- Vệ Quốc đã xảy ra chuyện gì, cậu mau nói rõ ràng đi.
Diệp Phàm vừa nghe đã thấy lo lắng, con trai của người cứu mạng mình đang xảy ra chuyện.
Thế là nỗi đau khổ xông tận lên đầu, là lãnh đạo của tổ chức không thể không chăm lo đến con cái của đồng chí đã hy sinh được, như thế là không làm tròn bổn phận.
- Việc rất đáng lo ngại nên tôi nói thẳng. Việc này là tôi tìm anh chứ không phải tìm đến quốc gia. Cũng không phải phạm vào tâm nguyện của anh tôi.
Đỗ Thành cũng vòng vo, đã thế rồi còn giải thích, quả là Đỗ Nhất Sinh đã rất có uy lực trong mắt Đỗ Thành.
Anh ta nói rồi nhìn Diệp Phàm, cũng nén lại cảm xúc:
- Chuyện nói ra thì dài dòng, con tra của anh tôi đúng là xuất thế, đã tốt nghiệp khoa tiếng trung đại họi Yến Kinh.
Vốn muốn tiếp tục nghiên cứu tiếp nhưng trong thời gian cha không có ở nhà, ông bà nội lại bệnh ốm nằm liệt giường, tôi lại thường xuyên ra ngoài, không có người chăm sóc.
Vệ Quốc là đứa rất hiểu đạo lý, nó đã có ý định học xong sẽ đến thành phố Đồng Thương làm việc.
Nó cũng rất thông minh, không lâu sau đã thành lãnh đạo, mà thành phố Đồng Thương là thành phố cấp 3, trong tỉnh Điền Nam mà nói, nhỏ cũng không hẳn là nhỏ, mà to cũng không hẳn là to. Đương nhiên không lớn bằng Hạng Nam rồi.
Vệ Quốc vốn làm chức trưởng ban thư ký của chính quyền thành phố Đồng Thương. Sau này được Phó chủ tịch thành phố Vũ Đông Sơn để mắt.
Được ông ta cho làm chức bí thư chuyên nghiệp, đối với Vệ Quốc mà nói đó là chuyện tốt, một khi Vũ Đông Sơn có tiền đồ là nó có thể đứng lên được.
Một năm trước, bí thư của thành phố An Tân cấp dưới của Đồng Thương là Lưu Hồng Giang về hưu. Vũ Đông Sơn cũng đã tranh thủ để có thể ngồi lên vị trí đó.
Bởi vì thành phố An Tân là thành phố lớn thuộc Đồng Thương, bí thư thành ủy nơi đó không chỉ là chức phó giám đốc sở mà còn là một trong những thành viên của thành ủy.
Vũ Đông Sơn cũng được gọi là thăng chức rồi, nên nhà họ Đỗ chúng tôi cũng vui mừng, Vệ Quốc chắc chắn có tiền đồ rồi.
Nhưng những ngày tháng vui vẻ không lâu, nghe nói Vũ Đông Sơn và đồng chí Chu Lâm Tùng chủ tịch thành phố An Tâm lại đối đầu rất kinh khủng.
Mà vốn Chu Lâm Tùng đã nhắm vị trí đó rồi, vì thế mà Vũ Đông Sơn cũng thường xuyên bị ngăn cản, Chu Lâm Tùng đương nhiên không phục rồi.
Vì thế mà Vũ Đông Sơn đến An Tân đã không được yên ả mà sống. Bởi vì Chu Lâm Tùng là người nơi này, là từ xã, trấn mà đi lên.
Thế lực cũng rất hùng hậu, cộng thêm đằng sau có người giúp đỡ. Vũ Đông Sơn đến có mấy tháng cũng không có được những ủy viên của thành ủy.
Một tháng trước đã xảy ra chuyện, không hiểu là vì nguyên nhân gì. Vũ Đông Sơn không làm hơn được Chu Lâm Tùng kết quả chỉ được 1 năm ngồi trên ghế đó đã bị thành ủy thu lại.
Đảm nhiệm chức phó giám đốc sở dân chính ở tỉnh, nhưng sở dân chính thế nào thì ai cũng đều biết cả rồi.
Ban đầu Vệ Quốc rất nhiệt tình với Vũ Đông Sơn, nó không chỉ là thư ký mà Vũ Đông Sơn cũng rất coi trọng nó. Vốn muốn để nó lên chức phó chủ tịch huyện ở huyện nào đó.
Chỉ có điều khi ông ta đi đã không thể đem theo cả Vệ Quốc đi được, Vệ Quốc lại thành mục tiêu công kích của Chu Lâm Tùng.
Hảo hán cũng không lo gì, chức phó chủ nhiệm văn phòng thành phố cấp thì sao có thể khiêng đi được.
Tuy nói là quá liều mình, nhưng cuối cùng cũng bị hạ. Họ lại để đổ việc đổ nát trong việc xây dựng một trong những dự án hy vọng của chính quyền lên đầu nó.
Đó là trường THCS trong trấn gọi là trường THCS Hồng Thái. Trên tỉnh cho năm triệu để xây dựng lại.
Ngay từ đầu Vệ Quốc đã có trách nhiệm về việc xây dựng trường Hồng Thái. Chẳng qua những dự án mà khi Vũ Đông Sơn còn chưa đến An Tân cũng đã bắt đầu rồi.
Vệ Quốc đành phải theo sự ủy thác của Vũ Đông Sơn. Đa số khoản tiên để xây dựng trường THCS đều là được quyên góp.
Người quyên góp đúng là có tiếng, là một Hoa kiều yêu nước tên là Trần Văn Viễn. Nghe nói người này có một công ty rất lớn bên Singapore.
Tên là “Tập Đoàn Thuận Thông”. Mà Vũ Đông Sơn cũng rất muốn khoe thành tích, bởi vì trường Hồng Thái là công trình đã được tỉnh quyết định.
Trong tỉnh còn hy vọng thông qua việc này để liên hệ với chủ tịch Trần kia. Hy vọng ông ấy có thể về để đầu tư xây dựng nhà xưởng.
Vũ Đông Sơn sửng sốt lại biến những dự án của chính quyền làm về để tự tay hành động, bởi vì khi hạ móng trường Hồng Thái, phó chủ tịch An Bình Phong cũng có đến.
Vũ Đông Sơn chắc chắn đã có tính toán gì rồi. Nếu như dự án này có thể khiến phó chủ tịch An vui thì chắc chắn ông ta cũng có thể có chút hưởng lộc rồi.
Cho nên Vũ Đông Sơn liền sắp xếp Vệ Quốc tiếp quản việc xây dựng này. Vệ Quốc đến đó tiếp quản công trình đã tiến hành đến giai đoạn cuối rồi.
Sau khi tiếp nhận không lâu, thì núi đằng sau liền sạt lở, đã đè cả vào nhà ăn. Lúc đó còn có công nhân đang làm, đã bị thương 10 người và chết một người.
Chuyện này đúng là khổ, Chu Tùng Lâm đã nắm được điểm yếu nên đã công kích. Hơn nữa thế lực đằng sau của ông ta trên tỉnh cũng đã ra tay. Như thế đã cùng liên thủ lại, còn Vũ Đông Sơn lại để cho Vệ Quốc gánh trách nhiệm.
Mà Vệ Quốc còn nhận hết trách nhiệm về mình. Nói là chuyện sạt núi cũng là thiên tai.
Mà khi đó công trình còn chưa làm xong, việc đề phòng sạt lở bằng cách chèn tảng đá rồi mà. Việc này đúng là do công trình có vấn đề thôi.
Nhưng khi Vệ Quốc đi kiểm tra đằng sau thì tảng đã để chống sạt lở vẫn tốt. Sau khi Vệ Quốc đến vài ngày đã xảy ra chuyện, chuyện này không phải là trách nhiệm hoàn toàn của Vệ Quốc đúng không?
Nhưng đã muốn vu cáo ai thì đâu cần thiết phải nói nhiều. Hơn nữa Vũ Đông Sơn lại đi rồi, nên chuyện này đều đổ lên đầu Vệ Quốc hết.
Lão già này đúng là ác, còn không thèm giúp Vệ Quốc một tay.
Đỗ Thành phẫn nộ nói.
- Vệ Quốc hiện ở đâu rồi? có phải là đã ngừng việc để điều tra không?
Diệp Phàm hỏi.
- Lập tức đã bị ngừng công tác rồi, nhưng ngày thứ hai đã bị công an đến hỏi, rồi nói là nhận hối lộ, gây ra vấn đề chất lượng công trình không tốt… để bắt nó về trại tạm giam.
Những người này đương nhiên là người của chủ tịch Chu kia rồi, mà nhà họ Đỗ chúng tôi cũng đã cố gắng nhưng không được.
Chúng tôi không có quyền, cũng không có thế lực gì, làm sao có thể kháng lại được tên chủ tịch Chu kia. Việc này công an thành phố Tân An cũng đã báo lên viện Kiểm soát rồi.
Có thể không lâu sau sẽ đến giai đoạn giải quyết của tòa án, tôi không muốn nhìn con của anh mình phải ngồi tù.
Cho nên tôi mới đến đây nhờ bí thư. Anh tôi chỉ có một mình nó thôi, tôi…
Đỗ Thành kích động, mắt cũng đã đỏ hoe.
- Yên tâm, chuyện của Vệ Quốc anh cứ giao cho tôi. Hay là anh ở lại nhà khách nghỉ ngơi đã, tôi sẽ cho người đi điều tra xem sao.
Diệp Phàm nói.
- Tôi không thể ở lại nơi đây, tôi phải về, ở nhà đang loạn hết rồi. Chị dâu tôi khóc đến nổi ngất đi rồi.
Đỗ Thành nói.
Sau khi Đỗ Thành đi, Diệp Phàm đã gọi điện cho Xa Thiên đến. Bao Nghị cũng cho người đến Điền Nam tiến hành điều tra giai đoạn đầu.
Xa Thiên trực tiếp bay từ thủ đô đến thành phố Côn Đức tỉnh Điền Nam, tốc độ cũng không hề chậm hơn Bao Nghị.
Diệp Phàm có chỉ thị, bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải điều tra ra chân tướng.
Buổi chiều ngày thứ ba Diệp Phàm đã bàn giao lại công việc của Hoành Không sau đó đến thẳng thành phố An Tân. Tối đến đó cũng đã hơn 8 giờ rồi.
Trong một khách sạn bình thường, Xa Thiên và Bao Nghị đã trong đó.
- Điều tra thế nào rồi?
Diệp Phàm vừa vào phòng còn chưa kịp ngồi xuống đã hỏi rồi.
- Chúng tôi vừa tới Điền Nam đã liền bí mật điều tra, trường học Hồng Thái là do Điền Kim Thủy thầu, ông ta là tổng giám độc công ty xây dựng Đệ Nhất của An Tân. Công ty này là công ty quốc doanh, 5 triệu công trình cũng không tính là nhiều, cũng không qua treo biển gì cả, cứ gọi là Xây dựng Đệ Nhất thôi.
Đương nhiên, ông ta có một hoàn cảnh nhất định, cộng thêm mạng lưới quan hệ. Nhưng ông ta vốn không thèm để ý đến 5 triệu công trình kia.
Cho nên đã làm một chủ thầu, người này còn gọi là anh hai, bởi vì trên mặt đầy sao, nên người ta còn gọi là Trần Tiền nữa.
Thực ra chính là một chủ thầu. Thuộc hạ cũng chẳng có ai, Sau khi nhận công trình xong là gọi những người thợ lên làm.
Đương nhiên họ cũng lấy tên là Xây dựng Đệ Nhất.
Bao Nghị nói.
- Ừ, Điền Kim Thủy, đúng là kiếm tiền rồi.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Ngành xây dựng là một ngành có không ít khuyết điểm.
Một người thầu lớn sau khi ôm được sẽ chuyển cho thầu nhỏ, thậm chí là sau khi đến tay mình có thể là đã qua ba bốn người rồi.
Mà sẽ xé nhỏ ra, chia ra cho nhiều nhà thầu nhỏ hơn. Như thế chất lượng công trình chắc chắn là không tốt rồi.
Có thể anh hai lia cũng là phần tử bớt xén nguyên liệu, cuối cùng đã khiến cho tảng đá không ổn định mà trượt xuống.
- Đúng vậy, hiện nay lợi nhuận từ ngành xây dựng đã giảm không nhỏ nhưng qua những quá trình chia thầu, cuối cùng người nhận cuối lại bị chèn ép.
Để có thể có lợi nhuận nhiều nhất, thì họ không thể không liều, chỉ có thể ăn vào nguyên liệu thôi.
Ví dụ như dùng ít thép đi, chỗ nào không quan trọng thì dùng loại chất lương thấp. Như đá chặn ở sau trường Hồng Thái vốn yêu cầu phải dày đến hai mét.
Nhưng anh hai kia đúng là “cao thủ”. Bên dưới tường thì hắn cho làm tường một mét, bên trên làm thành hai mét.
Anh có nhìn thì cũng khó mà nhìn ra được, thực ra làm như thế này đúng là dưới nhẹ mà trên nặng, có thể là nguyên nhân gây ra chuyện sạt lở kia.
Đúng là lũ chó, chì vì tiền mà không nghĩ đến mạng sống của người khác. May mà công trình còn chưa hoàn thành xong, nến hoàn thành xong, đi vào khai giảng rồi thì đúng là to chuyện, không phải là một hai người mất mạng mà có thể đến cả trăm người phải bỏ mạng,
Bao Nghị nói.
- Đỗ Vệ Quốc bị bắt đi rồi, bên trên cũng có người ám chỉ Điền Kim Thủy và tên anh hai kia. Có thể cũng là một giao dịch rồi. Kết quả Điền Kim Thủy và anh hai đều nói là ngay từ đầu đã nhận được lợi từ Vệ Quốc. Mà tiền ăn bớt nguyên liệu, còn lại một nửa đã để cho Vệ Quốc. Bằng không sẽ uy hiếp, báo gì lên.
Xa Thiên nói.
- có thể hai người đó cũng trong trại giam phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ở thì có ở nhưng người ta đương nhiên là hơn cả Vệ Quốc rồi. Người ta có đồ ăn ngon phục vụ, còn Vệ Quốc bị tình nghi là kẻ làm tất cả nên chỉ có thể đau khổ mà ngồi trong đó thôi,
Xa Thiên nói.