- Làm sao vậy cục trưởng Trương?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có gì, thất lễ thất lễ rồi.
Trương Ẩn Hào lấy lại bình tĩnh. Nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ vô cùng.
Bởi vì trong bốn người đi hồi trước chức vị của mình là thấp nhất, thật ra là một nhân vật đóng vai phụ, cái mà ba người bọn họ xem trọng chính là kinh nghiệm “ đảo đấu” của tổ tiên của mình. Ba người họ đều là lãnh đạo của mình.
- Việc này tôi hy vọng cục trưởng Trương thẳng thắn nói với tôi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi sẽ báo cáo đúng sự thật với tổng giám đốc Diệp.
Trương Ẩn Hào không ngờ lại nói như vậy. Diệp Phàm nghe thấy thế cười đáp:
- Cái này cũng không cần thiết, tôi cũng không phải là lãnh đạo của anh. Tính ra hôm nay anh xuống đây còn là lãnh đạo cấp cao của Hoành Không chúng tôi đấy.
- Ha ha, chủ tịch Diệp nói như vậy thì không coi Trương Ẩn Hào tôi là người của mình rồi. Ý của tôi anh hiểu. Tôi hy vọng chủ tịch Diệp ở các phương diện khác có thể thẳng thắn một chút.
Trương Ẩn Hào nói.
- Có một số chuyện không cần thiết phải nói ra, anh biết là được. Tôi thấy anh hiện giờ đang là lục đẳng.
Trong tổ này muốn lên cao thêm một bậc thì rất khó khăn. Mặc dù nói nhập môn là tứ đẳng rồi nhưng tôi đã đề xuất qua với đồng chí Khai Hà rồi.
Dự đoán là trong tương lai không xa ngưỡng cửa để tiến vào tổ sẽ tăng lên ngũ đẳng. Anh đang là lục đẳng rồi cũng sẽ không xa với ngưỡng vào tổ này.
Anh còn trẻ, nếu không hăng hái lên thì sẽ bị thời đại đào thải.
Diệp Phàm tình ý sâu sa:
- Còn có một điều, thân phận của tôi trong tổ là không thể nói với anh.
Nhưng thân phận của tôi là bí mật. Vì thế anh cứ coi tôi là cao thủ luyện võ là được rồi.
Cái miệng của Trương Ẩn Hào tôi là miệng thép, xin chủ tịch cứ yên tâm. Tôi cũng hiểu quy định trong tổ.
Chỉ là với thân thủ của tôi, tôi cũng thật khó khăn. Cái này cũng không gấp được. Trong một thời gian ngắn thì không có cách nào.
Vốn nghe nói trong tổ có vị cao thủ có thể chế tạo ra Lôi Âm Cửu Long Hoàn, tổ nghiên cứu khoa học chúng tôi đã từng nghiên cứu qua loại thuốc này, nhưng không thể nào chế tạo ra được.
Thử vài lần rồi nhưng đều thất bại, tổ trưởng Ngô rất thất vọng, cũng hiểu rằng chỉ có vị cao thủ kia mới có thể chế tạo ra được.
Đây là bản lĩnh của cao thủ, không phải là chuyện chỉ dựa vào kỹ thuật mà có thể làm ra, còn cần nền tảng kỹ thuật lớn mạnh và phương pháp thích hợp mới được.
Trương Ẩn Hào có chút buồn bực.
- Ha ha ha, đừng nóng vội, vẫn còn hy vọng mà, tôi thấy anh cũng chưa đến ba mươi. Không sao, không chừng lúc nào đó vận may sẽ đến với anh.
- Chủ tịch Diệp có cách sao?
Trương Ẩn Hào kinh ngạc, vội vàng nói:
- Tôi năm nay 34 rồi, thời gian không chờ con người, càng trẻ thì càng dễ có được sự đột phá. Thời cơ mà qua thì có chút phiền phức rồi.
- Biện pháp ấy à, thôi bỏ đi, trước tiên nói chuyện ở tổ điều tra các anh đi đã. Nếu không việc này cứ làm phiền mình thì cũng không có tâm trạng đâu nghĩ những chuyện khác. Tôi muốn giải quyết xong xuôi đâu đấy việc trước mắt.
Diệp Phàm nói.
Ý này anh Trương Ẩn Hào tự hiểu, anh có thể giải quyết chuyện này rồi chúng tôi cùng giúp anh nghĩ cách.
- Ôi, việc này nói ra tôi cũng đành chịu. Chắc chắn chủ tịch Diệp cũng có ít manh mối rồi
Trương Ẩn Hào thở dài, có vẻ bí ẩn.
- Có phải có người ra hiệu ngầm cho anh?
Trong lòng Diệp Phàm giật mình, hiểu rồi, quả nhiên có người phá rối.
- Không sai, lúc chuẩn bị đi, lãnh đạo phân quản đã dặn dò. Việc này tôi nghĩ có thể là bên công ty cơ giới Trung Quốc có quan hệ tốt với vị lãnh đạo nào đó.
Trương Ẩn Hào nói sự thật.
- Là vị lãnh đạo nào?
Diệp Phàm hỏi tới.
- Cái này…được rồi…chính là phó chủ nhiệm Vu Tiên Lý - người phân công quản lý ban kiểm soát tài chính chúng tôi. Ông ta cũng là một trong những ủy viên đảng ủy Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước. Mặc dù nói ông ta không trực tiếp quản lý chúng tôi nhưng có một số chuyện vẫn dính dáng đến. Hơn nữa phó trưởng ban Vu ở trong bộ cũng có tiếng lâu nay.
Trương Ẩn Hào nói.
Ừ, nhưng anh có biết quan hệ giữa ông ta và bên tập đoàn cơ giới Trung Quốc không?Diệp Phàm hỏi, không ngờ lại có chuyện đó.
- Cái này tôi không rõ, thực ra việc này các anh cũng không có gì sai, chỉ là thủ đoạn có chút hơi “ bẩn” thôi.
Nếu mang cạnh tranh ra nói thì không có gì vi phạm pháp luật. Việc này chủ tịch Diệp cứ yên tâm, tôi sẽ phản ánh đúng sự thật với cấp trên.
Chỉ là có một số phương diện tôi cũng không làm chủ được. Đến lúc đó khiến vị đồng chí kia tức giận, đoán chừng sẽ đổi người để gây sức ép.
Hơn nữa từ trước tới nay tập đoàn Hoành Không các anh đều bị tập đoàn cơ giới Trung Quốc chèn ép. Trên thực tế tỉnh Thiên Vân cũng có trách nhiệm nhất định.
Dù sao ở một tỉnh mà có hai tập đoàn lớn làm về hai sản phẩm tương tự nhau, cái này rõ ràng là cung vượt quá cầu rồi.
Mà trước kia là thời đại kinh tế bao cấp, lúc đó có thể đem tài nguyên cả nước thông qua Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, đương nhiên, lúc đó không có tư hữu nhà nước, chúng ta có thể nói là bộ ngành liên quan đem tài nguyên điều phối đến cho hai tập đoàn các anh sản xuất.
Vì thế, sản phẩm này cơ bản không cần lo đến việc tiêu thụ. Hiện tại thì hoàn toàn khác, còn thời đại kinh tế bao cấp, tập đoàn Hoành Không của các anh dưới phương châm chỉ đạo, đã xảy ra chút vấn đề về việc dùng người.
Vì thế nên mới dẫn đến việc xuất hiện những sai lầm mang tính quyết sách. Nhất cử nhất động đã bị tập đoàn cơ giới Trung Quốc nắm được.
Mà ở phương diện tranh thủ sự ủng hộ của cấp trên, các anh rõ ràng là lạc hậu so với tập đoàn cơ giới Trung Quốc, bọn họ hiện nay là doanh nghiệp 100% vốn nhà nước, sản phẩm của họ vẫn là quốc gia phân phối.
Nhà nước cho bọn họ rất nhiều ưu đãi, còn các anh ở lại không thu được lợi ích gì. Kết quả là càng làm càng kém, nên đã đến bước sắp phải đóng cửa như hiện nay.
Trương Ẩn Hào nói trắng ra. Anh ta biết Diệp Phàm sẽ không tức giận.
- Đúng vậy, một chiếc thuyền đã hỏng, chúng tôi hiện tại phải gượng chống đỡ. Nói về phương diện chính sách có tính ủng hộ thì quả thực chúng tôi không bằng tập đoàn Trung Quốc.
Người ta mấy chục năm trở lại đây ngày càng phát triển lớn mạnh, còn tình hình của tập đoàn chúng tôi lại hoàn toàn ngược lại, càng ngày càng yếu kém. Mười năm trở lại đây đều rơi xuống sườn dốc.
Đến hôm nay, sắp đến bước phải đóng cửa vì phá sản cũng không có cách nào giải quyết. Trong tình cảnh túng quẫn như hiện nay, tập đoàn cơ giới Trung Quốc với vai trò là đàn anh trong ngành, không ngờ không nể tình anh em. Không ngờ cũng có ý kiến đối với hợp đồng sản phẩm mà chúng tôi giành được. Còn lãnh đạo của Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước lại ủng hộ bọn họ.
Tôi biết, họ coi tập đoàn cơ giới Trng Quốc là bảo bối, tập đoàn Hoành Không chúng tôi là “ mẹ kế nuôi”. Cái này là vấn đề nặng nhẹ.
Diệp Phàm nói.
- Đây là sự thật không phải bàn cãi, các anh về sau lại bị hạ thấp, bên Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước lại càng không có tinh thần để quản lý các anh rồi.
Hơn nữa, mấy năm gần đây các anh đem đến cho họ không ít phiền phức. Chỉ tính đến việc hàng năm “chìa tay” ra xin họ cũng đủ để người ta đau đầu rồi.
Tôi từng nghe một vị phó chủ nhiệm lúc nói chuyện phiếm dông dài, ông ta nói tập đoàn cơ giới Hoành Không quả thực sắp thành viên u ác tính mà Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước phải gánh trên lưng rồi.
Hằng năm không những không thể cống hiến cho bộ phận dù chỉ là một chút tiền lời, chỉ biết đến “ chìa tay”, khiến một số lãnh đạo trong bộ nhìn thấy người của các anh là chạy nhanh như chớp vậy.
Đến bước này, thật ra cũng do các anh. Trong bộ kỳ thực cũng là bị hại thôi.
Đến bây giờ không phải là không quản các anh mà cơ bản là không dám kêu người xuống, vừa xuống các anh chắc chắn sẽ lập tức đòi tiền, đòi ủng hộ, đòi chính sách, …
Những thứ này chúng tôi đã đã đưa rồi, bây giờ làm thế nào để đưa nữa. Cũng không thể đem sự ủng hộ đến cho một vũng bùn được.
Đoán chừng là đến một cái phao cũng sẽ không cho. Cho các anh không bằng đem cho các doanh nghiệp tương tự như tập đoàn cơ giới Trung Quốc.
Chí ít thì bọn họ mỗi năm cũng kiếm tiền vì quốc gia, hơn nữa cũng nộp một khoản tiền nhất định cho quản lý.
So sánh như vậy, trong bộ có thái độ như vậy, tôi thấy cũng là chuyện thường tình.
Trương Ẩn Hào thẳng thắn nói.
- Ừ, những điều anh nói tôi đều hiểu. Nhưng cũng đã có thay đổi.
- Tranh thủ sự ủng hộ của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước là việc nên làm, chúng tôi cần chính sách của các anh hỗ trợ. Hơn nữa, chúng tôi gần đây đã ký bản ghi nhớ dự định đầu tư 800 triệu với tập đoàn Chính Hà.
Hơn nữa, cải cách nhà máy bên Quảng Đông cũng đã tiến hành. Bên tổng công ty chúng tôi cũng đang đẩy nhanh cải cách, vứt bỏ đi tư tưởng chỉ ngồi chờ, khai thông tầm mắt, tranh thủ càng sớm để đưa công ty thoát khỏi tình trạng hiện giờ.
Quyết tâm của Hoành Không chúng tôi là rất lớn. Những lời này tôi hy vọng sau khi anh về có thể truyền đạt một chút với các đồng chí trong ban lãnh đạo.
Hơn nữa, tôi cũng sắp xếp thời gian để đến đó một chuyến, tranh thủ sự ủng hộ.
Diệp Phàm nói.
- Thế này đi chủ tịch Diệp, anh đem công ty của các anh cùng với các suy nghĩ và sắp xếp của anh, và cả một số thành tích ra.
Lập tức viết thành tài liệu, tôi giúp các anh một chút. Hơn nữa tài liệu càng tỉ mỉ, xác thực càng tốt như số liệu, chứng cớ, ví dụ như chuyện của các anh với tập đoàn Chính Hà.
Bản ghi nhớ mà các anh đã ký có thể photo ra một bản để tham khảo, …
Trương Ẩn Hào nói.
- Những cái này tôi hiểu, tôi lập tức bố trí nhân viên đi làm.
Diệp Phàm gật đầu nói, biết Trương Ẩn Hào muốn giúp mình một tay, nhưng chức vị anh ta quá thấp, ước chừng tác dụng cũng không lớn.
Nhưng nghe nói Trương Ẩn Hào làm ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước đã mười năm rồi, nếu như nói ở trong bộ không có lãnh đạo nào nâng đỡ thì anh ta không thể ở cái tuổi 34 này mà đã ngồi vào cái ghế phó cục trưởng thường vụ này được.
Thêm một bậc là có thể lên giám đốc sở rồi. Đây là chuyện có thể được. Đối với việc thăng chức của anh ta mà nói cũng tương đối quan trọng.
Chí ít anh ta có thể thông qua lãnh đạo của anh ta mà thông báo việc này lên. Để các lãnh đạo của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước có định hướng.
Bằng không, nếu không đưa lên trên, người ta sẽ không hiểu được rốt cuộc mình đang làm cái gì. Đi đòi người ta ủng hộ, chìa tay giúp đỡ, người ta tự nhiên sẽ cảm thấy phiền.
- Chủ tịch Diệp, tôi có nghe thấy một tin đồn.
Trương Ẩn Hào quay lại người nói.
- Tin đồn, nói nghe xem?
Diệp Phàm vẻ mặt hứng thú, nhìn anh ta.
- Nghe nói chuyện bí thư của tập đoàn các anh đang điều chỉnh. Cái này sao tổng giám đốc Diệp không tranh thủ đi?
Trương Ẩn Hào nói.
- Anh xem tôi đủ tư cách sao? Chức chủ tịch này tôi nhậm chức mới chỉ có thời gian một tháng, liền lên bí thư. Ha ha
Diệp Phàm cười, biết là không có hy vọng.
- Cũng phải, đúng là không có nhiều hy vọng.
Trương Ẩn Hào gật đầu, nói:
- Nghe nói chủ tịch Diệp và bí thư Cái của Hạng Nam có chút gì đó?
- Ha ha, xem ra, việc tốt không ra tới cửa, việc xấu đã truyền nghìn dặm rồi. Không ngờ đến anh cũng biết?
Diệp Phàm cười thừa nhận.
- Tôi nghe một vài đồng chí ở tập đoàn cơ giới Trung Quốc nói, nhưng mà chủ tịch Diệp, anh phải chú ý một chút đấy!
Trương Ẩn Hào nhíu mày.