- Không phải là nói là xuất phát rồi sao ạ, sao bây giờ mới xuất phát?
Diệp Phàm hỏi.
- Bộ đội bí mật quốc gia sớm đã cử các phân đội nhỏ đi tìm hoang đảo mà cháu nói, nghe nói là đã có manh mối rồi.
Cho nên Thanh Sơn bọn họ là đội thứ hai tiếp tục, đội đầu tiên chỉ là phụ trách lục soát, bọn họ đều là cao thủ ở phương diện này, đã mang đủ dụng cụ và một số thiết bị đi rồi.
Lãnh đạo các cháu đã tuyển chọn cao thủ đi cùng với Thanh Sơn, hình như là tướng quân Tây Môn Đông Hồng phụ trách việc này.
Vốn là ta cũng muốn đi xem xem, chỉ là đôi chân này vẫn không nhanh nhẹn. Hiện tại mặc dù nói là đã ăn xà bảo của cháu, ổn hơn rồi nhưng vẫn không đi lại bình thường được.
Đôi chân tàn phế mà đi thì chỉ càng làm họ thêm phiền phức. Mà bên Viên Viên ta cũng không yên lòng.
Phí Đống nói.
- Ông Lý hiện tại bệnh tình thế nào rồi ạ?
Diệp Phàm có chút lo lắng.
- Ông ta vẫn đang gắng gượng, nghe Đường Thành nói vậy, nói là ông Lý thật ra sắp không ổn rồi, chỉ là vẫn cố gắng gượng. Ông Lý muốn hiểu hòn đảo hoang kia rốt cuộc là thế nào. Nói là việc này không giải quyết ông ta không thể chết được. Nếu không, chết không nhắm mắt.
Phí Đống thổn thức nói.
Diệp Phàm đau khổ kêu lên một tiếng, trong lòng rất buồn khổ. Lý Khiếu Phong một đời vì nước, nhưng đến cuối cùng không thoát khỏi cái chết.
Không đến hai tiếng đồng hồ sau, cửa ngoài của tổng bộ tập đoàn Hoành Không đột nhiên có tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi kéo bức rèm ra, phát hiện thấy có rất nhiều xe cảnh sát đang ở trước cổng lớn.
Nhưng đã bị cấp dưới của Bao Nghị chặn lại rồi. Cửa lớn đột nhiên rùm beng lên.
- Bí thư Diệp, đồng chí Chu Nhất Đán- chủ tịch huyện Hoàng Cương đem theo Cục trưởng cục công an huyện và một số công an, còn có một số cán bộ Ủy ban nhân dân huyện đến làm tắc nghẽn cửa lớn ở tập đoàn chúng ta. Họ làm ầm ĩ rồi đòi Bí thư ra nói chuyện.
Bao Nghị báo cáo.
- Gọi bọn họ vào.
Diệp Phàm nói.
- Bọn họ không chịu vào, nói là bảo Chủ tịch ra đàm phán.
Bao Nghị nói
- Còn đàm phán, làm trò gì vậy?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng nói:
- Không vào thì mặc kệ họ đi, lẽ nào họ thật sự dám làm xằng bậy hay sao?
- Bọn họ đang kêu ầm ĩ nói là Chủ tịch có gan thì đi ra mà không có thì ở nhà ôm vợ.
Bao Nghị nói.
- Ha ha ha
Tôi phải ra thật rồi, nếu không sẽ thành con rùa rụt cổ mất. Được, tôi lập tức qua.
Diệp Phàm sửng sốt, cười ra tiếng.
- Tôi đã điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát đến rồi, nếu bọn họ dám tiến tới thì tôi sẽ ra tay. Đã lâu không giãn gân quyền cước rồi. Đánh một trận sảng khoái cũng thoải mái.
Bao Nghị cười nói.
- Anh cũng hiếu chiến gớm nhỉ, nhưng mà đối với lãnh đạo huyện Hoàng Cương chúng ta thì không thể dùng nắm đấm được rồi.
Diệp Phàm cười đặt điện thoại xuống. Anh ta chỉnh lại quần áo rồi bước xuống lầu, muốn xem xem bọn chúng có dám ra tay “cướp người” không?
Giỏi lắm, cục diện cũng không nhỏ.
Hơn hai chục cảnh sát cầm theo hơn chục tay súng, còn có mười người đoán là nhân viên cán bộ của huyện Hoàng Cương. Xem ra tình thế này nếu thật sự không giao người ra thì sẽ “cướp người” rồi.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu, mượn một nghìn lá gan của chủ tịch Chu và cục trưởng Cái cũng không dám ra tay.
Cấp bậc của cảnh sát Hoành Không còn cao hơn nhiều so với chúng, còn muốn luận về cấp bậc thì Bao Nghị còn là phó giám đốc sở của tỉnh. Cái Phi Ngoại mang cái nhãn phó cục trưởng.
Làm bộ dạng như vậy chẳng qua là muốn tạo thanh thế hù dọa người dân thôi. Còn chủ tịch Mâu mặt mũi bầm dập, dán mác chó má đang đứng bên cạnh Chủ tịch huyện chỉ trỏ, dùng cái lưỡi lém lỉnh của hắn tận dụng hết công suất để đổ thêm dầu vào lửa.
- Chủ tịch Diệp, các anh tùy tiện bắt người cũng thật quá mức. Nhân viên của ủy ban nhân dân thị trấn Hoành Không và công an phạm pháp rồi, họ đang thi hành luật pháp, các anh là có ý gì vậy?
- Ha ha, tùy tiện bắt người, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc nhìn chủ tịch Chu. Nhìm chăm chú người này cũng có chút run lên, đến mặt cũng có chút đỏ ửng. Cái này tự nhiên là biểu hiện chột dạ.
- Người bị các anh đánh rồi, bắt rồi giờ còn hỏi tôi, chủ tịch Diệp, anh còn giả ngu, xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ nhỉ?
Chủ tịch Chu nói.
- Ha ha…
Diệp Phàm khoanh tay nói:
- Tôi thực sự không rõ, cục trưởng Bao, mời anh lại đây một chút, đem sự việc kể lại rõ ràng.
Nếu không thì chủ tịch Chu của chúng ta e là sẽ đập phá công ty chúng ta đấy. Nghe nói là cửa nhà tôi cũng bị họ đập phá rồi.
Cái này anh phải nói cho rõ ràng, đáng trừng phạt thì nhất định phải nghiêm trị, không thể vì họ là người mà chủ tịch thị trấn Hoành Không dẫn đến mà có thể tự ý làm bậy được.
- Báo cáo có Bao Nghị!
Anh ta từ trong chạy lại, mặc bộ trang phục chính thức, vai có gắn ngôi sao, mấy tên cảnh sát hò hét của huyện Hoàng Cường vừa nhìn thấy Bao Nghị cấp bậc như vậỵ, tất cả đều im lặng.
Những đồng chí này quả là có nhận thức, bất giác lùi về phía sau ba bốn bước để nhường lại cho công an. Những nhân viên của Ủy ban nhân dân huyện Hoàng Cương cũng lùi lại một bước.
Xem ra bọn họ đều rút về phía sau, ban đầu chủ tịch Tước, cục trưởng Cái còn cùng người của họ đứng một chỗ.
Chỉ là bọn họ đứng phía trước, các đồng chí phía sau đều triển khai thành hàng khiến người ta cảm thấy hùng mạnh.
Nhưng những đồng chí đó lùi sau ba bốn bước, tạo khoảng cách với ba người chủ tịch Tước, chủ tịch Mâu và cục trưởng Cái, ba người này đứng ở đầu như ba con ngỗng ngẩn ngơ.
Cái Phi tức giận đến ngoảnh đầu lại ánh mắt quét một lượt cấp dưới không hăng hái, nhưng cục trưởng Bao Nghị của chúng ta càng khí thế, sau khi anh ta hành lễ với chủ tịch Diệp đã bước một bước dài tới trước mặt Cái Phi, hai con mắt đầy sát khí nhìm Cái Phi chằm chằm.
Các cảnh sát phía sau vừa nhìn thấy người ta cấp bậc thứ ba đứng trước mặt cục trưởng Cái, trong lòng người nào người nấy run sợ, cho nên không có đồng chí nào can đảm tiến lên phía trước vì cục trưởng Cái.
Vì thế mà ba người Cái Phi vẫn hoàn ba, những nhân viên của ủy ban nhân dân huyện vốn là muốn tiến lên để trợ uy cho Chủ tịch huyện nhưng vừa nhìn thấy cảnh sát đã không còn động tĩnh gì.
Cảnh sát cấp bậc này cũng chỉ là cấp dưới của chủ tịch Diệp, vậy thì thân phận của chủ tịch Diệp chẳng phải là cao đến mức dọa người hay sao.
Vì thế đến mấy chục người của ủy ban nhân dân huyện cũng án binh bất động, không dám tiến về phía trước.
- Cục trưởng Cái, anh đem nhiều cảnh sát thế này đến để làm tắc nghẽn cửa của tập đoàn Hoành Không chúng tôi, không biết đây là hành vi vi phạm sao?
Việc này nói nhỏ thì là gây chuyện, nói lớn một chút thì là chủ tịch Chu và Cái Phi cầm đầu đến gây rối. Tập đoàn Hoành Không là đơn vị như thế nào anh không rõ sao?
Cán bộ ở đây đều là do ban tổ chức Tỉnh ủy khảo hạch bổ nhiệm đấy, giống như chủ tịch Diệp thì phải là ban tổ chức Trung ương mới có thể bổ nhiệm được.
Còn Bao Nghị tôi hình như cũng là phó giám đốc sở tỉnh, tôi chỉ là cấp dưới của chủ tịch Diệp. Cục trưởng Cái, anh phải nghĩ cho kỹ đấy.
Làm như vậy thì hậu quả sẽ thế nào?
Bao Nghị lớn tiếng dọa người, lấy “cấp bậc” đến trấn áp đối phương.
Sau đó, anh ta nhíu mày, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Tôi với tư cách là phó giám đốc sở tỉnh ra lệnh cho toàn thể nhân viên cán bộ, công an cục công an huyện Hoàng Cương lập tức luì lại 50 mét. Đồng chí nào không nghe lệnh sẽ bị kỷ luật, bao gồm cả đồng chí Cái Phi.
Giọng Bao Nghị phát ra như sét đánh.
Những tên cảnh sát kia nhìn nhau, nhưng tạm thời không ai lùi bước. Bởi vì họ sợ chủ tịch Chu về sau sẽ tính sổ. Thật ra chân họ đều mềm nhũn ra rồi. Chỉ là gượng chống đỡ thôi.
- Giám đốc Bao, hình như chức giám đốc sở như anh không thể nào mà quản được việc. Nghe nói công an chấp hành cũng là chuẩn quân sự hóa quản lý. Quân lệnh như núi, xem ra lệnh của giám đốc Bao không có tác dụng gì rồi.
Diệp Phàm ở bên cạnh nói hàm ý.
- Tôi đếm đến 5, người nào không lùi bước thì bị coi như cố tình gây rối, công kích lãnh đạo Hoành Không, nhiễu loạn công việc thường ngày của tập đoàn Hoành Không, bắt tất cả lại.
Bao Nghị nói một cách dứt khoát cũng không quay đầu lại trực tiếp ra lệnh cho công an của Hoành Không.
1…2
Đếm đến “2”, cái miệng của Cái Phi lên tiếng.
- Không phải sợ, chúng ta có lý, là phó giám đốc sở thì cũng phải nói lý. Hơn nữa, chức vụ chủ yếu của anh ta là ở tập đoàn Hoành Không, giám đốc sở chỉ là chức treo thôi.
Cái Phi nói.
4…
Bao Nghị không để ý đến hắn mà tiếp tục đếm.
“5” vừa từ miệng đi ra rồi, “rầm” một âm thanh vang lên, hai chục người của cục công an Hoàn Cương tất cả đồng loạt lùi về phía sau.
Mà các nhân viên của Ủy ban nhân dân huyện cũng bị chen lấn đến rút lui, cứ như vậy một đoàn người rút lui về phía sau 50 mét, vừa đúng phạm vi mà Bao Nghị ra lệnh.
Cái Phi miệng run rẩy, sắc mặt chủ tịch Chu càng ngày càng khó coi, sắp biến thành màu trái cà. Còn khuôn mặt của chủ tịch Mâu lúc này lại trắng bệch ra.
Ba người dựa vào nhau, bởi vì nếu không dựa vào nhau một chút thì sợ không đứng nổi mà ngã xuống, vậy thì mặt kia không biết giấu đi đâu rồi.
- Lũ hèn nhát các người, khốn kiếp!
Cái Phi tức mình quay đầu nhìn chằm chằm vào cấp dưới rồi chửi.
Nhưng cấp dưới bọn họ chỉ khó chịu chứ không ai dám tiến lên một bước. Điều này nói lên rằng chức Phó giám đốc sở làm sao mà có thể treo được.
Người ta mặc dù là treo danh nhưng muốn giải quyết cục công an Hoàng Cường bé nhỏ như này lẽ nào không có cách, lời Cục trưởng Cái như anh nói ra toàn bộ là nói láo.
- Chủ tịch Chu, Cục trưởng Cái, các anh không quản lý cấp dưới cho tốt, không ngờ lại dám đến tập đoàn Hoành Không gây sự, các anh có biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này không?
Chủ tịch Mâu của trấn Hoành Không các anh đem công an, còn có một số đồng chí của Ủy ban nhân thị trấn, cả thảy là 30 người dữ tợn xông vào sơn trang Chu Tước.
Kết quả thế nào, toàn bộ đụng phải quỷ rồi. Cửa sơn trang có thể đập loạn sao? Sơn trang Chu Tước hiện là nhà của chủ tịch Diệp, các anh đập cửa sơn trang chính là đập cửa nhà chủ tịch Diệp.
Không thể tưởng tượng nổi, các anh đây là hành động gì vậy, không ngờ còn dám vác mặt đến đây gây chuyện. Các anh định làm gì, muốn cướp người có phải không?
Muốn cướp thì tới đi, người của các anh đều ở trong phòng thẩm vấn của chúng tôi rồi.
Bao Nghị vẻ mặt nghiêm túc nói.
- “Đụng quỷ”, cục trưởng Bao, lời nói ngu ngốc này mà anh cũng nói ra được sao. Giữa thanh thiên bạch nhật thì lấy đâu ra quỷ?
Rõ ràng là các anh cử người đến âm thầm ra tay sát hại người của chúng tôi, sơn trang Chu Tước này là tài sản của trấn Hoành Không chúng tôi, chúng tôi đến sơn trang của mình các anh lại cố tình cử người đến ngăn cản.
Chúng tôi mở cửa nhà mình thì phạm pháp thế nào?
Chủ tịch Chu vẫn chưa mềm nhũn chân tay sao mà còn có thể nói ra những lời này, không đủ sức lực rồi.