Ông ta bình tĩnh bước vào nhưng sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.
- Bí thư Ngũ, ông là người phụ trách bên kỷ luật giám sát của tập đoàn, là người từ trên Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống. Về vấn đề lần này, ông có ý kiến gì không?
Nói đến đây, Diệp Phàm ngừng lại, liếc nhìn ông ta, đoạn lại tiếp tục.
- Hay là cho đến lúc này các ông vẫn chưa có hành động nào cả.
- Diệp tổng, chúng tôi sớm đã hành động rồi. Từ sau khi phát hiện ra vụ việc dối trá, chúng tôi đã hành động ngay, thậm chí còn sớm hơn cả thời điểm bọn họ đi báo án.
Chủ nhiệm Ngũ nói.
- Các ông đã phát hiện ra cái gì?
Diệp Phàm hỏi dồn.
- Tất cả vẫn đang trong quá trình điều tra. Tuy nhiên vì chủ nghi phạm tội đã bỏ trốn nên việc kiểm chứng khá rắc rối.
Thời gian này chúng tôi vẫn đang hỗ trợ sở công an thành phố Hạng Nam điều tra vì chuyện này liên quan đến một số tiền quá lớn.
Sở công an tỉnh cũng điều động đồng chí khác tới chỉ đạo cục công an điều tra. Tuy nhiên cho đến tận bây giờ vụ án vẫn chưa tiến triển như mong đợi.
Chủ nhiệm Ngũ nói.
- Điểm mấu chốt là chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thành phố Cảng Cửu đó có vấn đề rất lớn, tuy năm 97 đã xác nhập lại nhưng vẫn là một vùng hai thể chế, cơ quan công an của hai bên không thể tùy tiện hợp tác được, còn phải thông qua sự quyết định của bộ công an đã. Một chút rắc rối đó cũng tốn rất nhiều thời gian, còn tội phạm thì đã không biết chạy đi đâu mất rồi.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Điều tra? Các ông điều tra cái gì? Cho đến tận bây giờ các ông vẫn chưa thông báo lại chuyện này cho bộ công an. Rút cuộc là các ông định làm cái gì?
Diệp Phàm đột nhiên đứng bật dậy, đập bàn khiến Ngũ Vân Lượng giật nảy mình.
Ông ta vội vàng lên tiếng:
- Chuyện này chúng tôi đã báo lên văn phòng tỉnh ủy rồi, bên văn phòng nói đã báo lại với bộ công an và bộ công an đang phối hợp với thành phố Cảng Cửu.Chắc phải mất một khoảng thời gian nữa, các đồng chí bên phía chúng tôi mới có thể sang bên đó hợp tác được.
- Đồng chí Vân Lượng, đồng chí cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi hay sao?
Diệp Phàm ngồi xuống, hỏi lại một cách châm chọc.
- Tôi không hiểu câu nói này của Diệp tổng có ý gì, tuy bên bộ giám sát kiểm tra chúng tôi là một ban trong tập đoàn nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở Diệp tổng rằng bộ kiểm tra giám sát chúng tôi không trực thuộc tập đoàn quản lí.
Ngũ Vân Lượng ngồi ngoài đã nghỉ ngơi nhưng vẫn rất căng thẳng.
- Tôi biết, bộ kiểm tra giám sát các ông ở công ti chúng tôi trực thuộc tỉnh, chúng tôi không có quyền quản lí nhưng với tư cách là phó bí thư đảng ủy, chủ tịch hội đồng quản trị, khi công ti xảy ra vấn đề, tôi không thể hỏi được hay sao?
Diệp Phàm vặn lại.
- Hỏi thì tất nhiên là được nhưng có một số nghiệp vụ liên quan đến việc điều tra vụ án, trước khi có kết luận rõ ràng, chúng tôi chưa thể tiết lộ được.
Không tiết lộ ra ngoài cũng là để nhằm tránh đánh rắn động cỏ, nếu không sẽ có tổn thất lớn.
Vì thế việc này chúng tôi xin lỗi, không phải là chúng tôi không nói mà là chưa tới lúc để nói.
Ngũ Vân Lượng nghiêm nghị nói.
Diệp Phàm nghe thấy vậy, trong lòng rất bực bội. Tên Ngũ Vân Lượng này đã bắt đầu kiêu kì. Ông ta cho rằng hắn quá non nớt, còn không coi hắn ra gì cả.
- Có phải có ai dặn không được để lộ chuyện này? Chỉ có trong nội bộ tỉnh biết? vì thế nên cho đến tận bây giờ chuyện này vẫn không hề có chút khởi sắc nào cả.
Chẳng cần phải nói đến đoàn công ti làm gì cả, đến cả các ông cũng chưa hề có chút động thái nào. Đó là một việc hết sức không bình thường, các ông làm công tác kỷ luật đó.
Đừng có ăn lương nhà nước một cách vô ích. Bộ công an chắc chắn chưa nhận được thông báo của các ông, việc này không phải các ông không hề biết.
Nếu bọn họ nhận được rồi thi sao không phản hồi?
Lời lẽ của Diệp Phàm rất sắc bén. Nếu hôm nay không cho ông ta một bài học thì e rằng sau này sẽ không dùng được vào việc gì cả.
- Công tác kiểm tra kỷ luật phải căn cứ vào thực tế, lấy luật pháp làm thước đo. Còn phát ngôn bừa bãi thì tôi không có ý kiến gì cả.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Phát ngôn bừa bãi? Các ông thực sự không biết việc văn phòng tỉnh đã báo lại với bộ công an hay chưa hay sao?
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng hỏi dồn.
- Không rõ lắm. Đây là việc của sở Công an tỉnh. Những người làm bên giám sát kỷ luật chúng tôi cũng không thể can thiệp vào việc của người khác được. Mà chúng tôi cũng hy vọng không có đồng chí nào phỏng đoán bừa bãi, vô cớ can thiệp vào công việc của người khác. Chuyện này nếu nâng quan điểm lên một chút thì tức là phạm pháp rồi.
Ngũ Vân Lương đứng dậy, đôi mắt quắc lên.
- Được, hãy lập tức gọi người phụ trách vụ án này bên văn phòng tỉnh đến ngay để trao đổi.
Diệp Phàm nói.
- Việc này muốn hỏi thì Diệp tổng hãy trực tiếp hỏi. Tôi không có quyền gọi họ đến. Ủy ban kỷ luật giám sát là để bài trừ hiện tượng phủ bại, điều tra các đồng chí làm trái nguyên tắc. Chúng tôi không có quyền quản lý việc của bên cơ quan công an.
Ngũ Vân Lượng gạt phắt đi ngay.
- Hãy ăn nói cho đường hoàng, bên tập đoàn chịu thiệt hại lớn như thế mà đến tận bây giờ các ông vẫn chỉ quan sát.
Ngũ Vân Lượng, ông mặc bộ đồng phục này một cách vô ích rồi. Ông có xứng đáng với sự đào tạo của Đảng và nhà nước hay không?
Xảy ra chuyện thì không xông xáo giải quyết mà đùn đẩy. Đây có phải là tác phong làm việc của các đồng chí bên ban kiểm tra kỷ luật các ông hay không?
Diệp Phàm bắt đầu tức giận.
- Có mặc bộ đồng phục này một cách vô ích hay không thì không phiền đến Diệp tổng phải phán xét. Diệp tổng hãy xem xét trước đến việc công ty còn có thể vận hành được một cách bình thường hay không. Đó mới là việc ông nên làm.
Ngũ Vân Lượng bình tĩnh một cách kỳ lạ, khiến Diệp Phàm cũng hết sức ngạc nhiên.
Không lẽ có ông lớn nào đó đã gọi điện thoại cho ông ta nên bây giờ ông ta mới cao giọng như vậy.
- Thôi được, việc này tôi sẽ báo lại với ban kỷ luật tỉnh.
Diệp Phàm thản nhiên khoát khoát tay. Hắn cảm thấy Ngũ Vân Lượng có chút vấn đề, việc này phải điều tra rõ đã.
- Báo lên Ủy ban kỷ luật tỉnh sao? Mời ông cứ tự nhiên.
Ngũ Vân Lượng lạnh lùng đáp lại.
Một tiếng tát mạnh vang lên...
Ngũ Vân Lượng bị Diệp Phàm tát cho một cú trời giáng ngã loạng choạng, phải mất mấy bước ông ta mới đứng vững dậy được. Máu từ mũi chảy ra.
- Chủ nhiệm Khổng, mời đồng chí Ngũ ra ngoài!
Diệp Phàm gọi lớn từ trong văn phòng.
- Ông chỉ là chủ tịch tập đoàn, không có quyền đánh người. Hành động thô bạo, cực đoan này của ông đã can thiệp đến Ủy ban kỷ luật. Hành động của anh là hành động vi phạm pháp luật nghiêm trọng.
Nghe thấy tiếng kêu lớn, Khổng Ý Hùng, Tô Học Bá và Vân Hiểu Lý đều bước vào.
Bọn họ thấy Ngũ Vân Lượng mặt mũi đầy máu thì sợ hãi.
- Ông...
Ngũ Vân Lượng lại càng hét lớn hơn, tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm.
- Đồng chí Vân Lượng, hãy lau mặt trước đã, có gì rồi nói chuyện tiếp!
Khổng Ý Hùng vội vàng lấy khăn giấy cho ông ta lau mặt.
- Nói chuyện cái con khỉ. Tôi phải phản ánh lại hành động thô bạo nghiêm trọng của Diệp tổng với cấp trên, nhất định phải phản ánh! Là tổng giám đốc của một tập đoàn mà lại có hành động thô bạo như vậy. Đây đích thị là hành động của một côn đồ.
Ngô Vân Lượng tức giận gào lên.
- Cái bạt tai này là của tôi, đánh ông là vì ông không làm hết chức trách. Cần báo lên trên, xin cứ tự nhiên.
Diệp Phàm lạnh lùng đáp lại.
Ngũ Vân Lương hầm hừ bước ra khỏi cửa. Tô Học Bá và Vân Hiểu Lý thấy Diệp Phàm không hề để ý đến hai người bọn họ.
Hai bọn họ nhìn nhau không dám đi. Sau đó Diệp Phàm thấy chán bèn xua xua tay, bọn họ mới dám chậm rãi rời đi.
Khổng Ý Hùng lại càng không dám gây ra tiếng động gì. Đến cả việc thu dọn tàn tích, ông ta cũng nhẹ tay nhẹ chân, sợ khiến Diệp tổng bảo lực kia tức giận, lại gây ra cảnh tượng tương tự như lúc nãy.
Ngũ Vân Lượng còn có thể về Ủy ban kỷ luật tỉnh mà khóc lóc, kể lể còn ông ta thì không có chỗ nào mà về cả.
Diệp Phàm vừa bật máy tính lên thì cúp điện.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm mở cửa bước ra hỏi Khổng Ý Hùng.
Khổng Ý Hùng nghe thấy vậy vội gọi điện đi,một lát sau thì gác điện thoại xuống nói:
- Diệp tổng, trạm biến thế nói rằng đang cần sửa chữa một chút nên sẽ cắt điện.
- Tại sao không thông báo sớm một chút.
Diệp Phàm hỏi lại.
- Bọn họ nói vừa mới bị hỏng xong.
Khổng Ý Hùng đáp lại.
- Tất cả các nơi đều bị mất điện à?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Không phải vậy, nghe nói chỉ có đường dây qua chỗ chúng ta là có vấn đề. Bây giờ chỉ còn cách khởi động nguồn điện những cũng chỉ đủ cho các hộ dân cư trong thị trấn dùng thôi còn xí nghiệp lớn như chúng ta thì không đủ dùng.
- Trước đây đã từng xảy ra hiện tượng này chưa?
Diệp Phàm mơ hồ linh cảm được điều gì đó.
- Cũng có đó nhưng rất nhanh sau đó là trở lại bình thường. chúng ta là hộ dùng điện lớn, luôn được tỉnh ưu tiên hàng đầu.
Tuy bây giờ công suất không còn lớn nữa nhưng vãn còn máy móc vận hành nên bình thường nếu cắt điện họ sẽ thông báo trước một ngày.
Khổng Ý Hùng cũng cảm thấy có chút manh mối nào đó.
- Cắt điện thật đúng lúc.
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng.
- Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, sớm không cắt, muộn cũng không cắt. Bây giờ phải làm thế nào? Trong xưởng không thể bị cắt điện được.
Khổng Ý Hùng chau mày nói.
- Trong xưởng có máy phát điện chứ?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Đã bị hỏng từ lâu rồi. Bây giờ hiệu suất công xưởng không quá 20% nên không dùng đến máy phát điện nữa. Năm ngoái khi nó bị hỏng, không ai thèm sửa cả, bây giờ có lẽ đã thành đống phế thải rồi.
Khổng Ý Hùng lắc lắc đầu nói.
- Gọi điện ngay cho cục điện lực giục bên họ nhanh chóng sửa chữa. Nếu lực lượng bên họ thiếu thì chúng ta phải cắt cử chuyên gia đến.
Diệp Phàm nói.
Khổng Ý Hùng nói.
Một lát sau đó ông ta vào báo lại bên điện lực nói có thể tự giải quyết, không làm phiền đến bọn họ.
- Diệp tổng, tuy nhiên giọng điệu bọn họ có chút cứng rắn.
- Giọng điệu cứng rắn là như thế nào?
Diệp Phàm vửa hỏi vừa bước tới, nhìn bãi cỏ bên ngoài.
- Trước đây thái độ của bọn họ rất tốt, bây giờ có vẻ đã cứng rắn hơn.
Khổng Ý Hùng giải thích.
- Chút cứng rắn đó chắc là để nhằm vào tôi.
Vẻ mặt Diệp Phàm cũng trở nên nghiêm túc hơn.
- Cái này thì tôi cũng không rõ, hay là thế này, tôi sắp xếp cho người đích thân đi hối thúc bọn họ.
Khổng Ý hùng lên tiếng. Diệp Phàm gật đầu đồng ý.
Hắn đi ra bãi cỏ phía ngoài tản bộ.
Đúng lúc đó thì Vương Triều gọi điện đến:
- Anh Diệp, vụ án lừa gạt ôm tiền của các anh rất phức tạp. Phía thành phố Cảng Cửu đúng là có tập đoàn Chính Hà thật.
Người ta có giấy phép, lại là một công ty chính thức hẳn hoi, nhưng nhắc đến Lưu Hải Bình thì chủ tịch tập đoàn bên đó lại nói không hề biết.
Sau đó tôi dùng biệp pháp cứng rắn thì được biết có một phó tổng bên họ tên là La Mễ Cách Lâm đã bị Lưu Hải Bình mua chuộc.
Hai người bọn họ liên kết lại diễn trò này để lừa dối tên Chu Đống ngu ngốc bên anh. Hơn nữa tôi còn phát hiện ra một khe hở rất lớn.
Thực ra khi Diệp Phàm cỏn ở Bắc Kinh, nghe thấy vụ việc này, hắn đã cho Vương Triều và rất nhiều khác đi điều tra.