôi là gì?
Đúng là không có đạo lý, không hợp lý đương nhiên chúng tôi không ủng hộ rồi.
Vương Đông nói.
- Vậy ý của chủ nhiệm Vương là không nhận báo án của chúng tôi phải không?
Cái Thiệu Trung gần như phát điên.
- Không phải không nhận, mà vì bản thân các anh có công an rồi. Chúng tôi không có quyền nhận. Nếu như ai ai cũng báo cho chúng tôi thì chắc chắn là mệt chết rồi.
Vương Đông nói.
- Được, anh lập tức chuyển điện thoại cho đồng chí Trịnh Nhất Thiên cho tôi.
Cái Thiệu Trung không thể chịu được nữa.
Bởi vì ở đó có mấy chục người đang nghe. Nếu như ngay cả báo án còn không làm được thì chẳng lẽ Cái lão hổ thành ra hổ giấy à?
- Xin lỗi, Trịnh Nhất Thiên đã đi họp trên tỉnh. Nói là khi họp tắt máy lên tôi cũng đã thử gọi mà không được.
Vương Đông nói.
- Được, được, các anh chỉ thế thôi.
Cái Thiệu Trung tức giận không nói nữa, nhìn Trương Kiến Thiết nói:
- Tắt máy, chúng ta không báo lên thành phố, báo hẳn lên tỉnh, chúng ta là doanh nghiệp tỉnh quản lý, nên báo thẳng lên tỉnh.
Trương Hưng Phúc bận rộn rồi tìm danh bạ điện thoại, cũng dông dài một hồi.
- Việc này các anh nên báo với công an địa phương chứ, tại sao lại vượt bao nhiêu đơn vị mà báo ngay lên tỉnh rồi?
Nếu ai cũng thế này thì chúng tôi chêt chắc rồi. Không phải chúng tôi không nhận án của các anh mà chúng tôi quản không nổi.
Mà ở đâu đều có quy định ở đó, đây cũng có quy định. Thế này nhé chúng tôi có thể thông báo án của các anh cho bên thành phố Hạng Nam.
Bên họ sẽ cho người xử lý, nếu như không xử lý được, các anh có thể yêu cầu tỉnh giúp đỡ, đến lúc đó chúng tôi sẽ cho người xuống làm việc.
Người trong điện thoại nói.
- Bên Hạng Nam không nhận báo án của chúng tôi, nói là chúng tôi có công an riêng, mà do đồng chí Bao Nghị đứng đầu.
Trương Kiến Thiết nói.
- Thì ra là thế, vậy các anh nhanh báo cho đồng chí Bao để trợ giúp ngay, sao lại bỏ gần để mà cầu cứu xa thế chứ?
Thật đúng là, đồng chí, sau này những việc thế đừng có gọi lung tung nhé, chúng tôi còn đang bận túi bụi đây.
Mỗi cuộc điện thoại báo án đều ở phạm vi lớn, nếu như xảy ra án quan trọng thì phiến phức rồi.
Người trong điện thoại nói rồi nhanh cúp điện thoại.
Mặt Trương Kiến Thiết cũng tím lại nói:
- Án này không báo được, nói thế này, thế nọ đều là không được.
Mặt Cái Thiệu Trung như Bao Công, nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại có thể muốn đích thân xung trận. Hôm nay không báo được án thì còn ra gì nữa.
- Chủ nhiệm Trương anh gọi điện đến trung tâm chỉ huy, bảo chuyển máy cho chủ nhiệm Vương.
Diệp Phàm nói.
Không lâu sau đã được nhưng Vương Đông tức giận nói:
- Lại là tập đoàn Hoành Không, các anh muốn làm gì đây. Các anh không phải là báo án mà giờ thành làm loạn điện thoại rồi đó. Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ phản ánh về các anh đó.
- Đồng chí Vương Đông, tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm nói.
- Tôi không cần biết anh là Diệp Phàm hay là Chu Phàm gì, nếu như còn làm ồn ào điện thoại thì tôi sẽ truy cứu các anh đó.
Vương Đông hừ nói, Cái Thiệu Trung vừa nghe như đã mừng thầm.
Đồng chí Trương Hưng Phúc và đồng bọn cũng đã thấy rạng rỡ. Hắn ta có cơ hội rồi, ra vẻ quan tâm nói:
- Chủ tịch Diệp, anh xem, gọi cũng chỉ mất công thôi, đúng là bọn họ không thèm để ý, công an Hạng Nam ra oai rồi.
- Cút ngay sang một bên cho tôi. Lắm chuyện.
Diệp Phàm đột nhiên quát Trương Hưng Phúc.